Khi Ôn Thất Bạch làm mèo về cơ bản mỗi ngày sẽ đào hộp thư của Tô Cảnh Dược, chọn cái mình hứng thú lấy ra chơi, không có hứng thú sẽ ném đi.

Tình huống bình thường là Ôn Thất Bạch cào xong một lần, Cáo hoa cùng Chiến Quốc lại càn quét một lần, cuối cùng là Husky thanh lý môn hộ.

Tô Cảnh Dược từ khi nhìn thấy mảnh giấy vụn trên mặt đất, những thứ quan trọng sẽ không bao giờ gửi về nhà nữa.

Trong hòm thư chỉ còn lại tờ báo mỗi ngày cho Ôn Thất Bạch chơi đùa.

Sau khi Ôn Thất Bạch chuyển tới đây, tình huống cậu gặp phải cũng giống như Tô Cảnh Dược, mỗi lần nhớ tới là mình dẫn đầu tạo thành thói quen này cho đám ngốc này, cậu sẽ có chút chột dạ.

Sáng nay Husky lại theo lệ thường, lại tới đào bảo.

Bbào ra một cây bút ghi âm.

Husky và bút ghi âm đối mặt hai giây, đối với bút ghi âm "Gâu" một tiếng.
Bút ghi âm phớt lờ nó.

Husky: "Gâu Gâu! "
Bút ghi âm vô tội:...!
Ôn Thất Bạch buổi sáng chạy trở về, khom lưng tát lên đầu Husky, sáng sớm ầm ĩ cái gì.

Husky bị tát một cái, trả thù bằng cách tát 1 cái lên thân bút ghi âm.

Ôn Thất Bạch ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt mập mạp của Husky, "Ngu ngốc, mày bây giờ cũng càng lúc càng ngang ngược."
Khuôn mặt Husky bị ép thành bánh bao, vẫn vui vẻ lè lưỡi, bộ dáng mặc cho người ta giày vò.
"Được rồi, mày đi chơi đi, tao không có thời gian để chơi đùa." Ôn
Thất Bạch nhặt bút ghi âm bị Husky chà đạp, thấm thía vỗ vỗ đầu Nhị Husky.

Cây bút ghi âm này được chế tác rất tinh xảo, trên thân bút còn đoan đoan chính chính in một chữ "Diệp".

Ôn Thất Bạch chơi đùa ở trong tay, đẩy cửa nhà mình ra.


Sau khi rót một ly sữa ngồi bên cạnh bàn ăn, Ôn Thất Bạch mở công tắc bút ghi âm.

Bút ghi âm xào xạc, hồi lâu mới truyền đến một câu thanh âm lạnh nhạt: "Chú quản gia, cháu muốn hỏi chú một chuyện, có liên quan, Diệp Ôn Uyển."
Bàn tay cầm ly thủy tinh trong suốt lập tức dừng lại, Ôn Thất Bạch đặt ly thủy tinh lên bàn, lại vươn tay tăng âm lượng bút ghi.

Chân tướng năm đó bị vén ra từng chút một, liên quan đến quá khứ của Diệp Ôn Uyển.

Bởi vì diện mạo xuất chúng, có giá trị thông gia, cho nên được chọn tiến vào Diệp gia, thực tế lại bị người ta âm thầm gọi là "nuôi con", sau khi có hôn ước với Tô gia bị hủy lại càng bị gây khó dễ, bị ức hiếp khắp nơi.

"Thật đáng tiếc, bà ấy đã qua đời nhiều năm."
Khi câu nói cuối cùng của Diệp Phong An hạ xuống, ly thủy tinh cầm trong bàn tay Ôn Thất Bạch cũng vỡ vụn, mảnh thủy tinh sắc bén cắt xén da thịt, sữa màu trắng xen lẫn máu đỏ tươi, lan tràn trên bàn, theo góc bàn nhỏ xuống đất.

Màu đỏ trắng xen lẫn, lộ ra một loại mỹ cảm quỷ dị.

Cáo hoa và Chiến Quốc đang nằm trên bãi cỏ trước cửa Ôn Thất Bạch liếm lông của nhau, ánh mắt Cáo hoa nhìn thấy Ôn Thất Bạch đi ra liền đứng lên.

Run rẩy lỗ tai hướng về phía Ôn Thất Bạch "Meo" một tiếng.

Mắt cá chết của Chiến Quốc giật giật, tầm mắt chuyển đến trên người Ôn Thất Bạch, mũi ngửi ngửi mùi máu tươi như ẩn như hiện trong không khí.

Cáo hoa cắn lấy ống quần Ôn Thất Bạch kéo nửa ngày, tiếng kêu cũng từ "Meo" mềm mại biến thành "Ngao ngao", nó không rõ Ôn Thất Bạch vì sao không để ý tới nó.

Chiến Quốc cũng tò mò nghiêng đầu nhìn bóng lưng Ôn Thất Bạch.

Cáo hoa bị vứt bỏ rũ lỗ tai nằm sấp trên bãi cỏ, bộ dáng ỉu xìu.

Khi sắc trời tối tăm, Tô Cảnh Dược mới về đến nhà, xe còn chưa dừng lại, một vật thể không xác định rơi xuống cửa sổ xe, còn kèm theo một tiếng rơi xuống đất nặng nề.

Khuỷu tay Tô Cảnh Dược đặt trên vô lăng, nhìn Chiến Quốc nằm sấp thành một cái bánh mèo, bất đắc dĩ xuống xe.


Chiến Quốc thấy Tô Cảnh xuống xe mới từ trên cửa sổ xe bò xuống, há mồm cắn ống quần Tô Cảnh Dược, kéo về phía trước, đến trước cửa nhà Ôn Thất Bạch.

Tô Cảnh Dược nhìn căn biệt thự đơn lập ngay cả một ngọn đèn cũng không bật, cúi đầu nhìn Chiến Quốc, ngữ khí cũng có chút bất đắc dĩ, "Tối nay em ấy muốn tham gia một tiết mục, không trở về."
Chiến Quốc vươn móng vuốt vỗ vỗ cửa phòng bị khóa, "Ngaoooo~"
Tô Cảnh Nhảy đỡ trán, trở về nhà mình tìm chìa khóa mở cửa, đẩy cửa phòng khách ra, bật đèn lên.

Phòng khách trống trải có vẻ vô cùng vắng vẻ, gió nhẹ thổi rèm cửa sổ, mang theo từng trận gợn sóng.

Chiến Quốc ngửi ngửi trên sàn nhà, đi thẳng vào phòng bếp.

Tô Cảnh Dược cũng đi theo từng bước một.

Các mảnh thủy tinh và máu đã được thu thập từ lâu, và bút ghi âm đã biến mất.

Chiến Quốc ngửi ngửi tại chỗ, giơ móng vuốt lên mở thùng rác.

Trong thùng rác không có bao nhiêu rác rưởi, Chiến Quốc dùng móng vuốt lôi ra mấy cái gạc nhuộm máu cùng mảnh thủy tinh mảnh vụn.

Tô Cảnh Dược ngồi xổm xuống cầm lấy thủy tinh vỡ, lại nhìn thoáng qua băng gạc nhiễm máu, "Em ấy đi ra ngoài một mình?"
Chiến Quốc chuyên tâm liếm móng vuốt của mình, phảng phất như không nghe hiểu.

Tô Cảnh Dược đưa tay xoa xoa đầu Chiến Quốc, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn xuống số điện thoại của Ôn Thất Bạch.

Đã tắt máy.

Tô Cảnh Dược lại gọi điện thoại cho Dung Hướng Thần, Dung Hướng Thần bên kia cũng không hiểu ra sao.

"Ôn Thất Bạch đâu?" Tô Cảnh Dược giọng nói lạnh nhạt, chậm rãi hỏi.

Dung Hướng Thần trầm mặc trong chốc lát, "Tôi không biết."

Dung Hướng Thần vẫn cảm thấy Ôn Thất Bạch là người đúng giờ, cho dù là phút cuối cùng, chỉ cần cậu nói là có thể chạy tới, Dung Hướng Thần lo lắng đề phòng vài lần, cũng đã thả lỏng tâm.

"Tối nay em ấy không đi, cậu xử lý một chút chuyện bên kia." Tô Cảnh Dược dặn dò một câu liền cúp điện thoại.

Dung Hướng Thần nghe tiếng tút tút truyền đến từ micro, vẻ mặt ngây ngốc.
Sợ là Ôn Thất Bạch đã biết, Tô Cảnh Dược thở dài một tiếng đứng lên, mà chuyện này, tám chín phần mười là kiệt tác của Diệp Phong An.

Tô Cảnh Dược không thể rõ ràng hơn, từ một khắc Ôn Thất Bạch đưa ra quyết định chạy trốn này, liền triệt để buông anh ra.

Ôn Thất Bạch chính là như vậy, trên mặt hiền lành vô cùng, trên thực tế trái tim kia so với ai cũng cứng rắn hơn, so với ai cũng lạnh hơn, cho dù lúc trước vô số ngày đêm cùng giường chung gối, vô số lần tóc mai cọ xát, cũng không thể giữ lại trái tim cậu.

Nhưng không sao, Tô Cảnh Dược cúi đầu nở nụ cười, Diệp gia cũng tốt, Trình gia cũng tốt, anh còn không để vào mắt, nếu Ôn Thất Bạch cố ý muốn trở về Diệp gia, vậy anh tự nhiên cũng có biện pháp để người Diệp gia ngoan ngoãn đưa về cho anh.

.

Tiên Hiệp Hay
Ôn Thất Bạch muốn buông tha cho anh, cũng phải hỏi anh có đồng ý hay không.

*
Bầu trời mưa phùn, thời kỳ xuân hè giao nhau đặc trưng xen lẫn mùi bùn đất tươi thổi tới.

Ôn Thất Bạch khom lưng đặt một bó hoa huệ trước bia mộ trong mưa phùn, sau đó nửa ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lướt qua tên trên bia mộ, cuối cùng dừng lại trên tấm ảnh tràn đầy ý cười kia.

"Đều là con không tốt." Ôn Thất Bạch đột nhiên mở miệng, giọng nói nghẹn ngào, "Đều là lỗi của con, nếu con không tùy hứng, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy."
Mưa phùn mờ mịt làm ướt quần áo vốn đã đơn bạc không chịu nổi, trán Ôn Thất Bạch dán bia mộ lạnh lẽo, khép mắt lại.

Một chiếc ô đen được đặt trên bia mộ, ngăn chặn mưa phùn.

Ôn Thất Bạch nghiêng mắt nhìn qua, Diệp Phong An một thân âu phục màu đen, đứng ở bên cạnh, trong tay cầm một chiếc ô đen.

"Cút." Ôn Thất Bạch ngữ khí bình tĩnh, người Diệp gia đứng ở chỗ này, quả thực là vũ nhục bia mộ của mẹ.

Diệp Phong An cúi đầu nhìn Ôn Thất Bạch, trong ánh mắt lạnh nhạt: "Cậu làm như vậy cũng vô ích.

"
"Liên quan gì đến anh."

Diệp Phong An cong mắt nở nụ cười, ngữ khí lạnh nhạt, "Đích xác không liên quan đến tôi, tôi chưa từng gặp mẹ của cậu, cũng chưa từng được bà ấy giúp đỡ, vốn không cần quản chuyện này.

"
Đã đến nước này, Diệp Phong dàn xếp một chút, "Không biết trong nửa tháng cậu mất tích, Tô Cảnh Dược có nói cho cậu biết một chuyện hay không."
Ôn Thất Bạch thần sắc lạnh như băng, chống người đứng lên, mưa phùn đánh tan tầm mắt, điện thoại di động của cậu đã sớm tắt máy, Tô Cảnh Dược căn bản không liên lạc được với cậu.

"Đám lão già kia đem anh bán đi, giống như bán Diệp Ôn Uyển, đem cậu bán cho Tô Cảnh Dược." Diệp Phong An nói tiếp cũng muốn cười, anh vẫn từ chối kế thừa Diệp gia, hiện tại Diệp gia cũng không phải anh nắm quyền, người nắm giữ quyền lực vẫn là đám lão già kia.

Vì lợi ích, tất cả mọi người có thể được coi là hàng hóa.

Tô Cảnh Dược? Ôn Thất Bạch cười nhạo một tiếng, Tô Cảnh Dược sợ là đã sớm biết tin tức này, toàn bộ thế giới phỏng chừng cũng chỉ có một mình cậu bị lừa gạt.

"Đây là lần đầu tiên tôi biết còn có người có quyền bán tôi." Ôn Thất Bạch xuyên thấu qua màn mưa, nhìn về phía Tô Cảnh Dược đang chống một chiếc ô đen, chậm rãi mà đến.

Trong đôi mắt đen kia của Tô Cảnh Dược tràn đầy đạm mạc, đến gần mới cúi đầu nhìn Ôn Thất Bạch, chợt cong mắt nở nụ cười, giọng nói ôn nhuận, "Sao lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho tôi."
Ôn Thất Bạch nhìn anh đang cười, trên thực tế ý cười lại chưa từng đạt tới đáy mắt, so với ngày thường chênh lệch rất xa.

Tô Cảnh Dược cũng không ngại Ôn Thất Bạch không lên tiếng, bàn tay ấm áp chạm vào gò má lạnh lẽo của cậu, ngón cái vuốt ve mắt cậu.

Nửa tháng, Ôn Thất Bạch không có liên lạc với anh, anh án binh bất động (*) nửa tháng, chờ giải thích nguyên nhân cho Ôn Thất Bạch, thế nhưng, Ôn Thất Bạch lại buông tay anh, triệt để buông tay anh, không có một chút lưu luyến, điều này làm sao anh có thể không hận, làm sao có thể cam tâm!
(*) Án binh bất động: Nằm im, không hành động.
Thế hệ trước có ân oán không sai, nhưng Ôn Thất Bạch dựa vào cái gì ngay cả anh cũng phán tử hình?
"Tôi ở nhà chờ em nửa tháng." Ngón tay cái Tô Cảnh Dược thong thả vuốt ve, giọng điệu dịu dàng trầm thấp, giống như tình nhân thì thầm, "Sao em không quay lại tìm tôi?"
Trực giác Ôn Thất Bạch nói cho cậu biết có gì đó không đúng, Tô Cảnh Dược không thích hợp, chờ cậu phát giác có gì đó không thích hợp muốn chạy thoát, cổ tay đã bị gắt gao nắm chặt.

Tô Cảnh Dược cúi đầu cười, ghé vào bên tai Ôn Thất Bạch thấp giọng mở miệng, "Vì sao không tới tìm tôi? Bất cứ điều gì em muốn nghe tôi có thể giải thích cho em, nhưng em lại không đến."
Ôn Thất Bạch nổi da gà cả người, không phải bởi vì tê dại, mà là bởi
vì khủng bố, Tô Cảnh Dược như vậy, thật sự rất khủng bố, cùng lúc trước không giống nhau.

"Tô Cảnh Dược..." Cổ tay Ôn Thất Bạch bị nắm đau, xương cốt giống như sắp vỡ vụn, cậu nguyên lai sao lại không biết Tô Cảnh Dược có khí lực lớn như vậy?
"Em nói xem, tôi đang nghe." Tô Cảnh Dược không có chút muốn buông tay, cũng không có chút ý tứ muốn buông ra, khí lực trên tay rất lớn, phối hợp với biểu tình cười tủm tỉm của anh, nhìn thế nào cũng rất không ổn.

"Buông tay." Ôn Thất Bạch thản nhiên mở miệng, cuối cùng cậu và Tô Cảnh Dược cũng không thể trở về trước đây, cậu không có biện pháp tiếp nhận Tô Cảnh Dược, "Đây là mộ của mẹ tôi, tôi hy vọng anh không nên quá đáng.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương