Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói
-
Chương 4: Hồ Ly độc tài
Translator: feilunhai1010
Beta: Kun xinh
Suốt mười ngày giày vò, buồn khổ trên xe ngựa, qua thăm dò và đích thân quan sát, ta đã rút ra kết luận: con hồ ly đó tuyệt đối là kẻ tôn thờ chủ nghĩa độc tài quân phiệt. Đồng thời, một kẻ luôn được sáu ông anh yêu thương em gái đến phát cuồng bảo vệ 24/24h, ngù ngờ về chuyện yêu đương hết đường chối cái như ta nhưng qua kết hợp giữa lí luận và thực tiễn, cộng thêm thuyết biện chứng và phản biện chứng, cuối cùng ta cũng có thể khẳng định…… Cổ Nguyệt Lan tuyệt đối nung nấu ý đồ bất chính với mình!
Bởi vì ngày hôm ấy ta bị rắn đuổi chạy tới bạt mạng mới lao như tên vào lòng hắn, tiếp đó lại vì nhất thời tức lên mà dùng kế thất sách “mượn đao giết người” khiến cho thú tính của Cổ Nguyệt Lan được đà bột phát rồi gây ra hành vi “quấy rối tình dục” với ta……..sau khi mổ lên đôi môi non nớt còn “nguyên đai nguyên kiện” biểu thị “lấy thân báo đáp”, hắn quay ra đấu một trận “hoành tá tràng” với mĩ nam yêu nghiệt áo đen. Ta vừa hân hoan hưởng thụ thiên chất “họa thủy” khi mới còn bé của mình vừa ngậm đắng nuốt cay trả cái giá “mất trinh môi” thê thảm.
Hai mĩ nam hắc bạch nhàm chán quyết đấu 300 hồi mà vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng dừng lại khi bé con ngoạc miệng ra ngáp. Ngay sau đó, con sói mắt xanh háo sắc nở một nụ cười làm điên đảo ngây ngất hàng vạn thiếu nữ ngây thơ trong sáng với bé con đang lêu lêu làm mặt quỷ: “Nha Nha yêu dấu, chúng ta sẽ còn gặp lại đó…..!”
Nhìn đám bụi tung mù mịt do đoàn người áo đen lũ lượt cuốn xéo dần dần mờ nhạt, ta cảm thán một câu: “Quả nhiên ập tới vội vàng, chuồn đi vội vã mà…….”
Sau khi cùng Cổ Nguyệt Lan dẫn dụ và phản dẫn dụ chiến tranh xong, ta cuối cùng cũng đến được căn cứ địa của Huyền Nguyệt Môn – Huyền Nguyệt Sơn Trang mà chỉ nghe danh đã khiến hai phái chính tà trên giang hồ “sợ mất mật”. Trước khi thâm nhập vào trận địa của địch, vốn tuân theo nguyên tắc “không vào hang cọp sao bắt được cọp”, ta Vương Nha Nha đã chuẩn bị tâm lí chiến đấu vững vàng cùng đối sách “trường k ỳ kháng chiến” trong 10 năm ròng.
Một đoàn thị vệ bích y vũ trang tinh anh không kém hiện đại đứng thành hai hàng thẳng tắp để cung nghênh, đôi mắt chỉ ngang với thắt lưng bọn họ linh hoạt lướt từ hai chân rắn chắc dần dần lên phần bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt vô biểu cảm của bọn họ.
Kế hoạch tác chiến thứ nhất: Đối đãi với bạn bè phải ấm áp như gió mùa xuân, đặc biệt đối với quần chúng lao động tầng lớp trung lưu trong lòng địch, càng phải gia tăng mức độ thân thiện và tình hòa hữu.
“Các đồng chí vất vả rồi!” Cái nơi đến ruồi cố gắng vật vã cũng không lọt vào được, bỗng không ngừng vang lên tiếng con nít lanh lảnh. Trong trường hợp đặc biệt này, Vương Nha Nha ta vận dụng hết mức hình tượng “tiếp cận gần gũi trò chuyện với dân”, cốt để thu hút một lực lượng ủng hộ hùng hậu, tạo cơ sở nền tảng vững chắc cho cuộc sống tươi đẹp sau này tại sơn trang.
“Ca ca nhớ nhà rồi phải không?” Dừng lại trước khuôn mặt non nớt dễ thương của một thiếu niên đẹp trai, phớt lờ luồng lục quang bạo phát đến đáng sợ đằng sau, ngón tay mũm mĩm nhẹ nhàng vuốt vuốt vết chai trong lòng bàn tay của thiếu niên: “Thân thể là của cải Cách Mạng, ca ca xin đừng quá lao tâm tổn khí nha!”
“Chuồng ngựa đang thiếu người chăm sóc, Cổ Mông, từ giờ trở đi ngươi sẽ đảm nhiệm việc này!” Tóm lấy bàn tay bé xinh, Cổ môn chủ luôn ưu nhã nay chỉ một câu lãnh khốc vô tình đã hủy luôn tiền đồ sáng lạn của một thiếu niên ưu tú.
Ta bị cưỡng ép lôi về phía hậu viện nên chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình cực hạn xót thương cho vận mệnh xui xẻo bị định đoạt chỉ bằng một câu của Cổ Mông thị vệ. Xin lỗi! Ta sai rồi! Ta không ngờ môn chủ của các người lại biến thái đến level này……nhưng mà………..tái ông thất mã…….trong họa có phúc……….ngày mai trời lại sáng……..cho nên đừng có quá đau buồn nhé!
“Môn chủ! Có cần bưng bữa tối lên không ạ?” Một lão quản gia râu dài tóc bạc xem chừng là nhân vật quan trọng, đứng trong phòng khách bài trí lịch sự tao nhã, nhỏ nhẹ hỏi dò.
“Giờ thì chưa cần!” Khẽ vỗ bé mập Nha Nha nghịch ngợm tung hoành cả buổi chiều đến mệt mỏi đang nằm trong lòng, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn, tràn ngập nhu tình, ngón tay thuôn dài khe khẽ mơn trớn vầng trán non nớt, hồng hào.
“Con muỗi chết tiệt!” Đập bốp vào bàn tay to lớn đang tác oai tác quái trên mặt, thân hình tròn tròn không ngừng cựa quậy, cố gắng tìm vị trí dễ nhắm mắt nhất để đi vào giấc mộng.
“Tiểu yêu nghịch ngợm!” Mĩ nam không hề tỏ ra giận dữ chỉ mỉm cười chiều chuộng, tiếp tục say sưa thực hiện hành vi mờ ám của mình.
Ngộ thấy môn chủ nhà mình hành động rất bất bình thường, bác quản gia Cổ Ba cố gắng dụi dụi mắt để nhìn cho rõ, nhưng ngày ngày bị áp bức, nô dịch quen rồi, lúc này bác chỉ có thể trung thành với “cương vị công tác”, môn chủ nói một bác nào dám cãi hai.
Đợi tiểu mĩ nhân ngủ say, Cổ Nguyệt Lan nhẹ nhàng đặt Nha Nha xuống giường của mình, kéo tấm chăn mỏng, dịu dàng đắp lên người bé con.
“Ba thúc! Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ bế quan luyện công một tháng!” Cổ mĩ nam khẽ dặn dò: “Nhớ kĩ, từ giờ đến lúc đó, phải phái 20 sứ giả của Cổ gia trang bảo vệ tiểu chủ nhân trong phạm vi xung quanh Nguyệt Cư. Trước khi ta xuất quan, chỉ có thể cho phép tiểu chủ nhân chơi đùa quanh Nguyệt Cư mà thôi!” Ngón tay cầm quai cốc dần dần siết chặt: “Còn nữa, phàm là đàn ông con trai đều không được phép tới gần tiểu chủ nhân 3 bước, nghe rõ chưa?”
“Môn chủ! Tiểu nhân hiểu rõ! Xin môn chủ cứ yên tâm!”
“Rất tốt!”
————–
“Tiểu Đậu Phụ, mau lên đây!”
“Nha Nha! Muội mau xuống đây! Nhỡ bị ngã thì làm sao? Ông sẽ mắng huynh đó!”
“Xì! Tiểu Đậu Phụ, huynh đúng là “đồ thỏ đế”!”
“Nha Nha! Đừng có trèo lên nữa! Nguy hiểm lắm đó!”
“Tiểu Đậu Phụ, huynh mà còn gào muội cẩn thận nữa là muội cho huynh một trận đó”
“Huynh đi mách ông!”
“Muội cảnh cáo huynh! Nếu huynh dám đi mách bác quản gia, muội sẽ không thèm chơi với huynh nữa!”
“Nha Nha!”
Từ hồi Cổ hồ ly bế quan luyện công, cả Huyền Nguyệt sơn trang từ lớn tới bé đều do một mình ta độc tài. Vô tình kết giao với Cổ Tiểu Đậu xong, ta cuối cùng cũng thu nhận được một tiểu đồ đệ ở cổ đại, tuy so không lại với đội ngũ lâu la tiền hô hậu ủng hoành tráng trước đây nhưng ta tin dưới tinh thần “chỉ dung nạp chứ không loại trừ”, thì tay chân sẽ càng ngày càng nhiều.
“Tiểu Đậu Phụ! Quả táo này cho huynh! Vừa to vừa đỏ! Nhất định sẽ rất ngon đó!” Đôi mắt to sáng như sao khẽ híp lại, khuôn mặt cười dễ thương khiến mặt bé Tiểu Đậu 8 tuổi liền ửng đỏ.
“Nha Nha! Muội tốt thật đấy!” Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bạn Tiểu Đậu của chúng ta tuyệt đối có tư chất thành mĩ nam sau này!
“Cái này thì có thấm tháp gì! Lần sau Nha Nha muội dẫn huynh đi bắt ếch, như vậy mới vui chứ!” Tên Đậu Phụ trước mặt quả nhiên là hạt giống tốt để nảy thành “lâu la”.
“Ưm! Nha Nha kêu huynh đi huynh nhất định sẽ đi!” Đồng chí Tiểu Đậu Phụ! Tự chủ chút đi nào!
Cổ Nguyệt Lan vừa mới luyện xong tầng thứ 9 Huyền Nguyệt Công vốn định cùng tiểu mĩ nhân tận hưởng thế giới hai người, nhưng khi nhìn thấy cảnh một nam một nữ đang tán tỉnh nhau rõ như ban ngày ở đằng xa, đôi mắt bích ngọc thâm sâu phút chốc bốc lửa ghen ngùn ngụt.
“Ba thúc! Nếu để ta nhìn thấy cháu trai ông tiếp cận Nha Nha lần nữa thì đừng trách ta vô tình!”
“Tạ ơn môn chủ đã tha tội chết!”
Từ đó giở đi, Tiểu Đậu Phụ hoàn toàn không hề xuất hiện trước mặt ta!
“First love” của Cổ Tiểu Đậu đã bị bóp chết ngay khi mới nảy mầm trong bàn tay cường quyền của Cổ hồ ly như vậy đó!
Sau khi trải qua kinh nghiệm của Cổ Mông và Cổ Tiểu Đậu, trong Huyền Nguyệt sơn trang, ngoài Cổ Môn chủ, ông lão tám mươi lụ khụ, bé trai mới đẻ ra, chẳng có ai dám ho he nửa lời với bé mập nhà ta.
Kế hoạch tác chiến thứ nhất của ta tuyên bố chấm dứt trong thất bại cay cú tại đây…
Hết C4
Beta: Kun xinh
Suốt mười ngày giày vò, buồn khổ trên xe ngựa, qua thăm dò và đích thân quan sát, ta đã rút ra kết luận: con hồ ly đó tuyệt đối là kẻ tôn thờ chủ nghĩa độc tài quân phiệt. Đồng thời, một kẻ luôn được sáu ông anh yêu thương em gái đến phát cuồng bảo vệ 24/24h, ngù ngờ về chuyện yêu đương hết đường chối cái như ta nhưng qua kết hợp giữa lí luận và thực tiễn, cộng thêm thuyết biện chứng và phản biện chứng, cuối cùng ta cũng có thể khẳng định…… Cổ Nguyệt Lan tuyệt đối nung nấu ý đồ bất chính với mình!
Bởi vì ngày hôm ấy ta bị rắn đuổi chạy tới bạt mạng mới lao như tên vào lòng hắn, tiếp đó lại vì nhất thời tức lên mà dùng kế thất sách “mượn đao giết người” khiến cho thú tính của Cổ Nguyệt Lan được đà bột phát rồi gây ra hành vi “quấy rối tình dục” với ta……..sau khi mổ lên đôi môi non nớt còn “nguyên đai nguyên kiện” biểu thị “lấy thân báo đáp”, hắn quay ra đấu một trận “hoành tá tràng” với mĩ nam yêu nghiệt áo đen. Ta vừa hân hoan hưởng thụ thiên chất “họa thủy” khi mới còn bé của mình vừa ngậm đắng nuốt cay trả cái giá “mất trinh môi” thê thảm.
Hai mĩ nam hắc bạch nhàm chán quyết đấu 300 hồi mà vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng dừng lại khi bé con ngoạc miệng ra ngáp. Ngay sau đó, con sói mắt xanh háo sắc nở một nụ cười làm điên đảo ngây ngất hàng vạn thiếu nữ ngây thơ trong sáng với bé con đang lêu lêu làm mặt quỷ: “Nha Nha yêu dấu, chúng ta sẽ còn gặp lại đó…..!”
Nhìn đám bụi tung mù mịt do đoàn người áo đen lũ lượt cuốn xéo dần dần mờ nhạt, ta cảm thán một câu: “Quả nhiên ập tới vội vàng, chuồn đi vội vã mà…….”
Sau khi cùng Cổ Nguyệt Lan dẫn dụ và phản dẫn dụ chiến tranh xong, ta cuối cùng cũng đến được căn cứ địa của Huyền Nguyệt Môn – Huyền Nguyệt Sơn Trang mà chỉ nghe danh đã khiến hai phái chính tà trên giang hồ “sợ mất mật”. Trước khi thâm nhập vào trận địa của địch, vốn tuân theo nguyên tắc “không vào hang cọp sao bắt được cọp”, ta Vương Nha Nha đã chuẩn bị tâm lí chiến đấu vững vàng cùng đối sách “trường k ỳ kháng chiến” trong 10 năm ròng.
Một đoàn thị vệ bích y vũ trang tinh anh không kém hiện đại đứng thành hai hàng thẳng tắp để cung nghênh, đôi mắt chỉ ngang với thắt lưng bọn họ linh hoạt lướt từ hai chân rắn chắc dần dần lên phần bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt vô biểu cảm của bọn họ.
Kế hoạch tác chiến thứ nhất: Đối đãi với bạn bè phải ấm áp như gió mùa xuân, đặc biệt đối với quần chúng lao động tầng lớp trung lưu trong lòng địch, càng phải gia tăng mức độ thân thiện và tình hòa hữu.
“Các đồng chí vất vả rồi!” Cái nơi đến ruồi cố gắng vật vã cũng không lọt vào được, bỗng không ngừng vang lên tiếng con nít lanh lảnh. Trong trường hợp đặc biệt này, Vương Nha Nha ta vận dụng hết mức hình tượng “tiếp cận gần gũi trò chuyện với dân”, cốt để thu hút một lực lượng ủng hộ hùng hậu, tạo cơ sở nền tảng vững chắc cho cuộc sống tươi đẹp sau này tại sơn trang.
“Ca ca nhớ nhà rồi phải không?” Dừng lại trước khuôn mặt non nớt dễ thương của một thiếu niên đẹp trai, phớt lờ luồng lục quang bạo phát đến đáng sợ đằng sau, ngón tay mũm mĩm nhẹ nhàng vuốt vuốt vết chai trong lòng bàn tay của thiếu niên: “Thân thể là của cải Cách Mạng, ca ca xin đừng quá lao tâm tổn khí nha!”
“Chuồng ngựa đang thiếu người chăm sóc, Cổ Mông, từ giờ trở đi ngươi sẽ đảm nhiệm việc này!” Tóm lấy bàn tay bé xinh, Cổ môn chủ luôn ưu nhã nay chỉ một câu lãnh khốc vô tình đã hủy luôn tiền đồ sáng lạn của một thiếu niên ưu tú.
Ta bị cưỡng ép lôi về phía hậu viện nên chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình cực hạn xót thương cho vận mệnh xui xẻo bị định đoạt chỉ bằng một câu của Cổ Mông thị vệ. Xin lỗi! Ta sai rồi! Ta không ngờ môn chủ của các người lại biến thái đến level này……nhưng mà………..tái ông thất mã…….trong họa có phúc……….ngày mai trời lại sáng……..cho nên đừng có quá đau buồn nhé!
“Môn chủ! Có cần bưng bữa tối lên không ạ?” Một lão quản gia râu dài tóc bạc xem chừng là nhân vật quan trọng, đứng trong phòng khách bài trí lịch sự tao nhã, nhỏ nhẹ hỏi dò.
“Giờ thì chưa cần!” Khẽ vỗ bé mập Nha Nha nghịch ngợm tung hoành cả buổi chiều đến mệt mỏi đang nằm trong lòng, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn, tràn ngập nhu tình, ngón tay thuôn dài khe khẽ mơn trớn vầng trán non nớt, hồng hào.
“Con muỗi chết tiệt!” Đập bốp vào bàn tay to lớn đang tác oai tác quái trên mặt, thân hình tròn tròn không ngừng cựa quậy, cố gắng tìm vị trí dễ nhắm mắt nhất để đi vào giấc mộng.
“Tiểu yêu nghịch ngợm!” Mĩ nam không hề tỏ ra giận dữ chỉ mỉm cười chiều chuộng, tiếp tục say sưa thực hiện hành vi mờ ám của mình.
Ngộ thấy môn chủ nhà mình hành động rất bất bình thường, bác quản gia Cổ Ba cố gắng dụi dụi mắt để nhìn cho rõ, nhưng ngày ngày bị áp bức, nô dịch quen rồi, lúc này bác chỉ có thể trung thành với “cương vị công tác”, môn chủ nói một bác nào dám cãi hai.
Đợi tiểu mĩ nhân ngủ say, Cổ Nguyệt Lan nhẹ nhàng đặt Nha Nha xuống giường của mình, kéo tấm chăn mỏng, dịu dàng đắp lên người bé con.
“Ba thúc! Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ bế quan luyện công một tháng!” Cổ mĩ nam khẽ dặn dò: “Nhớ kĩ, từ giờ đến lúc đó, phải phái 20 sứ giả của Cổ gia trang bảo vệ tiểu chủ nhân trong phạm vi xung quanh Nguyệt Cư. Trước khi ta xuất quan, chỉ có thể cho phép tiểu chủ nhân chơi đùa quanh Nguyệt Cư mà thôi!” Ngón tay cầm quai cốc dần dần siết chặt: “Còn nữa, phàm là đàn ông con trai đều không được phép tới gần tiểu chủ nhân 3 bước, nghe rõ chưa?”
“Môn chủ! Tiểu nhân hiểu rõ! Xin môn chủ cứ yên tâm!”
“Rất tốt!”
————–
“Tiểu Đậu Phụ, mau lên đây!”
“Nha Nha! Muội mau xuống đây! Nhỡ bị ngã thì làm sao? Ông sẽ mắng huynh đó!”
“Xì! Tiểu Đậu Phụ, huynh đúng là “đồ thỏ đế”!”
“Nha Nha! Đừng có trèo lên nữa! Nguy hiểm lắm đó!”
“Tiểu Đậu Phụ, huynh mà còn gào muội cẩn thận nữa là muội cho huynh một trận đó”
“Huynh đi mách ông!”
“Muội cảnh cáo huynh! Nếu huynh dám đi mách bác quản gia, muội sẽ không thèm chơi với huynh nữa!”
“Nha Nha!”
Từ hồi Cổ hồ ly bế quan luyện công, cả Huyền Nguyệt sơn trang từ lớn tới bé đều do một mình ta độc tài. Vô tình kết giao với Cổ Tiểu Đậu xong, ta cuối cùng cũng thu nhận được một tiểu đồ đệ ở cổ đại, tuy so không lại với đội ngũ lâu la tiền hô hậu ủng hoành tráng trước đây nhưng ta tin dưới tinh thần “chỉ dung nạp chứ không loại trừ”, thì tay chân sẽ càng ngày càng nhiều.
“Tiểu Đậu Phụ! Quả táo này cho huynh! Vừa to vừa đỏ! Nhất định sẽ rất ngon đó!” Đôi mắt to sáng như sao khẽ híp lại, khuôn mặt cười dễ thương khiến mặt bé Tiểu Đậu 8 tuổi liền ửng đỏ.
“Nha Nha! Muội tốt thật đấy!” Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bạn Tiểu Đậu của chúng ta tuyệt đối có tư chất thành mĩ nam sau này!
“Cái này thì có thấm tháp gì! Lần sau Nha Nha muội dẫn huynh đi bắt ếch, như vậy mới vui chứ!” Tên Đậu Phụ trước mặt quả nhiên là hạt giống tốt để nảy thành “lâu la”.
“Ưm! Nha Nha kêu huynh đi huynh nhất định sẽ đi!” Đồng chí Tiểu Đậu Phụ! Tự chủ chút đi nào!
Cổ Nguyệt Lan vừa mới luyện xong tầng thứ 9 Huyền Nguyệt Công vốn định cùng tiểu mĩ nhân tận hưởng thế giới hai người, nhưng khi nhìn thấy cảnh một nam một nữ đang tán tỉnh nhau rõ như ban ngày ở đằng xa, đôi mắt bích ngọc thâm sâu phút chốc bốc lửa ghen ngùn ngụt.
“Ba thúc! Nếu để ta nhìn thấy cháu trai ông tiếp cận Nha Nha lần nữa thì đừng trách ta vô tình!”
“Tạ ơn môn chủ đã tha tội chết!”
Từ đó giở đi, Tiểu Đậu Phụ hoàn toàn không hề xuất hiện trước mặt ta!
“First love” của Cổ Tiểu Đậu đã bị bóp chết ngay khi mới nảy mầm trong bàn tay cường quyền của Cổ hồ ly như vậy đó!
Sau khi trải qua kinh nghiệm của Cổ Mông và Cổ Tiểu Đậu, trong Huyền Nguyệt sơn trang, ngoài Cổ Môn chủ, ông lão tám mươi lụ khụ, bé trai mới đẻ ra, chẳng có ai dám ho he nửa lời với bé mập nhà ta.
Kế hoạch tác chiến thứ nhất của ta tuyên bố chấm dứt trong thất bại cay cú tại đây…
Hết C4
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook