Vé "Tiên Đạo" đã sớm sold out, Ôn Thất Bạch chính là số ít người may mắn giành được vé, trưa cùng ngày chuẩn bị đi tìm Vệ Khanh cùng xem phim thì bị Dung Hướng Thần ngăn cản.

Dung Hướng Thần đen mặt, ngăn trở con đường phải đi qua của Ôn Thất Bạch, "Cậu muốn đi đâu?"
Ôn Thất Bạch biết Dung Hướng Thần phỏng chừng lại tức giận, dù sao Dung Hướng Thần đã dặn dò cậu nhiều lần không thể chạy loạn, nhất là loại thời kỳ mấu chốt này.

"Rốt cuộc cậu có đầu óc hay không, cậu không biết cậu mang khuôn mặt này đi xem phim sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái cho tôi?!" Dung Hướng Thần thiếu chút nữa đánh Ôn Thất Bạch, "Không được đi."
Dung Hướng Thần chỉ biết Tô Cảnh Dược chỉ để trang trí, anh còn tưởng rằng Tô Cảnh Dược quản lý Ôn Thất Bạch, không nghĩ tới, tiếp nhận mới biết được, căn bản không phải chuyện như vậy, từ lần trước
Ôn Thất Bạch cùng Vệ Khanh đi ăn cơm anh liền nhìn ra.

Tô Cảnh Dược quản lý là không sai, nhưng anh chỉ quản Tô Cảnh Dược sau khi rước xong phiền toái thì sẽ xử lý công việc, về phần Ôn Thất Bạch có phạm sai lầm hay không, điểm này hoàn toàn không truy cứu, thậm chí cũng không để cho những người khác truy cứu.

Quen như vậy, Dung Hướng Thần dám cam đoan, Ôn Thất Bạch sau này không gây ra chuyện lớn cho anh thì quá kì quái.

Dung Hướng Thần lần này tuyệt đối sẽ không để Ôn Thất Bạch gặp phiền toái nữa, tuyên truyền của "Tiên Đạo" quá mức hot, phim nổi tiếng người cũng nổi tiếng, hiện tại các diễn viên của "Tiên Đạo" ai nấy đều vội vàng nhận quảng cáo, hoặc là ngoan ngoãn lui ở nhà sợ bị paparazzi bắt được.

Lúc này còn dám chạy loạn, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Ôn Thất Bạch.

Dung Hướng Thần thái độ cứng rắn, Ôn Thất Bạch cũng biết Dung
Hướng Thần nói đúng, đều là vì tốt cho cậu.

"Tiên đạo?" Người đàn ông đi ngang qua hành lang dừng bước, nghiêng mắt nhìn lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt quan tài người chết của Dung Hướng Thần, sau đó nhìn thấy chính là Ôn Thất Bạch đứng bên cạnh.


Lâm Không Lang trong nháy mắt liền hóa đá.

Ôn...!Ôn Thất Bạch?!!
Thật sự là Ôn Thất Bạch? Lâm Không Lang lảo đảo lùi về phía sau một bước, hắn thế mà thấy được Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch sống sờ sờ!
Lâm Không Lang gãi gãi đầu, từ trên người tìm ra một tờ giấy, lại từ trên người tùy tùng cướp đoạt một cây bút, trịnh trọng đưa qua.

Cấp dưới: Tổng giám đốc Lâm, đó là hợp đồng vừa đàm phán xong, không ngờ Lâm tổng là người như vậy?!
"Có thể ký tên cho tôi không." Đến từ fan não tàn Lâm Không Lang.

Dung Hướng Thần ở bên cạnh đau đầu đỡ trán, Lâm Không Lang đây là fan não tàn.

Ôn Thất Bạch ký tên mình ở mặt sau của hợp đồng, lại trịnh trọng đưa về.

"Cám ơn." Lâm Không Lang cẩn thận cất tờ giấy này lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Dung Hướng Thần cúi đầu châm một điếu thuốc, anh sao lại không nhìn ra Lâm Không Lang còn có tiềm chất làm fan não tàn?
"Anh Dung, vậy tôi đi trước." Ôn Thất Bạch thừa dịp Dung Hướng Thần ngây ngốc thì chạy như chớp, Dung Hướng Thần trợn tròn mắt tại chỗ.

Lâm Không Lang nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch cho đến khi không nhìn thấy người nữa, tầm mắt lúc này mới chuyển dời đến trên người Dung Hướng Thần, hừ lạnh một tiếng không nhỏ, xoay người đi về phía hành lang.
Ngày đầu tiên công chiếu, Weibo quả thực bị càn quét điên cuồng, nhan sắc cao, logic và cốt truyện đều có thể nói là hoàn mỹ, hoàn toàn nghiền nát các bộ phim lớn cùng thời điểm.

Trong đó cảnh cảm động nhất, không gì khác chính là cảnh Dạ Đồ do Ôn Thất Bạch thủ vai chết đi, Vệ Khanh vừa xem, vừa khóc lóc.

" Tiểu Bạch, bọn họ làm sao có thể để cậu chết?" Vệ Khanh một câu
nói ra, bốn phía đều là quay đầu nhìn lại.

Các thiếu nữ chung quanh đều khóc, "Hu hu hu, Dạ Đồ sao lại chết như vậy? "
Chỉ có Vệ Khanh nói, "Tiểu Bạch sao cậu lại chết.

"
Không gây chú ý mới là lạ.

Ôn Thất Bạch cúi đầu giả vờ cái gì cũng không biết, cũng may ánh đèn rạp chiếu phim tương đối mờ mịt, cũng không ai nhận ra Ôn Thất Bạch, quần chúng ăn dưa chung quanh rất nhanh lại bị nội dung kịch tính hấp dẫn trở về.

Chờ đến khi không ai chú ý đến hai người bọn họ, Ôn Thất Bạch vỗ vào đầu Vệ Khanh.

" Muốn ăn đánh có phải hay không?!" Ôn Thất Bạch quả thực bị Vệ Khanh dọa chết, hôm nay nếu cậu bị nhận ra cậu cũng đừng hòng còn sống đi ra ngoài, cậu sẽ cùng Dạ Đồ lẫy lừng chết cùng nhau.


Vệ Khanh khóc chít chít.

*
Diệp Ôn Uyển là con gái riêng, nhà họ Diệp đón bà về mục đích chính là thông gia, sau đó Diệp Ôn Uyển bị nhà họ Tô từ hôn, làm cho nhà họ Diệp cảm thấy bị vũ nhục, từ nay về sau càng tìm mọi cách làm khó dễ bà.

Một đứa con gái riêng, ngay cả gia phả cũng không có cơ hội được ghi tên.

Diệp Phong An lật lại gia phả một lần, cũng không tìm được dì Ôn Uyển trong miệng Diệp Khinh An, rốt cuộc là người nhà hay người giúp việc? Diệp Phong An không biết.

Cơ hồ trong nháy mắt nhìn thấy đôi mắt xanh của Ôn Thất Bạch, đã có một ý niệm cắm rễ trong lòng Diệp Phong An, dần nảy sinh.

Nhưng chân tương đó, đều đòi hỏi khoa học và bằng chứng để xác
minh.

Diệp Phong An khép lại gia phả, xem ra cần phải tìm người hỏi một chút.

Người giúp việc sống trong gia đình hơn ba mươi năm chỉ có một.

Diệp Phong An bấm chuông cửa nhà quản gia đã về hưu.

" Cậu chủ nhỏ?" Lão quản gia cũng có chút kinh ngạc, ông đã về hưu nhiều năm, căn bản không nghĩ tới Diệp Phong An lại tới tìm ông.

Diệp Phong An cong khóe môi, "Chú quản gia, cháu muốn hỏi chú một chuyện, có liên quan, Diệp Ôn Uyển."
Chờ Diệp Phong An làm rõ ngọn nguồn sự tình, sắc trời đã tối sầm lại.

Lúc lão quản gia tiễn Diệp Phong An ra, run rẩy nắm lấy cánh tay Diệp Phong An.


"Cậu chủ, nhà họ Diệp chúng ta thẹn với đứa nhỏ kia." Lão quản gia thấp giọng thở dài, "Nếu cậu muốn đón đứa nhỏ kia trở về, nhất định phải đối xử tốt với cô ấy."
"Thật đáng tiếc, bà ấy đã qua đời nhiều năm." Diệp Phong dừng bước, lưu lại một câu, xoay người rời đi.

Trình Thiên Ý ngồi xổm bên cạnh xe mình, nhìn Diệp Phong An từ trên lầu đi xuống, mới đứng lên.

Hoạt động chân tê dại một chút, hỏi một câu, "Hỏi rõ chưa? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Diệp Phong An mở cửa xe, không lên tiếng.

Tô Cảnh Dược sợ là đã sớm biết chuyện này, bằng không tuyệt đối sẽ không chặn đường điều tra chuyện này.

Diệp Phong An hai tay ôm ngực, nghiêng mắt nhìn phong cảnh thoáng qua ngoài cửa sổ xe, Tô Cảnh Dược, để cho tôi bắt được nhược điểm của anh, hiện tại tôi nên dùng như thế nào đây?
Kỳ thật mà nói, Diệp Phong An cũng không có ý định dùng cái này để uy hiếp Tô Cảnh Dược, dù sao Ôn Thất Bạch cũng coi như là nửa người nhà họ Diệp, hơn nữa Diệp Ôn Uyển cũng có ân với Diệp Khinh An, Diệp Phong An không phải là người vong ân phụ nghĩa, lục thân không nhận.

Nhưng mà, loại chuyện này Ôn Thất Bạch hẳn là có quyền biết.

Về phần sau khi biết phải lựa chọn như thế nào, chính là chuyện của Ôn Thất Bạch.

Diệp Phong An từ trong túi lấy ra một cây bút ghi âm, bỏ vào trong túi niêm phong trong suốt, "Trình Thiên Ý, giúp tôi đem cái này bưu kiện ra ngoài.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương