Tổng Tài Lão Bà, Chờ Ta Một Chút
-
Chương 3
Mộ Lưu Yên làm sao có thể đến dạng quán Karaoke như thế này chứ? Với thân phận của nàng là phải tới những nơi “thiên đường nhân gian” (đối xử với khách hàng như thượng đến hả ta nguyên bản là "bầu trời nhân gian"? @[email protected] Lam Lam không hiểu lắm) mới đáng với kiểu giải trí vung tiền như rác chứ? Được rồi, cứ coi như là vì nơi đó hôm nay bị đóng cửa nên Mộ tổng tài mới phải tìm đến chỗ khác giải trí đi, nhưng mà dù là như vậy cũng không nên đi đến cái nơi chỉ dành cho những người địa vị thấp giải sầu này chứ?
Chuyện này đúng là Mộ tổng tài hạ thấp bản thân mình cỡ nào a!
Lâm Sanh nhìn bộ dạng say khướt của Mộ Lưu Yên đầu liền cảm thấy đau dữ dội.
Rõ ràng trước kia chết cũng sẽ không gặp người này, mà từ lúc gặp Tiểu La Lỵ đến giờ thì Mộ Lưu Yên giống như là trở thành quỷ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra ngay trước mặt ta?
Nhưng thật ra mà nói dám đem Mộ tổng tài Mộ Lưu Yên đỉnh đỉnh đại danh hình dung thành loại quỷ, đại khái cũng chỉ có một mình Lâm Sanh.
“Này.........” Lâm Sanh không thích loại nữ nhân say rượu, hơn nữa với thái độ mãnh liệt trước đây của Mộ Lưu Yên, nàng lại càng không có chút nào hảo cảm nào.
Vợ của ta lại chính là cái dạng này sao? Không chung thủy + lại là một ma men thích uống rượu, vậy mà ta còn là vì nàng từ bỏ việc yêu nam nhân.
Vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào hai má Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh thật sự không muốn cùng Mộ tổng tài ở chung trong một phòng.
Đáng lẽ mục đích ta đến đây là muốn giải tỏa thoải mái cuộc sống nhưng ta lại tiếp tục gặp gỡ được ngươi thì phải nói làm sao đây?
Mộ Lưu Yên đầu lại càng vùi sâu vào dưới ghế sofa mặt hướng về phía Lâm Sanh ngẩng đầu khinh thường hừ lớn, trong mơ nhất định là đang thấy nữ nhân mà nàng không thèm để ý đang quất quít lấy nàng.
Ngô, đầu đau quá. Người phụ nữ này!!!. Lâm Sanh hận không thể ngay lập tức đem nàng quên đi.
“Này...............” so với lần trước giọng nàng lại càng to lên nhiều hơn.
Mộ Lưu Yên giống như bị làm phiền khó chịu, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trước mắt một bóng người mơ hồ: “Ngươi là ai? Mau cút ngay!”. Nói xong câu đó liền không thèm để ý tới Lâm Sanh lại tiếp tục ngủ.
Lâm Sanh vẫn đang kiềm chế liền lập tức bùng nổ. Ngươi không biết ta là ai mà còn đi đến phòng của ta?. Còn nữa, vào phòng riêng của ta ngươi còn dám la làng?. Mộ tổng tài ngươi làm người quá là quá kiêu ngạo mà?!
Lâm Sanh đang tính xoay người bước đi nhưng nghĩ lại liền cảm thấy không ổn.
Mộ Lưu Yên uống đến nỗi say như chết, ta mà đi rồi lúc sau nàng gặp phải mấy kẻ xấu xa dâm đãng thì làm sao bây giờ? Ta không phài là sẽ gián tiếp hại nàng? Kỳ thật chúng ta cũng không phải có thù hận to lớn gì.
Lại nói ___________Hừ, cái gì là vợ tương tai? Ta chết cũng không bao giờ thừa nhận chuyện này.
Ngay lúc Lâm Sanh đang rối rắm không biết nên xử trí Mộ Lưu Yên thế nào, thì chuông điện thoại lúc nãy Mộ tổng tài ném ở sofa bên cạnh lại vang lên.
Lâm Sanh tức giận liếc mắt về Mộ Lưu Yên, chết tiệt! còn muốn ta giúp ngươi giải quyết tốt hậu quả. Tổng tài không hổ là tổng tài, vẫn chính là cây táo.
“Uy?”. Lâm Sanh thoáng liếc mắt nhìn kẻ mê man bất tỉnh chính là Mộ tổng tài, ngươi nói một người xinh đẹp thế nào lại muốn làm trở thành như vậy?
“Kêu Mộ Lưu Yên nghe điện thoại!”. Người nói chuyện chính là một nữ nhân. Giọng nói rất êm tai, đáng tiếc ngữ khí rõ ràng là đang lửa giận ngập trời.
“Nàng chết rồi”. Lâm Sanh bình tĩnh nói như thật.
“……..”
Đối phương sửng sốt một chút, rồi tựa như kềm chế không được tức giận: “Ta mặc kệ ngươi là tình nhân nào của nàng, ngươi chuyển lời cho nàng biết ngay lập tức nếu không đi xuống ta sẽ mặc kệ nàng!”
Lâm Sanh khóe miệng khẽ nhếch, đây là tình huống gì? Tình nhân PK tình nhân sao? (nói chung chung là Tình nhân chiến đấu với tình nhân).
“Xin hỏi ngươi có phải cũng là….?”. Xem ra nữ nhân này cũng là một trong những nữ nhân của Mộ Lưu Yên a!
“Nhiều lời”. Nói ra gắn gọn 2 chữ.
“Tốt, nếu nàng sống lại ta sẽ thay ngươi chuyển lời”. Lâm Sanh quyết đoán cúp điện thoại trong lòng lại cảm thấy như bị nghẹn, không phun không thoải mái.
Vừa định giơ tay đem điện thoại đặt vào giỏ thì điện thoại lại vang lên.
Vừa đưa lên tai nghe!
“Bảo bối, có ra ngoài uống một chén được không?”. Giọng nói thật từ tính Lâm Sanh dám khẳng định đây là T. Mà nữ nhân lần đầu điện thoại kia nhất định là P. Mộ tổng tài quả nhiên giống như lời đồn như vậy, T – P đều có thể ăn a!
"A......". Ta vì cái gì lại cảm thấy khó chịu a?!
Bảo bối? Ni mã?
Cảm giác cứ như là vợ của mình sau lưng cùng người khác yêu đương vụn trộm!
“Không được, mới vừa rồi vận động rất kịch liệt nàng giờ đã ngủ rồi!”. Lâm Sanh chính là ác ý bẻ cong sự thật.
“À phải rồi, ngươi chính là tình nhân trước đây? Hay là trước của trước đây? Hoặc là, trước trước của trước đây a?"
“Mẹ nó, ngươi là ai?”. Giọng nói của tiểu T trong điện thoại rõ ràng là tức giận.
Chậc chậc, cái tính tình gì đây?. Ghét nhất là nghe lời chửi tục.
Mộ Lưu Yên ngươi đúng là không có mắt nhìn người a!. Khinh bỉ liếc mắt thoáng qua Mộ tổng tài đang hồn nhiên ngủ, Lâm Sanh nói tiếp: “Ta sao? Tất nhiên là tình nhân hiện tại của nàng”.
“Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý vội ta xem ngươi có thể kiêu ngạo đến bao lâu!”. Tiểu T phỏng chừng là dạng người sĩ diện nên vừa lưu lại 1 câu như vậy liền cúp điện thoại, căn bản không để Lâm Sanh có cơ hội nói thêm lời nào.
Bên tai thực sự truyền đến tiếng “tút….tút…” Lâm Sanh nhìn màn hình điện thoại xúc động, này là thứ người gì a?
Mộ Lưu Yên, ta chính là tìm đến phiền phức cho ngươi đó.
Lâm Sanh trực tiếp bỏ di động vào giỏ, cái loại nữ nhân không đứng đắn này thật sự là không muốn tiếp tục nghe nữa.
“Mộ Lưu Yên ngươi theo ta đứng lên!”
Chiếm phòng của ta, chiếm ghế salon của ta, đổi lại ta sẽ đem phiền phức đến cho ngươi, chẳng lẽ là ta được lợi sao?
Mộ Lưu Yên Mộ đại tổng tài đại khái là lần đầu tiên bị đối xử một cách bạo lực như vậy. Thân mình loạng choạng lung tung, rượu từ dạ dày trào ngược lên trên cho nên Mộ tổng tài không kềm chế được. Tất cả lắng đọng trong dạ dày cùng chất lỏng rượu theo trong cổ họng toàn bộ phun lên trên quần áo của Lâm Sanh.
“A................!”
Lâm Sanh không còn biết nên nói gì, tay đang đỡ lấy bả vai Mộ Lưu Yên bây giờ buông ra cũng không xong mà không buông cũng không xong.
Cái mùi kinh khủng cùng rượu kia thiếu chút nữa đem nàng giết chết.
Trong lòng thật chán ghét a!!!
Lâm Sanh trong nháy mắt xúc động muốn ôm Mộ Lưu Yên đem đi chết.
Cái cực phẩm nữ nhân như vậy nàng thật là vô phúc tiếp nhận.
Lâm Sanh tỷ tỷ đáng thương còn chưa kịp hoàng hồn lại đã bị Mộ tổng tài say rượu đẩy ngã lên trên ghế Salon. Chất dơ bẩn trên quần áo dính sang quần áo mà 2 người đang đem thân hợp thành 1.
“Tần Mạt…..” giọng nói mềm yếu ôm nhu mang theo đầy mị hoặc lại như có điểm ủy khuất, trong ánh mắt mông lung là vô hạn thâm tình. Vài sợi tóc màu rượu đỏ phất phơ ở trên mặt Lâm Sanh thật là ngứa, tựa như ngay cả trong lòng cũng đã bắt đầu rung động theo.
“Không cần đi, không cần phải rời khỏi ta…..”. Tựa hồ bởi vì khoảng cách kính mắt của LS làm cho Mộ Lưu Yên cảm thấy dường như quá xa, rất bất an. Nhẹ nhàng lấy ra mắt kính của nàng, nơi đó là một đôi mắt có thần và sáng lạn, con ngươi màu xanh dương nhạt làm cho hai mắt tràn ngập thâm thúy và thần bí.
Lâm Sanh không biết mình bị làm sao, giống như trong lòng nổi lên 1 sự đau lòng. Truyện Mỹ Thực
Tần Mạt, có phải chính là nữ nhân mà nàng yêu?!
Khoảng khắc này Lâm Sanh là có loại xúc động muốn đem Mộ Lưu Yên ôm vào trong ngực, có lẽ bởi vì ánh mắt tịch mịch của nữ nhân này làm cho người khác vô cùng đau đớn. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua, bởi vì ngay sau đó Mộ Lưu Yên nhất thời hôn Lâm Sanh, thừa dịp Lâm Sanh là đang thất thần chiếc lưỡi giống như con rắn nhỏ trường vào động liền chui vào miệng của nàng.
“Oh, No!!!” (Lam: @[email protected] ta cũng mún la…..oh noo nàng mất vệ sinh quá nha ói đã rồi hôn người ta hix hix)
Lâm Sanh cuối cùng cũng bất chấp cái gì đau lòng liền lập tức đẩy Mộ Lưu Yên ra, tay đặt lên ngực nôn khan.
Miệng vừa mới nôn mửa vậy mà còn cưỡng hôn nàng!
Cái mùi vị kia chắc chắn là trở thành bóng ma trong tâm lý nàng!
Nụ hôn đầu tiên của nàng. Liền như vậy bị chôn vùi bởi miệng của một con nữ ma men.
Điên rồi! Lâm Sanh thật sự sắp điên rồi.
Nhìn lại người kia vì vừa bị mình đẩy ra, chính là nữ nhân kia lại tiếp tục ngủ, Lâm Sanh hận đến nghiến chặt răng.
'Thế thân, chết tiệt ta là thế thân!'
Nụ hôn đầu của mình bởi vì Mộ Lưu Yên say rượu đến nỗi mù mắt cẩu nhìn nhầm ta thế nào lại trở thành người yêu nhất trong đáy lòng của nàng a?!
Lấy tay chùi miệng mình.Tốt! Mộ Lưu Yên chúng ta chính là sống núi kết lớn( ~^_^~ Lam thật sự không hiểu câu này dịch sao nữa)
Cái gì chó má vợ tương lai?. Hừ, chúng ta cứ chờ xem.
Chuyện này đúng là Mộ tổng tài hạ thấp bản thân mình cỡ nào a!
Lâm Sanh nhìn bộ dạng say khướt của Mộ Lưu Yên đầu liền cảm thấy đau dữ dội.
Rõ ràng trước kia chết cũng sẽ không gặp người này, mà từ lúc gặp Tiểu La Lỵ đến giờ thì Mộ Lưu Yên giống như là trở thành quỷ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra ngay trước mặt ta?
Nhưng thật ra mà nói dám đem Mộ tổng tài Mộ Lưu Yên đỉnh đỉnh đại danh hình dung thành loại quỷ, đại khái cũng chỉ có một mình Lâm Sanh.
“Này.........” Lâm Sanh không thích loại nữ nhân say rượu, hơn nữa với thái độ mãnh liệt trước đây của Mộ Lưu Yên, nàng lại càng không có chút nào hảo cảm nào.
Vợ của ta lại chính là cái dạng này sao? Không chung thủy + lại là một ma men thích uống rượu, vậy mà ta còn là vì nàng từ bỏ việc yêu nam nhân.
Vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào hai má Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh thật sự không muốn cùng Mộ tổng tài ở chung trong một phòng.
Đáng lẽ mục đích ta đến đây là muốn giải tỏa thoải mái cuộc sống nhưng ta lại tiếp tục gặp gỡ được ngươi thì phải nói làm sao đây?
Mộ Lưu Yên đầu lại càng vùi sâu vào dưới ghế sofa mặt hướng về phía Lâm Sanh ngẩng đầu khinh thường hừ lớn, trong mơ nhất định là đang thấy nữ nhân mà nàng không thèm để ý đang quất quít lấy nàng.
Ngô, đầu đau quá. Người phụ nữ này!!!. Lâm Sanh hận không thể ngay lập tức đem nàng quên đi.
“Này...............” so với lần trước giọng nàng lại càng to lên nhiều hơn.
Mộ Lưu Yên giống như bị làm phiền khó chịu, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trước mắt một bóng người mơ hồ: “Ngươi là ai? Mau cút ngay!”. Nói xong câu đó liền không thèm để ý tới Lâm Sanh lại tiếp tục ngủ.
Lâm Sanh vẫn đang kiềm chế liền lập tức bùng nổ. Ngươi không biết ta là ai mà còn đi đến phòng của ta?. Còn nữa, vào phòng riêng của ta ngươi còn dám la làng?. Mộ tổng tài ngươi làm người quá là quá kiêu ngạo mà?!
Lâm Sanh đang tính xoay người bước đi nhưng nghĩ lại liền cảm thấy không ổn.
Mộ Lưu Yên uống đến nỗi say như chết, ta mà đi rồi lúc sau nàng gặp phải mấy kẻ xấu xa dâm đãng thì làm sao bây giờ? Ta không phài là sẽ gián tiếp hại nàng? Kỳ thật chúng ta cũng không phải có thù hận to lớn gì.
Lại nói ___________Hừ, cái gì là vợ tương tai? Ta chết cũng không bao giờ thừa nhận chuyện này.
Ngay lúc Lâm Sanh đang rối rắm không biết nên xử trí Mộ Lưu Yên thế nào, thì chuông điện thoại lúc nãy Mộ tổng tài ném ở sofa bên cạnh lại vang lên.
Lâm Sanh tức giận liếc mắt về Mộ Lưu Yên, chết tiệt! còn muốn ta giúp ngươi giải quyết tốt hậu quả. Tổng tài không hổ là tổng tài, vẫn chính là cây táo.
“Uy?”. Lâm Sanh thoáng liếc mắt nhìn kẻ mê man bất tỉnh chính là Mộ tổng tài, ngươi nói một người xinh đẹp thế nào lại muốn làm trở thành như vậy?
“Kêu Mộ Lưu Yên nghe điện thoại!”. Người nói chuyện chính là một nữ nhân. Giọng nói rất êm tai, đáng tiếc ngữ khí rõ ràng là đang lửa giận ngập trời.
“Nàng chết rồi”. Lâm Sanh bình tĩnh nói như thật.
“……..”
Đối phương sửng sốt một chút, rồi tựa như kềm chế không được tức giận: “Ta mặc kệ ngươi là tình nhân nào của nàng, ngươi chuyển lời cho nàng biết ngay lập tức nếu không đi xuống ta sẽ mặc kệ nàng!”
Lâm Sanh khóe miệng khẽ nhếch, đây là tình huống gì? Tình nhân PK tình nhân sao? (nói chung chung là Tình nhân chiến đấu với tình nhân).
“Xin hỏi ngươi có phải cũng là….?”. Xem ra nữ nhân này cũng là một trong những nữ nhân của Mộ Lưu Yên a!
“Nhiều lời”. Nói ra gắn gọn 2 chữ.
“Tốt, nếu nàng sống lại ta sẽ thay ngươi chuyển lời”. Lâm Sanh quyết đoán cúp điện thoại trong lòng lại cảm thấy như bị nghẹn, không phun không thoải mái.
Vừa định giơ tay đem điện thoại đặt vào giỏ thì điện thoại lại vang lên.
Vừa đưa lên tai nghe!
“Bảo bối, có ra ngoài uống một chén được không?”. Giọng nói thật từ tính Lâm Sanh dám khẳng định đây là T. Mà nữ nhân lần đầu điện thoại kia nhất định là P. Mộ tổng tài quả nhiên giống như lời đồn như vậy, T – P đều có thể ăn a!
"A......". Ta vì cái gì lại cảm thấy khó chịu a?!
Bảo bối? Ni mã?
Cảm giác cứ như là vợ của mình sau lưng cùng người khác yêu đương vụn trộm!
“Không được, mới vừa rồi vận động rất kịch liệt nàng giờ đã ngủ rồi!”. Lâm Sanh chính là ác ý bẻ cong sự thật.
“À phải rồi, ngươi chính là tình nhân trước đây? Hay là trước của trước đây? Hoặc là, trước trước của trước đây a?"
“Mẹ nó, ngươi là ai?”. Giọng nói của tiểu T trong điện thoại rõ ràng là tức giận.
Chậc chậc, cái tính tình gì đây?. Ghét nhất là nghe lời chửi tục.
Mộ Lưu Yên ngươi đúng là không có mắt nhìn người a!. Khinh bỉ liếc mắt thoáng qua Mộ tổng tài đang hồn nhiên ngủ, Lâm Sanh nói tiếp: “Ta sao? Tất nhiên là tình nhân hiện tại của nàng”.
“Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý vội ta xem ngươi có thể kiêu ngạo đến bao lâu!”. Tiểu T phỏng chừng là dạng người sĩ diện nên vừa lưu lại 1 câu như vậy liền cúp điện thoại, căn bản không để Lâm Sanh có cơ hội nói thêm lời nào.
Bên tai thực sự truyền đến tiếng “tút….tút…” Lâm Sanh nhìn màn hình điện thoại xúc động, này là thứ người gì a?
Mộ Lưu Yên, ta chính là tìm đến phiền phức cho ngươi đó.
Lâm Sanh trực tiếp bỏ di động vào giỏ, cái loại nữ nhân không đứng đắn này thật sự là không muốn tiếp tục nghe nữa.
“Mộ Lưu Yên ngươi theo ta đứng lên!”
Chiếm phòng của ta, chiếm ghế salon của ta, đổi lại ta sẽ đem phiền phức đến cho ngươi, chẳng lẽ là ta được lợi sao?
Mộ Lưu Yên Mộ đại tổng tài đại khái là lần đầu tiên bị đối xử một cách bạo lực như vậy. Thân mình loạng choạng lung tung, rượu từ dạ dày trào ngược lên trên cho nên Mộ tổng tài không kềm chế được. Tất cả lắng đọng trong dạ dày cùng chất lỏng rượu theo trong cổ họng toàn bộ phun lên trên quần áo của Lâm Sanh.
“A................!”
Lâm Sanh không còn biết nên nói gì, tay đang đỡ lấy bả vai Mộ Lưu Yên bây giờ buông ra cũng không xong mà không buông cũng không xong.
Cái mùi kinh khủng cùng rượu kia thiếu chút nữa đem nàng giết chết.
Trong lòng thật chán ghét a!!!
Lâm Sanh trong nháy mắt xúc động muốn ôm Mộ Lưu Yên đem đi chết.
Cái cực phẩm nữ nhân như vậy nàng thật là vô phúc tiếp nhận.
Lâm Sanh tỷ tỷ đáng thương còn chưa kịp hoàng hồn lại đã bị Mộ tổng tài say rượu đẩy ngã lên trên ghế Salon. Chất dơ bẩn trên quần áo dính sang quần áo mà 2 người đang đem thân hợp thành 1.
“Tần Mạt…..” giọng nói mềm yếu ôm nhu mang theo đầy mị hoặc lại như có điểm ủy khuất, trong ánh mắt mông lung là vô hạn thâm tình. Vài sợi tóc màu rượu đỏ phất phơ ở trên mặt Lâm Sanh thật là ngứa, tựa như ngay cả trong lòng cũng đã bắt đầu rung động theo.
“Không cần đi, không cần phải rời khỏi ta…..”. Tựa hồ bởi vì khoảng cách kính mắt của LS làm cho Mộ Lưu Yên cảm thấy dường như quá xa, rất bất an. Nhẹ nhàng lấy ra mắt kính của nàng, nơi đó là một đôi mắt có thần và sáng lạn, con ngươi màu xanh dương nhạt làm cho hai mắt tràn ngập thâm thúy và thần bí.
Lâm Sanh không biết mình bị làm sao, giống như trong lòng nổi lên 1 sự đau lòng. Truyện Mỹ Thực
Tần Mạt, có phải chính là nữ nhân mà nàng yêu?!
Khoảng khắc này Lâm Sanh là có loại xúc động muốn đem Mộ Lưu Yên ôm vào trong ngực, có lẽ bởi vì ánh mắt tịch mịch của nữ nhân này làm cho người khác vô cùng đau đớn. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua, bởi vì ngay sau đó Mộ Lưu Yên nhất thời hôn Lâm Sanh, thừa dịp Lâm Sanh là đang thất thần chiếc lưỡi giống như con rắn nhỏ trường vào động liền chui vào miệng của nàng.
“Oh, No!!!” (Lam: @[email protected] ta cũng mún la…..oh noo nàng mất vệ sinh quá nha ói đã rồi hôn người ta hix hix)
Lâm Sanh cuối cùng cũng bất chấp cái gì đau lòng liền lập tức đẩy Mộ Lưu Yên ra, tay đặt lên ngực nôn khan.
Miệng vừa mới nôn mửa vậy mà còn cưỡng hôn nàng!
Cái mùi vị kia chắc chắn là trở thành bóng ma trong tâm lý nàng!
Nụ hôn đầu tiên của nàng. Liền như vậy bị chôn vùi bởi miệng của một con nữ ma men.
Điên rồi! Lâm Sanh thật sự sắp điên rồi.
Nhìn lại người kia vì vừa bị mình đẩy ra, chính là nữ nhân kia lại tiếp tục ngủ, Lâm Sanh hận đến nghiến chặt răng.
'Thế thân, chết tiệt ta là thế thân!'
Nụ hôn đầu của mình bởi vì Mộ Lưu Yên say rượu đến nỗi mù mắt cẩu nhìn nhầm ta thế nào lại trở thành người yêu nhất trong đáy lòng của nàng a?!
Lấy tay chùi miệng mình.Tốt! Mộ Lưu Yên chúng ta chính là sống núi kết lớn( ~^_^~ Lam thật sự không hiểu câu này dịch sao nữa)
Cái gì chó má vợ tương lai?. Hừ, chúng ta cứ chờ xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook