TỔNG TÀI LẠNH LÙNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐẶC BIỆT
-
Chương 122: Ngoại truyện
Thời gian nhanh chóng trôi qua, những đứa nhóc cũng đã chóng lớn. Thấm thoát đã là 3 năm từ lúc đấy. Ở những ngôi biệt thự sang trọng kia, luôn đầy ấp tiếng trẻ vui đùa.
Hôm nay là hôm sinh nhật của 4 đứa nhóc kia, ba mẹ của chúng hẹn nhau tổ chức ở chung một nơi. Rốt cuộc thì địa điểm tổ chức là Hàn Gia.
Trong khi Tử Hạ, Thành Duệ, Minh Thành, Kha Nguyệt, Mạch Thiên và Mật Nhi tất bật chuẩn bị thì Tử Thiên được giao nhiệm vụ chơi cùng đám trẻ. Anh cũng rất vui vì được phân công nhiệm vụ này, đơn giản vì anh lười vận động ở trong bếp, càng không muốn ăn cẩu lương của ba cặp đôi kia.
Tử Thiên ở cạnh đám trẻ thì rất hòa nhã thân thiện nên chúng rất thích chơi với anh. Bọn trẻ đều lai tính cách của ba mẹ chúng. Lăng Vân thì có phần hung dữ như Kha Nguyệt, lại có phần vui vẻ và khá nhây như Minh Thành. Mạch Vũ lại có phần ngang bướng y như Mật Nhi, cả tính cách lạnh lùng nhưng thân thiện của Mạch Thiên. Nhưng trong đám trẻ, cặp đôi già trước tuổi là Cảnh Mộc và Giai Nghiêm. Hai nhóc này chẳng khác Tử Thiên và Tử Hạ là bao, hai anh em này đã lạnh lùng rồi, lại còn ba nó cũng lạnh như tảng băng, hai nhóc này cũng không thân thiện là bao, nhưng được cái người lớn nói rất nghe lời. Hai đứa sợ Thành Duệ hơn là Tử Hạ, vì anh luôn la mắng chúng khi mè nheo bên cạnh Tử Hạ, luôn làm nũng cô. Nhưng chúng cũng rất quý Thành Duệ vì luôn yêu thương quan tâm chúng, còn dạy võ nữa. Anh luôn phải dạy lén vì Tử Hạ không cho.
Thấm thoát cũng đã hết buổi chiều, bọn trẻ cũng vui mừng vì hôm nay là sinh nhật mình, cũng đã tới lúc vui vẻ nhất. Những ông bố bà mẹ kia nhìn con mình vui vẻ như vậy, tâm tư cũng thoải mái hơn. Ăn xong thì bọn nhóc dẫn nhau đi đốt nến, còn 7 người kia thì lại ngồi kia trò chuyện, có lúc lại đưa mắt nhìn những đứa con của mình.
Thỉnh thoảng bọn nhóc lại chạy vào ôm ba mẹ mình rồi chạy ra. Có trưởng thành sớm tới đâu thì chúng cũng chỉ là đám nhóc 3 tuổi, vẫn thích nghịch ngợm.
Hơn 10 phút mà đám trẻ không chạy vào, mọi người lòng bất an đứng dậy chạy ra bên sau nhà thì thấy tất cả đã biến mất. Tất cả như rụng rời tay chân mà ngã xuống đất.
- Từ từ, chúng sẽ không bị gì, mọi người đừng như thế. Việc chúng ta cần làm bây giờ là phải bình tĩnh lại, sau đó tìm bọn chúng. Ở đây thì bọn nhóc không bị mang đi quá xa đâu.
Tử Thiên nhìn thấy cảnh tượng đau lòng đó thì lên tiếng trấn an mọi người. Mọi người cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, chạy vào nhà xem camera thì phát hiện bọn nhóc đang chơi thì có một nhóm người vào bắt bọn nhóc. Đây cũng không phải là vấn đề đáng lo lắm, vì 4 đứa nhóc kia cũng đâu phải dạng vừa, nhất là Cảnh Mộc và Giai Nghiêm đã được ba nó huấn luyện kĩ càng thế mà. Mọi người cũng nhanh chóng chia nhau ra tìm ở cái thành phố S này.
Ở một nơi nào đó, một đám người mặt đồ đen dí sát dao vào cổ hai đứa nhóc gan dạ mà đứng đầu che chở cho hai bé ở đằng sau.
- Chúng mày có phải con nít không thế? Thấy dao mà không sợ sao?
Tên đó ngạc nhiên tột cùng trước gương mặt lạnh như tảng băng cùng đôi mắt kia thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng mờ ảo.
- Bộ con nít là phải sợ dao sao? Chúng tôi là con nít đây, nhưng không hề sợ nó. Ông bắt sai người rồi
Cảnh Mộc và Giai Nghiêm nói thế chủ yếu để câu giờ chờ ba mẹ đến cứu, vì chúng biết họ sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi. Cầm cự chờ đợi mãi, tên kia mỏi tay không cầm dao nữa mà cầm sang roi mây, vụt đánh về phía hai cô cậu. Hai roi giáng xuống đã thấy bóng người ở phía sau.
- Có mắt như mù, các người nhằm nhầm người mà bắt rồi, hết chuyện lại đụng vào bảo bối của nhà này?
Đương nhiên là đám người đó được đưa lên đồn công an mà giải quyết. Hai nhóc Lăng Vân và Mạch Vũ ở sau sợ chết khiếp, còn Cảnh Mộc và Giai Nghiêm lại bình tĩnh lạ thường. Đám nhóc được đưa về. Trong lúc bôi thuốc lên hai vết thương kia của hai cô cậu thì Tử Hạ hỏi một câu.
- Sao hai con lại che chở cho Lăng Vân và Mạch Vũ? Con biết nó giáng xuống rất đau, đúng không?
Hai anh em đồng loạt trả lời khiến Tử Hạ có phần không tin vào tai của mình.
- Bởi vì bọn con là bạn bè, thân thiết như anh chị em trong nhà. Bọn họ sợ hãi tụi con không thể chỉ biết đứng nhìn mọi việc diễn ra tồi tệ như thế được.
- Tốt lắm, hai nhóc con của mẹ.
Hai nhóc này đúng là trời không sợ, đất không sợ mà. Sau này nhìn hai đứa trẻ lớn dần theo năm tháng, lòng Tử Hạ có chút hồi tưởng về quá khứ. Năm đó chỉ là vô tình gặp trên một con đường, thế mà lại nên duyên trở thành vợ chồng sống hạnh phúc với nhau.
- Năm đó có lẽ em phải cảm ơn tên cướp đó rất nhiều
- Tại sao?
- Vì hắn mà em đã gặp anh và yêu anh.
- Anh cũng vậy, anh yêu em rất nhiều.
Tử Hạ vui vẻ ở trong lòng Thành Duệ mà thoải mái dựa dẫm, nói ra những lời đường mật đó.
- Em phải mãi mãi ngoan ngoãn mà sống cạnh anh, được chứ?
- Được chứ, tại sao lại không?.
Thành Duệ cúi xuống hôn nhẹ trán của Tử Hạ. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo chiếu qua cửa sổ làm cho cảnh tượng thêm ấm áp và ngọt ngào.
Thế là bộ tiểu thuyết thật sự đã kết thúc rồi. Không biết làm sao mà mình có chút buồn khi tác phẩm đầu tiên của mình lại nhanh chóng kết thúc như vậy. Mong các bạn đọc giả đã có thời gian vui vẻ.
Hôm nay là hôm sinh nhật của 4 đứa nhóc kia, ba mẹ của chúng hẹn nhau tổ chức ở chung một nơi. Rốt cuộc thì địa điểm tổ chức là Hàn Gia.
Trong khi Tử Hạ, Thành Duệ, Minh Thành, Kha Nguyệt, Mạch Thiên và Mật Nhi tất bật chuẩn bị thì Tử Thiên được giao nhiệm vụ chơi cùng đám trẻ. Anh cũng rất vui vì được phân công nhiệm vụ này, đơn giản vì anh lười vận động ở trong bếp, càng không muốn ăn cẩu lương của ba cặp đôi kia.
Tử Thiên ở cạnh đám trẻ thì rất hòa nhã thân thiện nên chúng rất thích chơi với anh. Bọn trẻ đều lai tính cách của ba mẹ chúng. Lăng Vân thì có phần hung dữ như Kha Nguyệt, lại có phần vui vẻ và khá nhây như Minh Thành. Mạch Vũ lại có phần ngang bướng y như Mật Nhi, cả tính cách lạnh lùng nhưng thân thiện của Mạch Thiên. Nhưng trong đám trẻ, cặp đôi già trước tuổi là Cảnh Mộc và Giai Nghiêm. Hai nhóc này chẳng khác Tử Thiên và Tử Hạ là bao, hai anh em này đã lạnh lùng rồi, lại còn ba nó cũng lạnh như tảng băng, hai nhóc này cũng không thân thiện là bao, nhưng được cái người lớn nói rất nghe lời. Hai đứa sợ Thành Duệ hơn là Tử Hạ, vì anh luôn la mắng chúng khi mè nheo bên cạnh Tử Hạ, luôn làm nũng cô. Nhưng chúng cũng rất quý Thành Duệ vì luôn yêu thương quan tâm chúng, còn dạy võ nữa. Anh luôn phải dạy lén vì Tử Hạ không cho.
Thấm thoát cũng đã hết buổi chiều, bọn trẻ cũng vui mừng vì hôm nay là sinh nhật mình, cũng đã tới lúc vui vẻ nhất. Những ông bố bà mẹ kia nhìn con mình vui vẻ như vậy, tâm tư cũng thoải mái hơn. Ăn xong thì bọn nhóc dẫn nhau đi đốt nến, còn 7 người kia thì lại ngồi kia trò chuyện, có lúc lại đưa mắt nhìn những đứa con của mình.
Thỉnh thoảng bọn nhóc lại chạy vào ôm ba mẹ mình rồi chạy ra. Có trưởng thành sớm tới đâu thì chúng cũng chỉ là đám nhóc 3 tuổi, vẫn thích nghịch ngợm.
Hơn 10 phút mà đám trẻ không chạy vào, mọi người lòng bất an đứng dậy chạy ra bên sau nhà thì thấy tất cả đã biến mất. Tất cả như rụng rời tay chân mà ngã xuống đất.
- Từ từ, chúng sẽ không bị gì, mọi người đừng như thế. Việc chúng ta cần làm bây giờ là phải bình tĩnh lại, sau đó tìm bọn chúng. Ở đây thì bọn nhóc không bị mang đi quá xa đâu.
Tử Thiên nhìn thấy cảnh tượng đau lòng đó thì lên tiếng trấn an mọi người. Mọi người cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, chạy vào nhà xem camera thì phát hiện bọn nhóc đang chơi thì có một nhóm người vào bắt bọn nhóc. Đây cũng không phải là vấn đề đáng lo lắm, vì 4 đứa nhóc kia cũng đâu phải dạng vừa, nhất là Cảnh Mộc và Giai Nghiêm đã được ba nó huấn luyện kĩ càng thế mà. Mọi người cũng nhanh chóng chia nhau ra tìm ở cái thành phố S này.
Ở một nơi nào đó, một đám người mặt đồ đen dí sát dao vào cổ hai đứa nhóc gan dạ mà đứng đầu che chở cho hai bé ở đằng sau.
- Chúng mày có phải con nít không thế? Thấy dao mà không sợ sao?
Tên đó ngạc nhiên tột cùng trước gương mặt lạnh như tảng băng cùng đôi mắt kia thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng mờ ảo.
- Bộ con nít là phải sợ dao sao? Chúng tôi là con nít đây, nhưng không hề sợ nó. Ông bắt sai người rồi
Cảnh Mộc và Giai Nghiêm nói thế chủ yếu để câu giờ chờ ba mẹ đến cứu, vì chúng biết họ sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi. Cầm cự chờ đợi mãi, tên kia mỏi tay không cầm dao nữa mà cầm sang roi mây, vụt đánh về phía hai cô cậu. Hai roi giáng xuống đã thấy bóng người ở phía sau.
- Có mắt như mù, các người nhằm nhầm người mà bắt rồi, hết chuyện lại đụng vào bảo bối của nhà này?
Đương nhiên là đám người đó được đưa lên đồn công an mà giải quyết. Hai nhóc Lăng Vân và Mạch Vũ ở sau sợ chết khiếp, còn Cảnh Mộc và Giai Nghiêm lại bình tĩnh lạ thường. Đám nhóc được đưa về. Trong lúc bôi thuốc lên hai vết thương kia của hai cô cậu thì Tử Hạ hỏi một câu.
- Sao hai con lại che chở cho Lăng Vân và Mạch Vũ? Con biết nó giáng xuống rất đau, đúng không?
Hai anh em đồng loạt trả lời khiến Tử Hạ có phần không tin vào tai của mình.
- Bởi vì bọn con là bạn bè, thân thiết như anh chị em trong nhà. Bọn họ sợ hãi tụi con không thể chỉ biết đứng nhìn mọi việc diễn ra tồi tệ như thế được.
- Tốt lắm, hai nhóc con của mẹ.
Hai nhóc này đúng là trời không sợ, đất không sợ mà. Sau này nhìn hai đứa trẻ lớn dần theo năm tháng, lòng Tử Hạ có chút hồi tưởng về quá khứ. Năm đó chỉ là vô tình gặp trên một con đường, thế mà lại nên duyên trở thành vợ chồng sống hạnh phúc với nhau.
- Năm đó có lẽ em phải cảm ơn tên cướp đó rất nhiều
- Tại sao?
- Vì hắn mà em đã gặp anh và yêu anh.
- Anh cũng vậy, anh yêu em rất nhiều.
Tử Hạ vui vẻ ở trong lòng Thành Duệ mà thoải mái dựa dẫm, nói ra những lời đường mật đó.
- Em phải mãi mãi ngoan ngoãn mà sống cạnh anh, được chứ?
- Được chứ, tại sao lại không?.
Thành Duệ cúi xuống hôn nhẹ trán của Tử Hạ. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo chiếu qua cửa sổ làm cho cảnh tượng thêm ấm áp và ngọt ngào.
Thế là bộ tiểu thuyết thật sự đã kết thúc rồi. Không biết làm sao mà mình có chút buồn khi tác phẩm đầu tiên của mình lại nhanh chóng kết thúc như vậy. Mong các bạn đọc giả đã có thời gian vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook