Tổng Tài Lão Bà, Chờ Ta Một Chút
-
Chương 1
Lâm Sanh vẫn cảm thấy bản thân mình là một người tính tình rất bình tĩnh, nàng cũng đang cố gắng sống theo mục tiêu này. Bỗng nhiên một ngày bình thường của nàng lại bị một kẻ từ trên trời rơi xuống Tiểu La Lỵ phá hỏng đi mất. Nàng ta tự xưng nàng là Tiểu La Lỵ con gái tương lai của mình làm cho bản thân mình thật sự đau đầu.
“Mụ mụ, ngươi phải tin tưởng bảo bối! Vợ của mụ mụ cũng là mẹ của ta, ta chắc chắn là không thể nào lầm được!”. Tiểu La Lỵ lớn lên môi hồng răng trắng, 2 mắt tròn to, trên người mặc 1 bộ Gothic váy công chúa, giống như thực sự là 1 tiểu công chúa nhỏ, dễ dàng làm người ta yêu mến.
Lâm Sanh thật là tức muốn chết, đứa nhỏ này làm sao mà ta lại gặp phải vậy?
Nhìn trong phòng làm việc tất cả các nhân viên khác đang tập trung cố gắng vì công việc kiếm sống phấn đấu, Lâm Sanh lại 1 lần nữa bất đắc dĩ thở dài 1 hơi. Ngoại trừ mình ra, người khác không thể nào nhìn được Tiểu La Lỵ lại càng không thể nghe được nàng nói chuyện. Trời ơi, đầu Trâu – mặt Ngựa đâu mất rồi? Nếu cô bé này thực sự là Quỷ thì nhanh nhanh đem nàng bắt đi dùm ta đi!
“Ngươi có thể không tiếp tục quấn quít bên cạnh ta được không?”. Lâm Sanh cúi thấp đầu dùng giọng rất nhỏ nhẹ lại nói.
“Ta không phải mụ mụ của ngươi! Còn nữa ta là 'Thẳng' không phải 'Cong'!”
“Mụ mụ à, ta là bảo bối của ngươi mà, ngươi như thế nào có thể không nhận ta”. Tiểu La Lỵ 2 mắt đã hơi hồng hồng nói thêm: “Bảo bối không có nói sai mà, vợ của mụ mụ cũng chính là phụ nữ! Cho nên hắn cũng là “mẹ” của ta mà!”
Lâm Sanh hít sâu 1 hơi – ta muốn bình tĩnh – ta muốn bình tĩnh, “Như vậy xin hỏi ngươi là từ nơi nào đến đây vậy? Hai người nữ nhân có thể mang thai sao?”. Bản thân nàng chưa từng ăn nằm với nữ nhân, thậm chí trước đây còn thầm mến 1 người nam nhân, nàng thế nào sẽ biến thành “Cong” đây?
“Bảo bối là được mụ mụ và mẹ nhận nuôi mà!”. Tiểu La Lỵ bĩu môi cùng giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Sanh.
“Mụ mụ nếu không tin, bảo bối liền mang người đi tìm mẹ, dù sao mẹ cũng đang ở nơi này!”
Lâm Sanh đành bất lực vỗ nhẹ trán mình, “Ta có rất nhiều việc phải làm”. Sau đó nhìn lên bàn chỗ đống văn kiện chưa làm. Đối với chuyện kỳ quái này Lâm Sanh đã từ từ cảm thấy quen hơn 1 chút. Dù sao, Tiểu La Lỵ này là từ đêm qua xuất hiện tới bây giờ đã là sáng hôm sau. Tiếp xúc nhiều quá cũng thấy quen dần không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.
“Ngô!”. Tiểu La Lỵ tức giận ngồi xuống đất, sau khi nói xong không thèm quay đầu nhìn về phía Lâm Sanh.
Bảo bối tức giận rồi!
Lâm Sanh đã bắt đầu quen với việc không thèm nhìn này của Tiểu La Lỵ, nàng cũng không cảm thấy không bình thường nữa.
“Lâm Sanh! Đem phần văn kiện này đưa đến tầng cao nhất giao cho vị đại thư ký của Tổng tài đi”. Nói với nàng chính là Trưởng Phòng của bộ phận nàng.
“Vâng, tốt”. Lâm Sanh đẩy đẩy gọng kính, mặt không chút biểu tình trả lời.
Tiếp nhận văn kiện Lâm Sanh đi vòng qua Tiểu La Lỵ đang ngồi trên mặt đất hướng về phía thang máy đi đến. Đối với nàng mà nói cái loại người như trưởng phòng này chính là thuộc loại thích dùng quyền thế áp bức người khác với thái độ hiển nhiên 'ngươi không làm thì ai làm?'. Tiểu La Lỵ vẫn như không khí ám theo sau lưng Lâm Sanh, với biểu tình trên mặt là như đang nói với nàng: 'sẽ tiếp tục ngang nhiên bám theo ngươi', khiến Lâm Sanh lại ngửa đầu nhìn trời.
Đây chính là cái truyền thuyết linh hồn theo sau lưng sao?
Từ trong thang máy đi ra Lâm Sanh nhẹ nhàng hướng về phía không xa chỗ làm việc của Thư ký đi đến. Nàng không phải lần đầu tiên đến đưa văn kiện, nên đối với vị Tổng tài có tới 3 người thư ký xem như là cũng quen thuộc.
Đại thư ký rất tốt - Nhị thư ký trầm lặng – Tam thư ký lanh lợi.
Cả 3 người lớn lên đều tính ra là có dáng người rất tốt, không thể không cảm thán 1 câu, 'Tổng tài thật sự biết tuyển người a!', 3 vị thư ký vừa nhìn đã thấy đẹp mắt.
“Lâm Sanh, lại tới đưa văn kiện à!”. Đại thư ký cười tiếp nhận văn kiện trên tay Lâm Sanh.
“Nha, mời ngươi uống sữa!”. Theo trên bàn bóng loáng lấy ra 1 hộp sữa đặc biệt đưa cho Lâm Sanh, đây là “Gặp giả có phân” (gặp người tốt - việc tốt là được chia phần, @[email protected] Lam nghĩ câu này có ý là vậy)
Nhị thư ký cùng tam thư ký không ở trong phòng, đoán chừng là đi đâu đó làm việc cho Tổng tài rồi, chỉ để lại một mình đại thư ký trong phòng. Bất quá đoán chừng là cũng nhanh chóng trở về đây thôi.
Lâm Sanh đảo liếc mắt lên trên mặt bàn, có khoảng 10 hộp sữa đặc biệt Lôn Tô được xếp rất ngay ngắn. Xem ra có khá nhiều người theo đuổi đem tặng sữa đặc biệt Lôn Tô cho Đại thư ký a!
“Cám ơn!”. Lâm sanh không khách khí cầm lấy hộp sữa trực tiếp cắm ống hút nuốt vào bụng, bởi vì việc Tiểu La Lỵ quan hệ nên cả buổi sáng nay căn bản không ăn điểm tâm, giờ có sữa vào thật cũng tốt cho dạ dày một chút.
Lâm Sanh hướng tới Đại thư ký gật gật đầu, sau đó xoay người đi đến cửa thang máy, ấn nút chờ thang máy đến.
Tiểu La Lỵ đứng bên cạnh Lâm Sanh.
“Mụ mụ, ngươi thật sự không muốn biết mẹ của ta là ai sao?”.
Không nhìn.
“Mụ mụ, ngươi thật sự không muốn biết chính xác vợ tương lai của ngươi - mẹ của bảo bối là sao ai?”
Tiếp tục không nhìn.
Tiểu La Lỵ tức giận đến nghiến chặt răng, đối với việc Lâm Sanh coi thường không thèm để ý đến mình làm nàng thật tức giận muốn giơ chân. Vợ của mẹ nó tính tình so với tương lại thật là tệ hơn nhiều quá!. Ngay tại thời điểm Tiểu La Lỵ đang muốn tiếp tục nói thì, ‘ĐINH’ một tiếng cửa thang máy mở ra.
Trước mắt Lâm Sanh hiện ra 1 nữ nhân với diện mạo thực sự quá xinh đẹp. Tóc quăn màu rượu đỏ, khuôn mặt thì yêu mị. Lâm Sanh không biết nên hình dung như thế nào về mỹ nhân này, đại khái nói ngoại trừ Hồ ly tinh ra thì không gì có thể so sánh tốt hơn, chính xác là Hồ ly tinh.(Lam: =]] hay nhỉ mới lần đầu đã nghĩ vợ mình là hồ ly tinh, mà không phải hồ ly tinh sao bẻ “thẳng” thành “cong” được hahahaha).
“Mẹ!”.
Bên tai truyền đến âm thanh vui mừng làm Lâm Sanh chưa kịp hiểu rõ phát sinh sự tình gì, tiếp theo đã thấy Tiểu La Lỵ chạy về phía mỹ nhân xinh đẹp, sau đó lại xuyên qua thân thế của hắn. Mà hiển nhiên mỹ nhân này không có nghe được âm thanh của Tiểu La Lỵ, Lâm Sanh nhìn không chớp mắt người đang đi ra thang máy bàn tay không tự giác bóp mạnh hộp sữa, sữa theo ống hút bay ra lại văng ngay lên mặt mỹ nhân kia.
“Mẹ! Mẹ!”
Nghe 2 tiếng này bên tai làm Lâm Sanh nhất thời cảm thấy trước mặt tối đen, cả người lung lay sắp đổ.
Nhưng chính là nàng đổ xuống khi đó đã ngã vào một cái mềm mại ôm ấp, sau đó một tiếng lớn 2 người mông đập mạnh xuống đất.
“Tổng….tổng tài?!”. Tiếng nói của Đại thư ký như là trên trời truyền xuống mà Lâm Sanh thời điểm này đầu óc đã hoàn toàn cứng đờ.
Tiểu La Lỵ vốn hốc mắt đang đỏ bừng bởi vì một màn này mà lóe sáng, ngồi chồm hổm nhìn Lâm Sanh cười đắc ý, “Mụ mụ, ngươi là trốn không thoát đâu. Đây là vận mệnh a!”
Mộ Lưu Yên cau mày, lạnh lùng nhìn người ghé vào trên người mình: “Ngươi có thể đứng dậy đượchưa?”.
Bị sữa phun vào mặt còn chưa tính, lại còn tại cửa thang máy té xấp vào nàng, đem nàng là Tổng tài nằm ở phía dưới đất, đây là chuyện gì chứ?!
Cho dù nàng thích nữ nhân, cũng không thèm khát tới nông nỗi sẽ hứng thú vì dạng người khờ khờ không chút thú vị của nữ nhân kính đen này. Loại người hiền lành khờ khạo này thật làm cho nàng cảm thấy thật sự chán ghét.(Lam: =]] vâng vâng nói chán ghét đã đi rồi sau này thấy cái cảnh hahaha)
Cho nên lúc này ngữ khí tự nhiên lạnh lùng tựa như có thể lập tức đóng băng.
“Ách, tôi…thật xin lỗi!”. Lâm Sanh lấy lại tinh thần liền nhìn trên mặt mỹ nhân đều là sữa do mình làm văng lên, vội vàng dùng hai tay lau lau hoàn toàn không phát hiện mỹ nhân sắc mặt ngày càng đen lại.
“Ngươi, đi xuống ngay cho ta!”. Mộ Lưu Yên đã giận điên lên. Người này, liền như vậy dùng móng vuốt loạn lên trên mặt mình, coi mặt mình là cái gì vậy? Cái bàn sao?!”.
“Ta đi xuống, ta đi xuống!”. Lâm Sanh vội vàng đứng dậy ở một bên, sau đó bắt đầu dùng mắt tinh tế đánh giá về nữ nhân này.
“Tổng tài, ngươi không sao chứ?”. Đại thư ký thấy được hộp sữa Lôn Tô của mình. Trời ạ! Tổng tài tức giận đến nỗi mặt tối đen rồi, nàng sẽ không đuổi việc ta chứ? Không cần làm tới vậy a!
Mộ Lưu Yên nhìn thoáng qua hộp sữa Lôn Tô trên mặt đất, sau đó lạnh lùng liếc về phía Đại thư ký. “Về sau ta không muốn ở lầu này nhìn thấy sữa nữa, nếu không thì ngươi có thể cút cho ta!”. Đối với chuyện những người theo đuổi tặng sữa cho Đại thư ký nàng cũng là đã biết qua, bất quá những chuyện nhỏ này Mộ Lưu Yên luôn luôn là không để tâm tới, chính là không ngờ tới lần này lại làm cho mình chật vật như vậy.
“Tổng tài, thực xin lỗi!”. Đại thư ký thấy được bản thân mình thực vô tội, ta nằm cũng trúng đạn a!.
Mộ Lưu Yên hừ lạnh một tiếng, trước sau thủy chung nàng vẫn không thèm liếc nhìn 1 cái về phía Lâm Sanh. Giống như nàng bình thường là một người vô hình.
Ấn tượng hai người lần đầu tiên gặp gỡ nhau không thể nào gọi là tốt đẹp được!
Mộ Lưu Yên chỉ làm cho Lâm Sanh lưu lại ấn tượng duy nhất chính là một hồ ly tinh tính tình độc ác khó chịu.
Còn Lâm Sanh lại trong ấn tượng của Mộ Lưu Yên là nữ nhân mắt kính đen khù khờ không chút thú vị.
Mà đứng ở một bên xem cuộc vui chính là Tiểu La Lỵ lại còn lộ ra nụ cười thâm sâu khó lường. Có thể nói toàn bộ hành trình xúc tác tình cảm cho Mụ mụ cùng mẹ thật sự là rất thú vị à nha!.
“Mụ mụ, ngươi phải tin tưởng bảo bối! Vợ của mụ mụ cũng là mẹ của ta, ta chắc chắn là không thể nào lầm được!”. Tiểu La Lỵ lớn lên môi hồng răng trắng, 2 mắt tròn to, trên người mặc 1 bộ Gothic váy công chúa, giống như thực sự là 1 tiểu công chúa nhỏ, dễ dàng làm người ta yêu mến.
Lâm Sanh thật là tức muốn chết, đứa nhỏ này làm sao mà ta lại gặp phải vậy?
Nhìn trong phòng làm việc tất cả các nhân viên khác đang tập trung cố gắng vì công việc kiếm sống phấn đấu, Lâm Sanh lại 1 lần nữa bất đắc dĩ thở dài 1 hơi. Ngoại trừ mình ra, người khác không thể nào nhìn được Tiểu La Lỵ lại càng không thể nghe được nàng nói chuyện. Trời ơi, đầu Trâu – mặt Ngựa đâu mất rồi? Nếu cô bé này thực sự là Quỷ thì nhanh nhanh đem nàng bắt đi dùm ta đi!
“Ngươi có thể không tiếp tục quấn quít bên cạnh ta được không?”. Lâm Sanh cúi thấp đầu dùng giọng rất nhỏ nhẹ lại nói.
“Ta không phải mụ mụ của ngươi! Còn nữa ta là 'Thẳng' không phải 'Cong'!”
“Mụ mụ à, ta là bảo bối của ngươi mà, ngươi như thế nào có thể không nhận ta”. Tiểu La Lỵ 2 mắt đã hơi hồng hồng nói thêm: “Bảo bối không có nói sai mà, vợ của mụ mụ cũng chính là phụ nữ! Cho nên hắn cũng là “mẹ” của ta mà!”
Lâm Sanh hít sâu 1 hơi – ta muốn bình tĩnh – ta muốn bình tĩnh, “Như vậy xin hỏi ngươi là từ nơi nào đến đây vậy? Hai người nữ nhân có thể mang thai sao?”. Bản thân nàng chưa từng ăn nằm với nữ nhân, thậm chí trước đây còn thầm mến 1 người nam nhân, nàng thế nào sẽ biến thành “Cong” đây?
“Bảo bối là được mụ mụ và mẹ nhận nuôi mà!”. Tiểu La Lỵ bĩu môi cùng giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Sanh.
“Mụ mụ nếu không tin, bảo bối liền mang người đi tìm mẹ, dù sao mẹ cũng đang ở nơi này!”
Lâm Sanh đành bất lực vỗ nhẹ trán mình, “Ta có rất nhiều việc phải làm”. Sau đó nhìn lên bàn chỗ đống văn kiện chưa làm. Đối với chuyện kỳ quái này Lâm Sanh đã từ từ cảm thấy quen hơn 1 chút. Dù sao, Tiểu La Lỵ này là từ đêm qua xuất hiện tới bây giờ đã là sáng hôm sau. Tiếp xúc nhiều quá cũng thấy quen dần không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.
“Ngô!”. Tiểu La Lỵ tức giận ngồi xuống đất, sau khi nói xong không thèm quay đầu nhìn về phía Lâm Sanh.
Bảo bối tức giận rồi!
Lâm Sanh đã bắt đầu quen với việc không thèm nhìn này của Tiểu La Lỵ, nàng cũng không cảm thấy không bình thường nữa.
“Lâm Sanh! Đem phần văn kiện này đưa đến tầng cao nhất giao cho vị đại thư ký của Tổng tài đi”. Nói với nàng chính là Trưởng Phòng của bộ phận nàng.
“Vâng, tốt”. Lâm Sanh đẩy đẩy gọng kính, mặt không chút biểu tình trả lời.
Tiếp nhận văn kiện Lâm Sanh đi vòng qua Tiểu La Lỵ đang ngồi trên mặt đất hướng về phía thang máy đi đến. Đối với nàng mà nói cái loại người như trưởng phòng này chính là thuộc loại thích dùng quyền thế áp bức người khác với thái độ hiển nhiên 'ngươi không làm thì ai làm?'. Tiểu La Lỵ vẫn như không khí ám theo sau lưng Lâm Sanh, với biểu tình trên mặt là như đang nói với nàng: 'sẽ tiếp tục ngang nhiên bám theo ngươi', khiến Lâm Sanh lại ngửa đầu nhìn trời.
Đây chính là cái truyền thuyết linh hồn theo sau lưng sao?
Từ trong thang máy đi ra Lâm Sanh nhẹ nhàng hướng về phía không xa chỗ làm việc của Thư ký đi đến. Nàng không phải lần đầu tiên đến đưa văn kiện, nên đối với vị Tổng tài có tới 3 người thư ký xem như là cũng quen thuộc.
Đại thư ký rất tốt - Nhị thư ký trầm lặng – Tam thư ký lanh lợi.
Cả 3 người lớn lên đều tính ra là có dáng người rất tốt, không thể không cảm thán 1 câu, 'Tổng tài thật sự biết tuyển người a!', 3 vị thư ký vừa nhìn đã thấy đẹp mắt.
“Lâm Sanh, lại tới đưa văn kiện à!”. Đại thư ký cười tiếp nhận văn kiện trên tay Lâm Sanh.
“Nha, mời ngươi uống sữa!”. Theo trên bàn bóng loáng lấy ra 1 hộp sữa đặc biệt đưa cho Lâm Sanh, đây là “Gặp giả có phân” (gặp người tốt - việc tốt là được chia phần, @[email protected] Lam nghĩ câu này có ý là vậy)
Nhị thư ký cùng tam thư ký không ở trong phòng, đoán chừng là đi đâu đó làm việc cho Tổng tài rồi, chỉ để lại một mình đại thư ký trong phòng. Bất quá đoán chừng là cũng nhanh chóng trở về đây thôi.
Lâm Sanh đảo liếc mắt lên trên mặt bàn, có khoảng 10 hộp sữa đặc biệt Lôn Tô được xếp rất ngay ngắn. Xem ra có khá nhiều người theo đuổi đem tặng sữa đặc biệt Lôn Tô cho Đại thư ký a!
“Cám ơn!”. Lâm sanh không khách khí cầm lấy hộp sữa trực tiếp cắm ống hút nuốt vào bụng, bởi vì việc Tiểu La Lỵ quan hệ nên cả buổi sáng nay căn bản không ăn điểm tâm, giờ có sữa vào thật cũng tốt cho dạ dày một chút.
Lâm Sanh hướng tới Đại thư ký gật gật đầu, sau đó xoay người đi đến cửa thang máy, ấn nút chờ thang máy đến.
Tiểu La Lỵ đứng bên cạnh Lâm Sanh.
“Mụ mụ, ngươi thật sự không muốn biết mẹ của ta là ai sao?”.
Không nhìn.
“Mụ mụ, ngươi thật sự không muốn biết chính xác vợ tương lai của ngươi - mẹ của bảo bối là sao ai?”
Tiếp tục không nhìn.
Tiểu La Lỵ tức giận đến nghiến chặt răng, đối với việc Lâm Sanh coi thường không thèm để ý đến mình làm nàng thật tức giận muốn giơ chân. Vợ của mẹ nó tính tình so với tương lại thật là tệ hơn nhiều quá!. Ngay tại thời điểm Tiểu La Lỵ đang muốn tiếp tục nói thì, ‘ĐINH’ một tiếng cửa thang máy mở ra.
Trước mắt Lâm Sanh hiện ra 1 nữ nhân với diện mạo thực sự quá xinh đẹp. Tóc quăn màu rượu đỏ, khuôn mặt thì yêu mị. Lâm Sanh không biết nên hình dung như thế nào về mỹ nhân này, đại khái nói ngoại trừ Hồ ly tinh ra thì không gì có thể so sánh tốt hơn, chính xác là Hồ ly tinh.(Lam: =]] hay nhỉ mới lần đầu đã nghĩ vợ mình là hồ ly tinh, mà không phải hồ ly tinh sao bẻ “thẳng” thành “cong” được hahahaha).
“Mẹ!”.
Bên tai truyền đến âm thanh vui mừng làm Lâm Sanh chưa kịp hiểu rõ phát sinh sự tình gì, tiếp theo đã thấy Tiểu La Lỵ chạy về phía mỹ nhân xinh đẹp, sau đó lại xuyên qua thân thế của hắn. Mà hiển nhiên mỹ nhân này không có nghe được âm thanh của Tiểu La Lỵ, Lâm Sanh nhìn không chớp mắt người đang đi ra thang máy bàn tay không tự giác bóp mạnh hộp sữa, sữa theo ống hút bay ra lại văng ngay lên mặt mỹ nhân kia.
“Mẹ! Mẹ!”
Nghe 2 tiếng này bên tai làm Lâm Sanh nhất thời cảm thấy trước mặt tối đen, cả người lung lay sắp đổ.
Nhưng chính là nàng đổ xuống khi đó đã ngã vào một cái mềm mại ôm ấp, sau đó một tiếng lớn 2 người mông đập mạnh xuống đất.
“Tổng….tổng tài?!”. Tiếng nói của Đại thư ký như là trên trời truyền xuống mà Lâm Sanh thời điểm này đầu óc đã hoàn toàn cứng đờ.
Tiểu La Lỵ vốn hốc mắt đang đỏ bừng bởi vì một màn này mà lóe sáng, ngồi chồm hổm nhìn Lâm Sanh cười đắc ý, “Mụ mụ, ngươi là trốn không thoát đâu. Đây là vận mệnh a!”
Mộ Lưu Yên cau mày, lạnh lùng nhìn người ghé vào trên người mình: “Ngươi có thể đứng dậy đượchưa?”.
Bị sữa phun vào mặt còn chưa tính, lại còn tại cửa thang máy té xấp vào nàng, đem nàng là Tổng tài nằm ở phía dưới đất, đây là chuyện gì chứ?!
Cho dù nàng thích nữ nhân, cũng không thèm khát tới nông nỗi sẽ hứng thú vì dạng người khờ khờ không chút thú vị của nữ nhân kính đen này. Loại người hiền lành khờ khạo này thật làm cho nàng cảm thấy thật sự chán ghét.(Lam: =]] vâng vâng nói chán ghét đã đi rồi sau này thấy cái cảnh hahaha)
Cho nên lúc này ngữ khí tự nhiên lạnh lùng tựa như có thể lập tức đóng băng.
“Ách, tôi…thật xin lỗi!”. Lâm Sanh lấy lại tinh thần liền nhìn trên mặt mỹ nhân đều là sữa do mình làm văng lên, vội vàng dùng hai tay lau lau hoàn toàn không phát hiện mỹ nhân sắc mặt ngày càng đen lại.
“Ngươi, đi xuống ngay cho ta!”. Mộ Lưu Yên đã giận điên lên. Người này, liền như vậy dùng móng vuốt loạn lên trên mặt mình, coi mặt mình là cái gì vậy? Cái bàn sao?!”.
“Ta đi xuống, ta đi xuống!”. Lâm Sanh vội vàng đứng dậy ở một bên, sau đó bắt đầu dùng mắt tinh tế đánh giá về nữ nhân này.
“Tổng tài, ngươi không sao chứ?”. Đại thư ký thấy được hộp sữa Lôn Tô của mình. Trời ạ! Tổng tài tức giận đến nỗi mặt tối đen rồi, nàng sẽ không đuổi việc ta chứ? Không cần làm tới vậy a!
Mộ Lưu Yên nhìn thoáng qua hộp sữa Lôn Tô trên mặt đất, sau đó lạnh lùng liếc về phía Đại thư ký. “Về sau ta không muốn ở lầu này nhìn thấy sữa nữa, nếu không thì ngươi có thể cút cho ta!”. Đối với chuyện những người theo đuổi tặng sữa cho Đại thư ký nàng cũng là đã biết qua, bất quá những chuyện nhỏ này Mộ Lưu Yên luôn luôn là không để tâm tới, chính là không ngờ tới lần này lại làm cho mình chật vật như vậy.
“Tổng tài, thực xin lỗi!”. Đại thư ký thấy được bản thân mình thực vô tội, ta nằm cũng trúng đạn a!.
Mộ Lưu Yên hừ lạnh một tiếng, trước sau thủy chung nàng vẫn không thèm liếc nhìn 1 cái về phía Lâm Sanh. Giống như nàng bình thường là một người vô hình.
Ấn tượng hai người lần đầu tiên gặp gỡ nhau không thể nào gọi là tốt đẹp được!
Mộ Lưu Yên chỉ làm cho Lâm Sanh lưu lại ấn tượng duy nhất chính là một hồ ly tinh tính tình độc ác khó chịu.
Còn Lâm Sanh lại trong ấn tượng của Mộ Lưu Yên là nữ nhân mắt kính đen khù khờ không chút thú vị.
Mà đứng ở một bên xem cuộc vui chính là Tiểu La Lỵ lại còn lộ ra nụ cười thâm sâu khó lường. Có thể nói toàn bộ hành trình xúc tác tình cảm cho Mụ mụ cùng mẹ thật sự là rất thú vị à nha!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook