Mặt Tô Liên Nhi vặn vẹo lại, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Tô Du Du tiện nhân này rốt cuộc cho Trì thiếu uống thuốc mê gì! Mà lại cho thể khiến cho Trì thiếu giúp cho ta như thế!

Cô đang ở bên trong phẫn nộ, thì đột nhiên nghe thấy, một giọng nói lạnh băng khác vang lên bên cạnh...

"110 vạn."

Bầu không khí buổi đấu giá lần nữa đọng lại.

Mọi người quay đầu, khiếp sợ nhìn người vừa kêu giá.

Là Lục Viễn Tiêu.

Chỉ thấy khuôn mặt hắn căng thẳng, liều chết nhìn chằm chằm bên cạnh Trì Tư Tước, giơ cao thẻ bài trong tay.

"Viễn Tiêu, anh... anh điên rồi à!" Tô Liên Nhi hoảng hồn lại, sắc mặt tái nhợt: "Sao anh lại dùng nhiều tiền như vậy để mua lại một cái đồ vứt đi!"

Lục Viễn Tiêu không trả lời.

Kỳ thực hắn cũng không biết nữa, sao hắn lại muốn đấu giá, chỉ là thấy khuôn mặt tái nhợt của Tô Du Du, thấy Trì Tư Tước cầm tay cô, tất cả máu của hắn đều vọt lên đỉnh đầu, căn bản không kiểm soát được!

Lúc Tô Du Du nghe thấy giọng Lục Viễn Tiêu, đầu vai cũng nhịn không được run lên, khó tin nhìn về phía hắn.

Trong giây lát, trong mắt Lục Viễn Tiêu, cô nhìn thấy thứ quen thuộc gì đó...

Cái người Lục Viễn Tiêu đứng ra nói chuyện giúp cô khi cô còn bé bị người nhà họ Tô ức hiếp, cái người Lục Viễn Tiêu ngăn trước người cô khi cô bị bạn học cười nhạo, cái người Lục Viễn Tiêu đút cháo cho cô ăn khi cô bị bệnh...



Suy nghĩ của cô vừa mới bay xa, thì đột nhiên cảm thấy bả vai đau nhói.

"A!" Cô bị đau quay đầu lại, thì thấy vẻ mặt giận dữ lạnh băng của Trì Tư Tước.

"Tô Du Du, em đang nhìn cái gì."

Ánh mắt Tô Du Du lóe lên, cúi đầu: "Không có gì..."

Nhưng Trì Tư Tước lại nắm cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu.

"Không cho phép em nói dối trước mặt tôi!"

Lúc nãy hắn đã thấy. Ánh mắt vật nhỏ này nhìn người đàn ông kia. Đó là ánh mắt hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ!

Hắn biết, cái người họ Lục này từng là vị hôn phu của vật nhỏ, nhưng hắn vốn chưa bao giờ đặt hắn ta trong lòng. Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên cảm thấy cái người họ Lục này đặc biệt muốn tìm chết!

Dám cướp đồ với hắn? Thực sự là chán sống!

Hắn lạnh lùng buông khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng của Tô Du Du ra, lần nữa giơ thẻ bài lên: "1000 vạn."

Tất cả hít vào một ngụm khí lạnh.

1000 vạn!

Trước không nói tới đây chỉ là một cái dây chuyền đỏ bỏ đi, với khoảng cách số tiền đấu giá này cũng lớn quá rồi! Trực tiếp từ 110 vạn đến 1000 vạn?

Tay Lục Viễn Tiêu không tự chủ được nắm lại, gắt gao cắn răng, giơ thẻ bài lần nữa: "1100 vạn!"

"3000 vạn." Âm thanh Trì Tư Tước lạnh băng không mang theo một tia nhiệt độ.



Im lặng, tất cả đều im lặng, không người nào dám thở một hơi.

Lục Viễn Tiêu nhìn Trì Tư Tước, trong mắt gần như muốn phun ra lửa!

Hắn thực sự là căm ghét dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Trì Tư Tước, giống như không chút nào coi mình ra gì!

"3500 vạn!" Hắn giống như là rống lên.

Lúc này Tô Du Du cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cô nhịn không được kéo tay áo Trì Tư Tước:"Trì Tư Tước, đừng kêu thêm nữa, dây chuyền này là lúc tôi học trung học mua, lúc đó chỉ có hai đồng, hai người như vậy... Ư, Trì Tư Tước anh làm cái gì!"

Lời cô còn chưa nói hết, cằm bị dùng sức nắm lại lần nữa, trong mắt lạnh băng Trì Tư Tước đều là lửa giận.

"Tô Du Du, em muốn cho hắn thắng?"

Tô Du Du đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn lại: "Không có! Chẳng qua là tôi cảm thấy như vậy rất lãng phí tiền... Anh buông tôi ra trước, đau quá!"

Thấy nước mắt Tô Du Du rớt xuống, Trì Tư Tước không kiềm lòng được buông lỏng tay ra.

Nhưng trong ngực lửa giận vẫn thiêu đốt như cũ, hắn thật hận bây giờ không thể đem vật nhỏ không biết điều này áp dưới thân, hung hăng chà đạp trừng phạt cô!

Nhưng hắn vẫn không thể, cho nên hắn chỉ có thể ép buộc mình không nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của cô, giơ thẻ bài trong tay lên.

"100 triệu(*)!"

(*)100 triệu = 10.000 vạn =100.000.000

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương