Tra Thú Hoàn Lương Ký
-
Chương 77: Ta tới thay nàng chịu mười hai đạo thiên lôi
Tôn Ngộ Không bị Như Lai Phật Tổ pháp lực vô biên mang đi, cũng không biết là tới đâu, nghe nói Như Lai Phật Tổ đánh cuộc cùng Tôn Ngộ Không nhưng đánh cuộc thế nào thì không ai biết. Như Lai Phật Tổ chỉ phái một Bồ Tát đến cho báo cho Thiên Quân rằng Tôn Ngộ Không có nhiệm vụ cần phải xử trí, sau đó thì quả nhiên Tôn Ngộ Không không thấy xuất hiện nữa.
A Ly quỳ gối trên thảm hồng trong Thiên Nguyên điện, nàng xương quai xanh bị gãy, người dính đầy máu thực không hợp vẻ vẻ trang hoàng vui mừng trong điện.
“Nữ nhân! Ngươi sao lại để thành bộ dạng này” Minh Chiêu thấy xương quai xanh của A Ly bị gãy thì không để ý tới ánh mắt nghiêm khắc của phụ vương, vội vọt đến bên cạnh A Ly.
A Ly liếc Minh Chiêu một cái, không trả lời.
Minh Chiêu cũng không cần A Ly để ý tới hắn hay không, vội vàng thi pháp chữa trị cho nàng, nhưng hắn học nghệ không tin cho nên tiên pháp của hắn chẳng giúp được gì cho nàng, mặt khỏi lộ vẻ khó xử.
“Để đó cho ta” thanh âm đạm đạm vang lên, Tịnh Vũ cũng đã tới bên cạnh A Ly, vừa dứt lời, lam quang đã chiếu thẳng vào chỗ xương quai xnah của A Ly, y như có nước lạnh nhỏ vào, A Ly cảm thấy miệng vết thương giảm bớt đau đớn rất nhiều.
“Minh Chiêu, trở về!” Thiên Quân uất giật, nhìn Minh Chiêu ra dáng một người cha nghiêm khắc.
Tây Vương Mẫu không lên tiếng, chỉ ra lệnh cho Bạch Hổ vốn đang tính phụ giúp Tịnh Vũ quay lại bên cạnh nàng, làm cho Tịnh Vũ muốn phát tác cũng không được, chỉ đành trầm mặc quay lại bên cạnh Tây Vương Mẫu.
Thiên Quân ho nhẹ hai tiếng, phất tay một cái, tầng tầng lớp lớp lụa đỏ trong điện liền biến mất, nội điện trở nên trốn trải. Tân khách thấy thiên giới đang bàn chính sự nên cũng thức thời lui ra ngoài, chúng tiên cũng đã xếp hàng ngay ngắn ngay vị trí của mình giống y như lâm triều mỗi ngày.
Tây Vương Mẫu mắt lạnh nhìn A Ly đang quỳ gối không nói một lời. Đây là nữ nhân làm cho nhi tử của nàng bị tàn phế hai chân. Khi biết tin Tịnh Vũ quỳ trước mộ của Hoan Hỉ thú ở Viêm Châu suốt một trăm năm, Tây Vương Mẫu vẫn luôn tò mò không biết A Ly rốt cuộc là nữ nhân thế nào lại khiến nhị ca nàng cam tâm chịu chết, lại làm nhi tử nàng tàn phế hai chân. Bây giờ xem biểu hiện của Minh Chiêu thì e là cũng bị nữ nhân này mê hoặc rồi.
Bộ dạng rất xinh đẹp, tiếc là cư xử không đúng mực, tùy ý làm bậy. Lần trước phạt nàng giam nàng ở Thiên Đỉnh điểm là muốn cho nàng một cơ hội sống sót, nghĩ rằng nàng sẽ ăn năn hối lỗi không ngờ nàng tà tâm không đổi, lại quậy cho thiên giới huyên náo tới gà bay chó sủa. Nếu lần này còn dung túng cho nàng nữa thì uy nghiêm thiên giới còn đâu? Còn không phải để cho người ngoài chê cười thiên giới sao?
Lần này thể diện của Thiên giới mất sạch rồi.
Cho nên, nàng âm u mở miệng:
“Chiếu theo thiên quy, giết một mạng phải bị đánh một đạo thiên lôi, ngươi giết mười người của Tô gia, phải chịu mười đạo thiên lôi, lại trốn khỏi Thiên Đỉnh điểm,cấu kết với con khỉ đá kia làm bậy, phá hoại đại hội Bàn Đào, đại náo thiên cung, phải chịu thêm hai đạo thiên lôi nữa. Như vậy tổng cộng là mười hai đạo thiên lôi”
Mười hai đạo thiên lôi!
Đừng nói là mười hai, chỉ một đạo thiên lôi thôi thì một tiểu tiên cũng đã chịu không nổi rồi. A Ly tuy là thần thú thượng cổ, có tu vi nhất định nhưng làm sao chịu nổi mười hai đạo thiên lôi?
A Ly cũng không có phản ứng, chỉ đưa mắt nhìn Tô Phù Phong một thân hỉ phục đỏ chói đứng trong đám đông, Tô Phù Phong lộ ra nụ cười đắc thắng.
Không giết được Tô Phù Phong là nuối tiếc lớn nhất đời này của nàng. A Ly hít sâu một hơi, đột nhiên phá tan thiên la địa võng, hóa thành cự thú xông thẳng tới chỗ Tô Phù Phong. Tiếng kinh hô vang lên tứ phía, chờ khi mọi người có phản ứng thì A Ly hóa thành cự thú đã cắn vào cổ Tô Phù Phong, Tô Phù Phong trợn mắt, bỗng nhiên một luồng máu lạnh toát văng thẳng lên mặt A Ly.
Tô Phù Phong ngã xuống, chúng tiên lập tức vây quanh nàng, cùng nhau dùng tiên pháp để giúp Tô Phù Phong chữa trị.
Mấy thiên tướng lập tức xông lên bắt A Ly, nàng muốn phản kháng, xông ra khỏi điện nhưng đã bị Thanh Long chận lại.
Cứ như vậy, một Hoan Hỉ thú, một Thanh Long trang nghiên cẩn trọng cùng đối đầu trong Thiên Nguyện điện. Cả hai đều là thần thú cực phẩm, tiếng hi rung động làm Thiên Nguyên điện cũng run rẩy.
Tịnh Vũ cùng Minh Chiêu âm thầm thi pháp hiệp trợ A Ly, lại bị Tây Vương Mẫu phát hiện, tay áo vung lên, thu hồi pháp lực của hai người. Cả hai nhìn nhau, căm giận cắn răng mà không biết làm gì hơn.
“Bản tính vẫn không chừa” Tây Vương Mẫu bay về phía A Ly.
Tây Vương Mẫu cùng Thanh Long liên thủ, A Ly căn bản không phải là đối thủ, mới mấy chiêu đã bị bại.
“Lôi thần ở đâu?” Tây Vương Mẫu quát to
“Lôi thần có mặt” Thiên Lôi cầm búa trong tay bước ra khỏi hàng
“Mau đưa súc sinh này lên Tru Tiên đài mà thi hành án” Tây Vương Mẫu đem Hoan Hỉ thú bị vây trong thiên la địa võng ném trở lại. A Ly lúc này đã hấp hối, làm sao nhận ra được Thiên Lôi.
“Chậm đã!”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Cốc Nhiễm đi vào trong điện, lúc này hắn đã cởi bỏ hỉ phục, môt dải tơ hồng che ngang hai mắt, trên mảnh vải mơ hồ ẩn hiện long văn, có lẽ là hắn xé ra từ hỉ phục của tân lang.
Hắn vốn mặc bạch y càng làm nổi bật vết thương trên bụng, thì ra là hắn bị thương. Thế nhưng hắn lại coi như không có chuyện gì mà xuất hiện. Chúng tiên nữ thấy thần tượng của mình trở nên chật vật như vậy đều che mặt thờ dài
“Bản tôn tới thay nàng chịu mười hai đạo thiên lôi”
Không ai để ý tới Thiên Quân ngồi trên cao khóe miệng khẽ nhếch lên, tựa hồ có ý cười, tựa hồ như hắn đã dự đoán trước tình huống này.
Mọi người nghe Cốc Nhiễm nói vậy lại nhịn không được mà bàn tán.
“Sao có thể được? Cốc Nhiễm tiên quân vô dụng thì làm sao có thể chịu được mười hai đạo thiên lôi?”
“Là mười hai nha, pháp lực vô biên như Thiên Quân và Tây Vương Mẫu chưa chắc đã chịu được”
“Xem ra A Ly cùng Cốc Nhiễm tiên quân, sẽ có một người bị hội phi yên diệt dưới búa của Thiên Lôi”
…
Tây Vương Mẫu biến sắc, vội vàng đi lên đỡ lấy Cốc Nhiễm “ nhị ca, đây là mười hai đạo thiên lôi, sẽ bị hội phi yên diệt, ngươi đừng làm chuyện điên rồ. A Ly bị trừng phạt là đúng tội, không đáng để cho ngươi phải chịu tội thay nàng”
“Đúng vậy, Cốc Nhiễm tiên quân, ngươi nên cân nhắc lại a” chúng tiên cũng phụ họa theo, thần sắc u sầu.
“Đây là bản tôn thiếu nàng” Cốc Nhiễm thoát khỏi tay Tây Vương Mẫu, hướng về phía Thiên Quân.
“Thiên Quân, lẽ ra bản tôn đã chết từ tám ngàn năm trước, là bản tôn thiếu Hoan Hỉ thú, cũng là thiếu A Ly. Bản tôn là thượng cổ chi thần, không nên trốn tránh tội nghiệt mình đã làm khi hạ phàm, nhưng bản tôn đã trốn suốt tám ngàn năm rồi nay cũng đã tới lúc nên đối mặt. Bản tôn ở Thiên giới cũng có quyền quyết định, bản tôn chấp nhận thay A Ly thừa nhận mười hai đạo thiên lôi, từ nay mọi tội danh của A Ly đều được xóa bỏ”
Thảm kịch trước mắt đều do hắn gây ra, Cốc Nhiễm không thể không thừa nhận. A Ly có thể bị hội phi yên diệt, hắn sao có thể ngồi nhìn. Hắn chỉ hận bản thân đã quên hết mọi chuyện, nếu không hắn đã sớm tìm được A Ly, bù đắp cho nàng, như vậy A Ly cũng sẽ không hận hắn như vậy. Là hắn hại nàng.
Tây Vương Mẫu nghe xong những lời của Cốc Nhiễm, dù ngày thường nàng lạnh nhạt vô tình, lúc này cũng động dung. Chẳng lẽ tám ngàn năm trước phong tỏa trí nhớ của hắn là sai?
Thiên Quân trầm mặc hồi lâu mới mở miệng
“Ngươi cũng là người có quyền quyết định ở Thiên giới, bổn tọa cũng không có lý do gì phản bác quyết định của ngươi”
Ý tứ là, hắn không có ý kiến.
“Cốc Nhiễm! Ngươi điên rồi! Ai cần ngươi thay ta chịu tội” A Ly mở hai mắt, cố dùng hết chút khí lực cuối cùng biến về hình người.
“Ta vui.” Cốc Nhiễm ngồi xổm xuống, ý đồ muốn nắm tay A Ly, sờ soạng hồi lâu cũng nắm được tay nàng.
“Tiếc nuối duy nhất của ta là không nhớ mọi chuyện. A Ly, sau này, mỗi khi đến tiết thanh minh ngươi có thể đến ngồi trước mộ của ta hay không? coi như là giúp ta ôn lại chuyện cũ đi”. Có trời mới biết hắn hi vọng mình nhớ lại những chuyện đã phát sinh với A Ly tới mức nào; có trời mới biết khoảng thời gian ở chung với A Ly sau này làm hắn vui vẻ đến thế nào.
Không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi, A Ly vẫn không khống chế được nội tâm cảm động vì những lời của Cốc Nhiễm, chỉ có thể nghẹn ngào cầm tay hắn
“Cốc Nhiễm, mặc dù ngươi chịu thiên lôi thay cho A Ly nhưng nàng vẫn không thể không bị trách phạt, vì cấp cho chúng tiên một cái công đạo, bổn tọa quyết định sau khi ngươi chịu thiên lôi thay nàng, nàng sẽ bị đày xuống hạ giới chịu luân hồi, ở nhân gian trải qua đủ loại nhân sinh, rửa sạch tà khí” Thiên Quân chậm rãi mở miệng, đưa ra quyết định.
Luân hồi?
A Ly cùng Cốc Nhiễm không hẹn mà cùng sửng sốt.
“Ngươi có tin có người sẽ nguyện ý luân hồi cùng ngươi hay không?”
“Luân hồi một trăm thế.”
“A Ly, luân hồi một trăm thế qua đi, ta sẽ cưới ngươi.”
“Đi thôi, bất luận là đầu thai thành con chuột hay là mèo, ta vẫn ở cùng ngươi, ta chờ ngươi”
…
Những lời của Thiên Quân như có sức mạnh ngàn cân đánh vào lòng Cốc Nhiễm, cảm giác như trong cơ thể đang rục rịch phun trào cái gì đó.
Còn A Ly lúc này đã ngất xỉu.
“Tịnh Vũ.” Cốc Nhiễm đứng dậy, gọi.
“Thúc thúc, cháu ở đây” Tịnh Vũ chẳng biết từ khi nào đã đến bên cạnh Cốc Nhiễm, thần sắc phức tạp.
“Thúc thúc giao A Ly cho ngươi, thúc thúc biết ngươi thích nàng, cho nên ta rất yên tâm” vỗ nhẹ vai Tịnh Vũ, hắn thấp giọng nói.
Tịnh Vũ gật đầu, không biết nên nói cái gì. Hắn cảm thấy hổ thẹn trước hành động quên mình của Cốc Nhiễm, có lẽ đây là nguyên nhân A Ly không yêu hắn…
“Còn có ta! Yên tâm đi, ta cũng sẽ chiếu cố tốt cho A Ly” Minh Chiêu cũng vội vàng chạy tới góp phần, mấy chuyện này sao có thể thiếu phần của hắn được.
“Còn có, cũng giúp ta săn sóc Tô Phù Phong đi. Dù sao nàng từng có ân với ta, huống hồ...”
“Huống hồ đã cùng ngươi trải qua vợ chồng chi thực phải không?” Minh Chiêu tiếp lời. Thật đúng là rối rắm, nếu hắn là Cốc Nhiễm thì đã sớm bị A Ly và Tô Phù Phong ép đến phát điên, hắn thật bội phục Cốc Nhiễm, tới giờ cũng chưa từng oán hận bọn họ.
“Cung kính đưa Cốc Nhiễm thượng tiên.”
Âm thanh hỗn độn vang lên, chúng tiên đồng loạt quỳ xuống, thần sắc bi thương. Cốc Nhiễm lên Tru Tiên đài, khẳng định chết là cái chắc. Ngay cả Lôi thần chấp pháp cũng có chút kiêng kị, hắn chấp chưởng Thiên Lôi điện hơn một vạn năm qua, chưa bao giờ phải ra tay với một thượng tiên tôn quý, trong lòng có chút không yên.
Tây Vương Mẫu tự mình nắm tay Cốc Nhiễm, đưa hắn lên Tru Tiên đài.
A Ly quỳ gối trên thảm hồng trong Thiên Nguyên điện, nàng xương quai xanh bị gãy, người dính đầy máu thực không hợp vẻ vẻ trang hoàng vui mừng trong điện.
“Nữ nhân! Ngươi sao lại để thành bộ dạng này” Minh Chiêu thấy xương quai xanh của A Ly bị gãy thì không để ý tới ánh mắt nghiêm khắc của phụ vương, vội vọt đến bên cạnh A Ly.
A Ly liếc Minh Chiêu một cái, không trả lời.
Minh Chiêu cũng không cần A Ly để ý tới hắn hay không, vội vàng thi pháp chữa trị cho nàng, nhưng hắn học nghệ không tin cho nên tiên pháp của hắn chẳng giúp được gì cho nàng, mặt khỏi lộ vẻ khó xử.
“Để đó cho ta” thanh âm đạm đạm vang lên, Tịnh Vũ cũng đã tới bên cạnh A Ly, vừa dứt lời, lam quang đã chiếu thẳng vào chỗ xương quai xnah của A Ly, y như có nước lạnh nhỏ vào, A Ly cảm thấy miệng vết thương giảm bớt đau đớn rất nhiều.
“Minh Chiêu, trở về!” Thiên Quân uất giật, nhìn Minh Chiêu ra dáng một người cha nghiêm khắc.
Tây Vương Mẫu không lên tiếng, chỉ ra lệnh cho Bạch Hổ vốn đang tính phụ giúp Tịnh Vũ quay lại bên cạnh nàng, làm cho Tịnh Vũ muốn phát tác cũng không được, chỉ đành trầm mặc quay lại bên cạnh Tây Vương Mẫu.
Thiên Quân ho nhẹ hai tiếng, phất tay một cái, tầng tầng lớp lớp lụa đỏ trong điện liền biến mất, nội điện trở nên trốn trải. Tân khách thấy thiên giới đang bàn chính sự nên cũng thức thời lui ra ngoài, chúng tiên cũng đã xếp hàng ngay ngắn ngay vị trí của mình giống y như lâm triều mỗi ngày.
Tây Vương Mẫu mắt lạnh nhìn A Ly đang quỳ gối không nói một lời. Đây là nữ nhân làm cho nhi tử của nàng bị tàn phế hai chân. Khi biết tin Tịnh Vũ quỳ trước mộ của Hoan Hỉ thú ở Viêm Châu suốt một trăm năm, Tây Vương Mẫu vẫn luôn tò mò không biết A Ly rốt cuộc là nữ nhân thế nào lại khiến nhị ca nàng cam tâm chịu chết, lại làm nhi tử nàng tàn phế hai chân. Bây giờ xem biểu hiện của Minh Chiêu thì e là cũng bị nữ nhân này mê hoặc rồi.
Bộ dạng rất xinh đẹp, tiếc là cư xử không đúng mực, tùy ý làm bậy. Lần trước phạt nàng giam nàng ở Thiên Đỉnh điểm là muốn cho nàng một cơ hội sống sót, nghĩ rằng nàng sẽ ăn năn hối lỗi không ngờ nàng tà tâm không đổi, lại quậy cho thiên giới huyên náo tới gà bay chó sủa. Nếu lần này còn dung túng cho nàng nữa thì uy nghiêm thiên giới còn đâu? Còn không phải để cho người ngoài chê cười thiên giới sao?
Lần này thể diện của Thiên giới mất sạch rồi.
Cho nên, nàng âm u mở miệng:
“Chiếu theo thiên quy, giết một mạng phải bị đánh một đạo thiên lôi, ngươi giết mười người của Tô gia, phải chịu mười đạo thiên lôi, lại trốn khỏi Thiên Đỉnh điểm,cấu kết với con khỉ đá kia làm bậy, phá hoại đại hội Bàn Đào, đại náo thiên cung, phải chịu thêm hai đạo thiên lôi nữa. Như vậy tổng cộng là mười hai đạo thiên lôi”
Mười hai đạo thiên lôi!
Đừng nói là mười hai, chỉ một đạo thiên lôi thôi thì một tiểu tiên cũng đã chịu không nổi rồi. A Ly tuy là thần thú thượng cổ, có tu vi nhất định nhưng làm sao chịu nổi mười hai đạo thiên lôi?
A Ly cũng không có phản ứng, chỉ đưa mắt nhìn Tô Phù Phong một thân hỉ phục đỏ chói đứng trong đám đông, Tô Phù Phong lộ ra nụ cười đắc thắng.
Không giết được Tô Phù Phong là nuối tiếc lớn nhất đời này của nàng. A Ly hít sâu một hơi, đột nhiên phá tan thiên la địa võng, hóa thành cự thú xông thẳng tới chỗ Tô Phù Phong. Tiếng kinh hô vang lên tứ phía, chờ khi mọi người có phản ứng thì A Ly hóa thành cự thú đã cắn vào cổ Tô Phù Phong, Tô Phù Phong trợn mắt, bỗng nhiên một luồng máu lạnh toát văng thẳng lên mặt A Ly.
Tô Phù Phong ngã xuống, chúng tiên lập tức vây quanh nàng, cùng nhau dùng tiên pháp để giúp Tô Phù Phong chữa trị.
Mấy thiên tướng lập tức xông lên bắt A Ly, nàng muốn phản kháng, xông ra khỏi điện nhưng đã bị Thanh Long chận lại.
Cứ như vậy, một Hoan Hỉ thú, một Thanh Long trang nghiên cẩn trọng cùng đối đầu trong Thiên Nguyện điện. Cả hai đều là thần thú cực phẩm, tiếng hi rung động làm Thiên Nguyên điện cũng run rẩy.
Tịnh Vũ cùng Minh Chiêu âm thầm thi pháp hiệp trợ A Ly, lại bị Tây Vương Mẫu phát hiện, tay áo vung lên, thu hồi pháp lực của hai người. Cả hai nhìn nhau, căm giận cắn răng mà không biết làm gì hơn.
“Bản tính vẫn không chừa” Tây Vương Mẫu bay về phía A Ly.
Tây Vương Mẫu cùng Thanh Long liên thủ, A Ly căn bản không phải là đối thủ, mới mấy chiêu đã bị bại.
“Lôi thần ở đâu?” Tây Vương Mẫu quát to
“Lôi thần có mặt” Thiên Lôi cầm búa trong tay bước ra khỏi hàng
“Mau đưa súc sinh này lên Tru Tiên đài mà thi hành án” Tây Vương Mẫu đem Hoan Hỉ thú bị vây trong thiên la địa võng ném trở lại. A Ly lúc này đã hấp hối, làm sao nhận ra được Thiên Lôi.
“Chậm đã!”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Cốc Nhiễm đi vào trong điện, lúc này hắn đã cởi bỏ hỉ phục, môt dải tơ hồng che ngang hai mắt, trên mảnh vải mơ hồ ẩn hiện long văn, có lẽ là hắn xé ra từ hỉ phục của tân lang.
Hắn vốn mặc bạch y càng làm nổi bật vết thương trên bụng, thì ra là hắn bị thương. Thế nhưng hắn lại coi như không có chuyện gì mà xuất hiện. Chúng tiên nữ thấy thần tượng của mình trở nên chật vật như vậy đều che mặt thờ dài
“Bản tôn tới thay nàng chịu mười hai đạo thiên lôi”
Không ai để ý tới Thiên Quân ngồi trên cao khóe miệng khẽ nhếch lên, tựa hồ có ý cười, tựa hồ như hắn đã dự đoán trước tình huống này.
Mọi người nghe Cốc Nhiễm nói vậy lại nhịn không được mà bàn tán.
“Sao có thể được? Cốc Nhiễm tiên quân vô dụng thì làm sao có thể chịu được mười hai đạo thiên lôi?”
“Là mười hai nha, pháp lực vô biên như Thiên Quân và Tây Vương Mẫu chưa chắc đã chịu được”
“Xem ra A Ly cùng Cốc Nhiễm tiên quân, sẽ có một người bị hội phi yên diệt dưới búa của Thiên Lôi”
…
Tây Vương Mẫu biến sắc, vội vàng đi lên đỡ lấy Cốc Nhiễm “ nhị ca, đây là mười hai đạo thiên lôi, sẽ bị hội phi yên diệt, ngươi đừng làm chuyện điên rồ. A Ly bị trừng phạt là đúng tội, không đáng để cho ngươi phải chịu tội thay nàng”
“Đúng vậy, Cốc Nhiễm tiên quân, ngươi nên cân nhắc lại a” chúng tiên cũng phụ họa theo, thần sắc u sầu.
“Đây là bản tôn thiếu nàng” Cốc Nhiễm thoát khỏi tay Tây Vương Mẫu, hướng về phía Thiên Quân.
“Thiên Quân, lẽ ra bản tôn đã chết từ tám ngàn năm trước, là bản tôn thiếu Hoan Hỉ thú, cũng là thiếu A Ly. Bản tôn là thượng cổ chi thần, không nên trốn tránh tội nghiệt mình đã làm khi hạ phàm, nhưng bản tôn đã trốn suốt tám ngàn năm rồi nay cũng đã tới lúc nên đối mặt. Bản tôn ở Thiên giới cũng có quyền quyết định, bản tôn chấp nhận thay A Ly thừa nhận mười hai đạo thiên lôi, từ nay mọi tội danh của A Ly đều được xóa bỏ”
Thảm kịch trước mắt đều do hắn gây ra, Cốc Nhiễm không thể không thừa nhận. A Ly có thể bị hội phi yên diệt, hắn sao có thể ngồi nhìn. Hắn chỉ hận bản thân đã quên hết mọi chuyện, nếu không hắn đã sớm tìm được A Ly, bù đắp cho nàng, như vậy A Ly cũng sẽ không hận hắn như vậy. Là hắn hại nàng.
Tây Vương Mẫu nghe xong những lời của Cốc Nhiễm, dù ngày thường nàng lạnh nhạt vô tình, lúc này cũng động dung. Chẳng lẽ tám ngàn năm trước phong tỏa trí nhớ của hắn là sai?
Thiên Quân trầm mặc hồi lâu mới mở miệng
“Ngươi cũng là người có quyền quyết định ở Thiên giới, bổn tọa cũng không có lý do gì phản bác quyết định của ngươi”
Ý tứ là, hắn không có ý kiến.
“Cốc Nhiễm! Ngươi điên rồi! Ai cần ngươi thay ta chịu tội” A Ly mở hai mắt, cố dùng hết chút khí lực cuối cùng biến về hình người.
“Ta vui.” Cốc Nhiễm ngồi xổm xuống, ý đồ muốn nắm tay A Ly, sờ soạng hồi lâu cũng nắm được tay nàng.
“Tiếc nuối duy nhất của ta là không nhớ mọi chuyện. A Ly, sau này, mỗi khi đến tiết thanh minh ngươi có thể đến ngồi trước mộ của ta hay không? coi như là giúp ta ôn lại chuyện cũ đi”. Có trời mới biết hắn hi vọng mình nhớ lại những chuyện đã phát sinh với A Ly tới mức nào; có trời mới biết khoảng thời gian ở chung với A Ly sau này làm hắn vui vẻ đến thế nào.
Không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi, A Ly vẫn không khống chế được nội tâm cảm động vì những lời của Cốc Nhiễm, chỉ có thể nghẹn ngào cầm tay hắn
“Cốc Nhiễm, mặc dù ngươi chịu thiên lôi thay cho A Ly nhưng nàng vẫn không thể không bị trách phạt, vì cấp cho chúng tiên một cái công đạo, bổn tọa quyết định sau khi ngươi chịu thiên lôi thay nàng, nàng sẽ bị đày xuống hạ giới chịu luân hồi, ở nhân gian trải qua đủ loại nhân sinh, rửa sạch tà khí” Thiên Quân chậm rãi mở miệng, đưa ra quyết định.
Luân hồi?
A Ly cùng Cốc Nhiễm không hẹn mà cùng sửng sốt.
“Ngươi có tin có người sẽ nguyện ý luân hồi cùng ngươi hay không?”
“Luân hồi một trăm thế.”
“A Ly, luân hồi một trăm thế qua đi, ta sẽ cưới ngươi.”
“Đi thôi, bất luận là đầu thai thành con chuột hay là mèo, ta vẫn ở cùng ngươi, ta chờ ngươi”
…
Những lời của Thiên Quân như có sức mạnh ngàn cân đánh vào lòng Cốc Nhiễm, cảm giác như trong cơ thể đang rục rịch phun trào cái gì đó.
Còn A Ly lúc này đã ngất xỉu.
“Tịnh Vũ.” Cốc Nhiễm đứng dậy, gọi.
“Thúc thúc, cháu ở đây” Tịnh Vũ chẳng biết từ khi nào đã đến bên cạnh Cốc Nhiễm, thần sắc phức tạp.
“Thúc thúc giao A Ly cho ngươi, thúc thúc biết ngươi thích nàng, cho nên ta rất yên tâm” vỗ nhẹ vai Tịnh Vũ, hắn thấp giọng nói.
Tịnh Vũ gật đầu, không biết nên nói cái gì. Hắn cảm thấy hổ thẹn trước hành động quên mình của Cốc Nhiễm, có lẽ đây là nguyên nhân A Ly không yêu hắn…
“Còn có ta! Yên tâm đi, ta cũng sẽ chiếu cố tốt cho A Ly” Minh Chiêu cũng vội vàng chạy tới góp phần, mấy chuyện này sao có thể thiếu phần của hắn được.
“Còn có, cũng giúp ta săn sóc Tô Phù Phong đi. Dù sao nàng từng có ân với ta, huống hồ...”
“Huống hồ đã cùng ngươi trải qua vợ chồng chi thực phải không?” Minh Chiêu tiếp lời. Thật đúng là rối rắm, nếu hắn là Cốc Nhiễm thì đã sớm bị A Ly và Tô Phù Phong ép đến phát điên, hắn thật bội phục Cốc Nhiễm, tới giờ cũng chưa từng oán hận bọn họ.
“Cung kính đưa Cốc Nhiễm thượng tiên.”
Âm thanh hỗn độn vang lên, chúng tiên đồng loạt quỳ xuống, thần sắc bi thương. Cốc Nhiễm lên Tru Tiên đài, khẳng định chết là cái chắc. Ngay cả Lôi thần chấp pháp cũng có chút kiêng kị, hắn chấp chưởng Thiên Lôi điện hơn một vạn năm qua, chưa bao giờ phải ra tay với một thượng tiên tôn quý, trong lòng có chút không yên.
Tây Vương Mẫu tự mình nắm tay Cốc Nhiễm, đưa hắn lên Tru Tiên đài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook