Tổng Tài Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
-
Chương 62: Chuẩn Bị Lễ Vật Lớn Cho Mày
Chỉ thấy hộp được mở ra, trong tấm lụa nhung màu đen, là một cái dây chuyền cũ nát gắn cái bảng plastic nhỏ, trên đó viết "Tô Du Du".
Ở buổi đấu giá hoa lệ như vậy, đột nhiên xuất hiện một thứ đồ xấu xí, những cô gái yểu điệu đang ngồi đều khoa trương che mũi lại, vẻ mặt hoang mang: "Trời ơi, thật bẩn. Thứ này không mang bệnh truyền nhiễm gì chứ!?"
"Đây là thứ đồ cô gái bên cạnh Trì thiếu quyên sao? Trời ạ... quá mất mặt! Buổi đấu giá này cử hành nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện thứ đồ như này..."
Xung quanh thập giọng bàn tán, Trì Tư Tước nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Du Du bên cạnh: "Đây là đồ của em sao?"
"Cái này là đồ của tôi... nhưng mà..."
Đây rõ ràng là những đồ cô quên ở nhà họ Tô, sao lại xuất hiện ở đây được!
Cô bỗng hiểu ra cái gì, quay đầu nhìn về phía Tô Liên Nhi bên phải.
Chỉ thấy Tô Liên Nhi cầm ly rượu đỏ, quơ quơ với cô, trên mặt không che giấu được nụ cười đắc ý.
Tô Du Du, tao chuẫn bị lễ vật lớn như vậy cho mày, mày có thích không?
Ỷ vào Trì thiếu sủng ái kiêu ngạo sao, hôm nay tao sẽ khiến cho mày trải qua thật tốt, cái gì gọi là mất mặt xấu hổ!
Mất mặt với nhiều nhân vật lớn như vậy, tao cũng không tin Trì thiếu còn đồng ý giữ mày lại bên người!
Lúc này, người dẫn chương trình đã chậm rai bình tĩnh lại, nhìn sợi giây chuyền bối rối, nhưng vẫn theo quy định, nhắm mắt nói: "Đây là dây chuyền của Tô tiểu thư, giá khởi điểm một vạn, mời các vị đấu giá."
Bên dưới phát ra từng tiếng cười giễu cợt nhỏ.
Nếu như không phải nhìn mặt mũi Trì thiếu, bọn họ đều hận không thể cười ra tiếng!
Loại đồng nát này mà bán một vạn? Chắc chắn là không ai kêu giá cả, vật đấu giá bán không được, ở buổi đấu giá thật đúng là lần đầu thấy.
Xem ra lúc này Trì Tư Tước vì dẫn theo cô gái này đến, mặt mũi liền ném hết rồi!
Tiếng cười nhạo bốn phía giống vật gì đó đâm về phía Tô Du Du, tay nhỏ bé của cô nắm chặt thành quyền, cơ thể cô không nhịn được run nhè nhẹ.
Nếu như chỉ mình cô thì cô sẽ không để ý những tiếng cười nhạo này.
Với lại từ nhỏ cô đã bị người khác khinh thường là con nuôi, loại cười nhạo này cô bị nhiều rồi.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ có một người.
Cô đại diện cho mặt mũi của Trì Tư Tước, cô không muốn để cho Trì Tư Tước mất mặt, càng không dám nghi, nếu như những người này biết cô không chỉ là bạn gái của Trì Tư Tước, mà là vợ của hắn, bọn họ sẽ càng khinh thường Trì Tư Tước hơn có phải không?
Tô Du Du đang có chút hốt hoảng, bỗng cảm thấy trên tay lạnh lẽo.
Cô sửng sờ, ngẩng đầu nhìn bàn tay lớn của Trì Tư Tước đang nắm lấy tay cô.
Nhưng hắn không nhìn cô, chỉ bình tĩnh giơ lên thẻ bài.
"Một trăm vạn!"
Tất cả tiếng cười nhạo hơi ngừng.
Nụ cười châm chọc đọng lại ở trên mặt, người dẫn chương trình cũng trợn tròn mắt, khó tin nhìn Trì Tư Tước: "Trì, Trì thiếu... ngài lấy một trăm vạn, mua... mua cái này..."
Cô nhìn thoáng qua thứ đồ trong hộp, mới miễn cưỡng nói: "Mua sợi dây chuyền này?"
Trì Tư Tước không trả lời, chỉ bình tĩnh thả thẻ bài xuống.
Một mảnh yên tĩnh, không có ai dám bàn tán nữa.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, đây là Trì Tư Tước đang bảo vệ cô gái này, vì vậy cho bọn họ mượn một vạn lá gan, bọn họ cũng không dám giễu cợt cô nữa.
Ở buổi đấu giá hoa lệ như vậy, đột nhiên xuất hiện một thứ đồ xấu xí, những cô gái yểu điệu đang ngồi đều khoa trương che mũi lại, vẻ mặt hoang mang: "Trời ơi, thật bẩn. Thứ này không mang bệnh truyền nhiễm gì chứ!?"
"Đây là thứ đồ cô gái bên cạnh Trì thiếu quyên sao? Trời ạ... quá mất mặt! Buổi đấu giá này cử hành nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện thứ đồ như này..."
Xung quanh thập giọng bàn tán, Trì Tư Tước nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Du Du bên cạnh: "Đây là đồ của em sao?"
"Cái này là đồ của tôi... nhưng mà..."
Đây rõ ràng là những đồ cô quên ở nhà họ Tô, sao lại xuất hiện ở đây được!
Cô bỗng hiểu ra cái gì, quay đầu nhìn về phía Tô Liên Nhi bên phải.
Chỉ thấy Tô Liên Nhi cầm ly rượu đỏ, quơ quơ với cô, trên mặt không che giấu được nụ cười đắc ý.
Tô Du Du, tao chuẫn bị lễ vật lớn như vậy cho mày, mày có thích không?
Ỷ vào Trì thiếu sủng ái kiêu ngạo sao, hôm nay tao sẽ khiến cho mày trải qua thật tốt, cái gì gọi là mất mặt xấu hổ!
Mất mặt với nhiều nhân vật lớn như vậy, tao cũng không tin Trì thiếu còn đồng ý giữ mày lại bên người!
Lúc này, người dẫn chương trình đã chậm rai bình tĩnh lại, nhìn sợi giây chuyền bối rối, nhưng vẫn theo quy định, nhắm mắt nói: "Đây là dây chuyền của Tô tiểu thư, giá khởi điểm một vạn, mời các vị đấu giá."
Bên dưới phát ra từng tiếng cười giễu cợt nhỏ.
Nếu như không phải nhìn mặt mũi Trì thiếu, bọn họ đều hận không thể cười ra tiếng!
Loại đồng nát này mà bán một vạn? Chắc chắn là không ai kêu giá cả, vật đấu giá bán không được, ở buổi đấu giá thật đúng là lần đầu thấy.
Xem ra lúc này Trì Tư Tước vì dẫn theo cô gái này đến, mặt mũi liền ném hết rồi!
Tiếng cười nhạo bốn phía giống vật gì đó đâm về phía Tô Du Du, tay nhỏ bé của cô nắm chặt thành quyền, cơ thể cô không nhịn được run nhè nhẹ.
Nếu như chỉ mình cô thì cô sẽ không để ý những tiếng cười nhạo này.
Với lại từ nhỏ cô đã bị người khác khinh thường là con nuôi, loại cười nhạo này cô bị nhiều rồi.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ có một người.
Cô đại diện cho mặt mũi của Trì Tư Tước, cô không muốn để cho Trì Tư Tước mất mặt, càng không dám nghi, nếu như những người này biết cô không chỉ là bạn gái của Trì Tư Tước, mà là vợ của hắn, bọn họ sẽ càng khinh thường Trì Tư Tước hơn có phải không?
Tô Du Du đang có chút hốt hoảng, bỗng cảm thấy trên tay lạnh lẽo.
Cô sửng sờ, ngẩng đầu nhìn bàn tay lớn của Trì Tư Tước đang nắm lấy tay cô.
Nhưng hắn không nhìn cô, chỉ bình tĩnh giơ lên thẻ bài.
"Một trăm vạn!"
Tất cả tiếng cười nhạo hơi ngừng.
Nụ cười châm chọc đọng lại ở trên mặt, người dẫn chương trình cũng trợn tròn mắt, khó tin nhìn Trì Tư Tước: "Trì, Trì thiếu... ngài lấy một trăm vạn, mua... mua cái này..."
Cô nhìn thoáng qua thứ đồ trong hộp, mới miễn cưỡng nói: "Mua sợi dây chuyền này?"
Trì Tư Tước không trả lời, chỉ bình tĩnh thả thẻ bài xuống.
Một mảnh yên tĩnh, không có ai dám bàn tán nữa.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, đây là Trì Tư Tước đang bảo vệ cô gái này, vì vậy cho bọn họ mượn một vạn lá gan, bọn họ cũng không dám giễu cợt cô nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook