Tra Thú Hoàn Lương Ký
-
Chương 76: Mắt của hắn vì nàng mà hủy
Bên ngoài Thiên Nguyện điện, Tôn Ngộ Không vẫn đánh nhau túi bụi với thiên tướng, chúng tiên thì ní thở theo dõi A Ly và Cốc Nhiễm. Có kịch vui để xem rồi, sau hôm nay, thiên giới sẽ có đề tài mới để tám rồi, Cốc Nhiễm tiên quân trong lúc bái đường cùng Tô Phù Phong đã vứt bỏ tân nương mà quay lại với người cũ.
Côn Ngô thú thấy Cốc Nhiễm đến, không biết là địch hay bạn nên nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ có thể sững sờ đứng yên.
“Thiên Quân từng tìm Hoa Đà tới để trị đôi mắt cho ta” Cốc Nhiễm một thân hồng bào đứng đối diện A Ly lên tiếng
“Chuyện này liên quan gì tới ta” A Ly hừ lạnh một tiếng, nàng không ngờ Cốc Nhiễm lại đến giúp nàng, cho rằng hắn sẽ ở bên trong bái đường với Tô Phù Phong.
“Cốc Nhiễm! Nàng là bại hoại của thiên giới, không đáng để ngươi đồng tình” Diêm Vương cao giọng nói, hắn tựa hồ không có hảo cảm với Tôn Ngộ Không và A Ly. Cũng phải thôi, Tôn Ngộ Không đoạt sổ sinh tử của hắn, làm đảo lộn âm dương, coi như là kết thù sâu nặng với hắn mà A Ly lại ở bên cạnh Tôn Ngộ Không, như vậy đương nhiên nàng cũng là kẻ thù của hắn. Thấy Cốc Nhiễm nói chuyện với A Ly, hắn sợ Cốc Nhiễm sẽ mềm lòng nên mới lên tiếng, lại không ngờ Cốc Nhiễm lại đang nói chuyện xưa với A Ly.
Bại hoại của thiên giới? A Ly trừng mắt nhìn Diêm Vương, thì ra Cốc Nhiễm chỉ là đồng tình với nàng mà thôi. Nàng như ngày hôm nay là do ai tạo thành? Chính Cốc Nhiễm.
A Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cốc Nhiễm, tinh tế đánh giá, khi nhìn tới mắt của hắn thì nàng bỗng nhiên cười lạnh, lại nghe Cốc Nhiễm rên lên một tiếng, hắn nhíu mày, đã thấy lợi trảo của A Ly đâm vào bụng Cốc Nhiễm. Chuyện xảy ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
“Hôm nay, ta tới là muốn chấm dứt tình cảm với ngươi, Cốc Nhiễm, ngươi không nên qua đây” đôi môi của A Ly run rẩy, cảm giác bàn tay dinh dính, thì ra máu của Cốc Nhiễm đã dính đầy tay nàng. Lúc này nàng không mềm lòng nữa, khi nàng biết Cốc Nhiễm vẫn muốn lấy Tô Phù Phong thì một tia tình cảm cuối cùng nàng dành cho hắn cũng đã chấm dứt.
Cốc Nhiễm lắc đầu, nàng có cần nôn nóng lấy mạng hắn như vậy không? có thể nghe hắn nói xong mọi chuyện không? cái tính nóng nảy này mãi vẫn không chịu sửa…
Nếu mọi người phát hiện A Ly đả thương hắn thì nhất định sẽ làm khó dễ cho nàng, nên Cốc Nhiễm vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, tay đặt lên vai A Ly, kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói tiếp những lời hắn muốn nói
“Biết vì sao ta không chịu chữa đôi mắt này không? bởi vì lúc trước ta đã hứa với ngươi, ta nói nếu như để ngươi rời xa ta, thì hai mắt ta sẽ bị mù để không còn nhìn thấy ngươi nữa, không tìm được ngươi nữa. Nhưng hiện giờ ta rất hối hận, ta rất muốn nhìn thấy ngươi”
Thiên Quân đã từng kêu Hoa Đà tới chữa trị cho hắn nhưng hắn đã cự tuyệt.
Không nhìn thấy A Ly thì hai mắt hắn có sáng hay không có khác gì đâu? Có lẽ hắn làm như vậy là trừng phạt bản thân đã đánh mất A Ly.
Có lẽ mù vẫn chưa đủ, để A Ly tự tay đả thương hắn mới tính là trừng phạt.
“A Ly, tha thứ cho ta không nhớ rõ mọi chuyện, tha thứ cho ta đã tổn thương ngươi, có thể cho ta cơ hội để bù lại lỗi lầm của mình hay không?” đôi môi tái nhợt, máu từ bụng hắn chảy ra, nhuộm đỏ cả kết giới kim cương trắng tuyết bên dưới.
“A, ” A Ly cắn răng nói, “Vì sao ngươi lúc trước không nói sớm? Ngươi muốn bù d8a1p cho ta bằng cách cưới Tô Phù Phong sao? Cốc Nhiễm, ta sẽ không tin ngươi nữa”
Giống như năm đó, hắn làm ra vẻ thâm tình chân thành, chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng nàng để biết chỗ ẩn thân của Hoan Hỉ thú tộc. Nàng còn có thể tin được hắn sao?
Hiển nhiên là không nên tin hắn nữa.
“Ta có nỗi khổ…ách…”
Cốc Nhiễm còn chưa nói xong, tơ đen che mắt đã bị A Ly hung hăng kéo xuống.
Chung quanh vang lên những tiếng hít thở sâu, trên khuôn mặt tuấn tú của Cốc Nhiễm vốn là một đôi mắt sáng ngời hữu thần giờ thay bằng hai hốc mắt sâu hoắt, chằng chịt vết sẹo, cực kỳ khó coi.
Chả trách Cốc Nhiễm muốn dùng tơ đen che hai mắt của hắn lại, thì ra nhìn rất đáng sợ.
“Ta…” A Ly cầm chặt tơ đen, mũi đau xót, nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời. Nàng vì tức giận nên mới giật tơ đen xuống, vốn tính chế giễu hắn không ngờ khi nhìn thấy hai mắt của Cốc Nhiễm thì lòng nàng lại đau như ai vò ai xé.
Mắt của hắn vì nàng mà mù. Dung nhan của hắn vì nàng mà hủy.
Trong Thiên Nguyên điện, Tô Phù Phong thấy biểu tình kinh ngạc của mọi người thì vội rẽ đám đông đi ra, thấy Cốc Nhiễm đang ôm A Ly, nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy hai mắt Cốc Nhiễm sau khi hắn bị mù, khuôn mặt mà nàng yêu nhất kia đã bị mù.
“A Ly ——” chỉ nghe một tiếng thét chói tai, Tô Phù Phong như bị ma nhập, trên thân phát ra một cỗ tiên khí kinh người, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh A Ly, rút Cửu Khúc Liên Hoa ra, chỉ một chiêu đã đánh bay A Ly.
Tôn Ngộ Không thấy A Ly chỉ một chiêu đã bị Tô Phù Phong đánh bay, líu lưỡi nói “ A Ly a, ngươi làm sao vậy? Tô Phù Phong chỉ là một tiểu tốt mà một chiêu đã đả bại được ngươi, chuyện này không có khả năng a…”
A Ly miệng phun máu tươi, run rẩy đứng lên, ngạc nhiên nhìn Tô Phù Phong. Không có khả năng, dựa vào tu vi của Tô Phù Phong thì không có khả năng đánh bay nàng…
Nhưng sự thật là Tô Phù Phong đã đánh bay A Ly, sự thật là thế.
“Đi mau!” Cốc Nhiễm rống to, rồi cố gắng từ trong âm thanh ồn ào chung quanh mà tìm kiếm phương hướng của A Ly.
Tô Phù Phong tóc dài tung bay, toàn thân hơi thở cường đại, đang muốn tới gần A Ly đánh cho nàng một kích trí mạng thì đã thấy Thiên Quân chắn trước mặt.
“Tô tiểu thư, chuyện xử trí A Ly cứ giao cho bổn tọa và Tây Vương Mẫu đi, không cần phiền tới ngươi”
Trong lúc Thiên Quân nói chuyện, chúng thiên tướng cũng thừa dịp A Ly tổn thương nguyên khí mà dùng thiên la đại võng vây nàng lại, đem đến Thiên Nguyện điện chờ xử lý.
Thiên Quân xoay người, trong mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu như có như không, Tô Phù Phong vội vàng cúi đầu, giấu đi sự bối rối. Trong lòng có một âm thanh căm giận vang lên: Tô Phù Phong chết tiệt, ai cho ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy, nếu lão tử không khống chế được ma khí thì đã sớm bị Thiên Quân phát hiện ra sự tồn tại của lão tử.
Tô Phù Phong không đáp lại lời của Xi Vưu trong cơ thể, thu hồi lực lượng cường đại của Xi Vưu đặt trong người nàng, bình tĩnh tiêu sái đến bên cạnh Cốc Nhiễm vẫn đang yên lặng không nhúc nhích, đang muốn dìu hắn, không ngờ Cốc Nhiễm lại nghiêng người tránh khỏi tay nàng.
“Tô Phù Phong, chuyện ngươi làm hôm nay thực sự khiến bản tôn lạnh tâm”
Nghe vậy, Tô Phù Phong cứng người.
Tôn Ngộ Không thấy A Ly bị bắt, định vọt vào Thiên Nguyên điện cứu người nhưng đỉnh đầu lại bị một pho tượng Phật lớn trấn án, phía sau là một đám Bồ Tát ổ Tây Thiên, người nào người đó mặt mũi hiền lành, Phật quang tỏa ra bốn hướng.
“Thì ra là một tên đầu trọc, mau báo tên đi”Tôn Ngộ Không vác Định Hải thần châm trên vai, khinh miệt đánh giá đối phương, mà hòa thượng đứng đối diện hắn chỉ mỉm cười không lên tiếng.
“Đây là Như Lai Phật Tổ” một vị La Hán ở phía sau không nhịn được lên tiếng.
…
Côn Ngô thú thấy Cốc Nhiễm đến, không biết là địch hay bạn nên nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ có thể sững sờ đứng yên.
“Thiên Quân từng tìm Hoa Đà tới để trị đôi mắt cho ta” Cốc Nhiễm một thân hồng bào đứng đối diện A Ly lên tiếng
“Chuyện này liên quan gì tới ta” A Ly hừ lạnh một tiếng, nàng không ngờ Cốc Nhiễm lại đến giúp nàng, cho rằng hắn sẽ ở bên trong bái đường với Tô Phù Phong.
“Cốc Nhiễm! Nàng là bại hoại của thiên giới, không đáng để ngươi đồng tình” Diêm Vương cao giọng nói, hắn tựa hồ không có hảo cảm với Tôn Ngộ Không và A Ly. Cũng phải thôi, Tôn Ngộ Không đoạt sổ sinh tử của hắn, làm đảo lộn âm dương, coi như là kết thù sâu nặng với hắn mà A Ly lại ở bên cạnh Tôn Ngộ Không, như vậy đương nhiên nàng cũng là kẻ thù của hắn. Thấy Cốc Nhiễm nói chuyện với A Ly, hắn sợ Cốc Nhiễm sẽ mềm lòng nên mới lên tiếng, lại không ngờ Cốc Nhiễm lại đang nói chuyện xưa với A Ly.
Bại hoại của thiên giới? A Ly trừng mắt nhìn Diêm Vương, thì ra Cốc Nhiễm chỉ là đồng tình với nàng mà thôi. Nàng như ngày hôm nay là do ai tạo thành? Chính Cốc Nhiễm.
A Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cốc Nhiễm, tinh tế đánh giá, khi nhìn tới mắt của hắn thì nàng bỗng nhiên cười lạnh, lại nghe Cốc Nhiễm rên lên một tiếng, hắn nhíu mày, đã thấy lợi trảo của A Ly đâm vào bụng Cốc Nhiễm. Chuyện xảy ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
“Hôm nay, ta tới là muốn chấm dứt tình cảm với ngươi, Cốc Nhiễm, ngươi không nên qua đây” đôi môi của A Ly run rẩy, cảm giác bàn tay dinh dính, thì ra máu của Cốc Nhiễm đã dính đầy tay nàng. Lúc này nàng không mềm lòng nữa, khi nàng biết Cốc Nhiễm vẫn muốn lấy Tô Phù Phong thì một tia tình cảm cuối cùng nàng dành cho hắn cũng đã chấm dứt.
Cốc Nhiễm lắc đầu, nàng có cần nôn nóng lấy mạng hắn như vậy không? có thể nghe hắn nói xong mọi chuyện không? cái tính nóng nảy này mãi vẫn không chịu sửa…
Nếu mọi người phát hiện A Ly đả thương hắn thì nhất định sẽ làm khó dễ cho nàng, nên Cốc Nhiễm vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, tay đặt lên vai A Ly, kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói tiếp những lời hắn muốn nói
“Biết vì sao ta không chịu chữa đôi mắt này không? bởi vì lúc trước ta đã hứa với ngươi, ta nói nếu như để ngươi rời xa ta, thì hai mắt ta sẽ bị mù để không còn nhìn thấy ngươi nữa, không tìm được ngươi nữa. Nhưng hiện giờ ta rất hối hận, ta rất muốn nhìn thấy ngươi”
Thiên Quân đã từng kêu Hoa Đà tới chữa trị cho hắn nhưng hắn đã cự tuyệt.
Không nhìn thấy A Ly thì hai mắt hắn có sáng hay không có khác gì đâu? Có lẽ hắn làm như vậy là trừng phạt bản thân đã đánh mất A Ly.
Có lẽ mù vẫn chưa đủ, để A Ly tự tay đả thương hắn mới tính là trừng phạt.
“A Ly, tha thứ cho ta không nhớ rõ mọi chuyện, tha thứ cho ta đã tổn thương ngươi, có thể cho ta cơ hội để bù lại lỗi lầm của mình hay không?” đôi môi tái nhợt, máu từ bụng hắn chảy ra, nhuộm đỏ cả kết giới kim cương trắng tuyết bên dưới.
“A, ” A Ly cắn răng nói, “Vì sao ngươi lúc trước không nói sớm? Ngươi muốn bù d8a1p cho ta bằng cách cưới Tô Phù Phong sao? Cốc Nhiễm, ta sẽ không tin ngươi nữa”
Giống như năm đó, hắn làm ra vẻ thâm tình chân thành, chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng nàng để biết chỗ ẩn thân của Hoan Hỉ thú tộc. Nàng còn có thể tin được hắn sao?
Hiển nhiên là không nên tin hắn nữa.
“Ta có nỗi khổ…ách…”
Cốc Nhiễm còn chưa nói xong, tơ đen che mắt đã bị A Ly hung hăng kéo xuống.
Chung quanh vang lên những tiếng hít thở sâu, trên khuôn mặt tuấn tú của Cốc Nhiễm vốn là một đôi mắt sáng ngời hữu thần giờ thay bằng hai hốc mắt sâu hoắt, chằng chịt vết sẹo, cực kỳ khó coi.
Chả trách Cốc Nhiễm muốn dùng tơ đen che hai mắt của hắn lại, thì ra nhìn rất đáng sợ.
“Ta…” A Ly cầm chặt tơ đen, mũi đau xót, nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời. Nàng vì tức giận nên mới giật tơ đen xuống, vốn tính chế giễu hắn không ngờ khi nhìn thấy hai mắt của Cốc Nhiễm thì lòng nàng lại đau như ai vò ai xé.
Mắt của hắn vì nàng mà mù. Dung nhan của hắn vì nàng mà hủy.
Trong Thiên Nguyên điện, Tô Phù Phong thấy biểu tình kinh ngạc của mọi người thì vội rẽ đám đông đi ra, thấy Cốc Nhiễm đang ôm A Ly, nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy hai mắt Cốc Nhiễm sau khi hắn bị mù, khuôn mặt mà nàng yêu nhất kia đã bị mù.
“A Ly ——” chỉ nghe một tiếng thét chói tai, Tô Phù Phong như bị ma nhập, trên thân phát ra một cỗ tiên khí kinh người, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh A Ly, rút Cửu Khúc Liên Hoa ra, chỉ một chiêu đã đánh bay A Ly.
Tôn Ngộ Không thấy A Ly chỉ một chiêu đã bị Tô Phù Phong đánh bay, líu lưỡi nói “ A Ly a, ngươi làm sao vậy? Tô Phù Phong chỉ là một tiểu tốt mà một chiêu đã đả bại được ngươi, chuyện này không có khả năng a…”
A Ly miệng phun máu tươi, run rẩy đứng lên, ngạc nhiên nhìn Tô Phù Phong. Không có khả năng, dựa vào tu vi của Tô Phù Phong thì không có khả năng đánh bay nàng…
Nhưng sự thật là Tô Phù Phong đã đánh bay A Ly, sự thật là thế.
“Đi mau!” Cốc Nhiễm rống to, rồi cố gắng từ trong âm thanh ồn ào chung quanh mà tìm kiếm phương hướng của A Ly.
Tô Phù Phong tóc dài tung bay, toàn thân hơi thở cường đại, đang muốn tới gần A Ly đánh cho nàng một kích trí mạng thì đã thấy Thiên Quân chắn trước mặt.
“Tô tiểu thư, chuyện xử trí A Ly cứ giao cho bổn tọa và Tây Vương Mẫu đi, không cần phiền tới ngươi”
Trong lúc Thiên Quân nói chuyện, chúng thiên tướng cũng thừa dịp A Ly tổn thương nguyên khí mà dùng thiên la đại võng vây nàng lại, đem đến Thiên Nguyện điện chờ xử lý.
Thiên Quân xoay người, trong mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu như có như không, Tô Phù Phong vội vàng cúi đầu, giấu đi sự bối rối. Trong lòng có một âm thanh căm giận vang lên: Tô Phù Phong chết tiệt, ai cho ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy, nếu lão tử không khống chế được ma khí thì đã sớm bị Thiên Quân phát hiện ra sự tồn tại của lão tử.
Tô Phù Phong không đáp lại lời của Xi Vưu trong cơ thể, thu hồi lực lượng cường đại của Xi Vưu đặt trong người nàng, bình tĩnh tiêu sái đến bên cạnh Cốc Nhiễm vẫn đang yên lặng không nhúc nhích, đang muốn dìu hắn, không ngờ Cốc Nhiễm lại nghiêng người tránh khỏi tay nàng.
“Tô Phù Phong, chuyện ngươi làm hôm nay thực sự khiến bản tôn lạnh tâm”
Nghe vậy, Tô Phù Phong cứng người.
Tôn Ngộ Không thấy A Ly bị bắt, định vọt vào Thiên Nguyên điện cứu người nhưng đỉnh đầu lại bị một pho tượng Phật lớn trấn án, phía sau là một đám Bồ Tát ổ Tây Thiên, người nào người đó mặt mũi hiền lành, Phật quang tỏa ra bốn hướng.
“Thì ra là một tên đầu trọc, mau báo tên đi”Tôn Ngộ Không vác Định Hải thần châm trên vai, khinh miệt đánh giá đối phương, mà hòa thượng đứng đối diện hắn chỉ mỉm cười không lên tiếng.
“Đây là Như Lai Phật Tổ” một vị La Hán ở phía sau không nhịn được lên tiếng.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook