Nhìn đôi môi bị cắn của cô, trong lòng Mộ Hi Thần khẽ động, anh dùng bàn tay to ôm lấy đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Tay của Tống Vân Khanh bị kẹt giữa hai người, không thể động đậy được.

Tay còn lại của Mộ Hi Thần thò vào trong vạt áo của cô, vuốt ve làn đa trơn bóng sau lưng cô.

Tài xế lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn đặc trợ Lâm ngồi ở ghế lái phụ. Không tồi, đặc trợ Lâm vẫn bày ra khuôn mặt bằng sơn ngàn năm kia, khiến anh ta cảm thấy thế giới này vẫn là thế giới mà anh ta quen thuộc.

Bọn họ đều là người bên cạnh tổng giám đốt Mộ từ trước, từ khi Mộ tổng tiếp nhận RS thì liền. đi theo bên cạnh anh.

Bên cạnh Mộ tổng đều luôn chỉ có đàn ông, không có người phụ nữ nào có thể thân cận được với anh. Nói tới vị Diệp tiểu thư có quan hệ tốt nhất với anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng được ngồi chung trên một chiếc xe với Mộ tổng đâu.

Bên ngoài đều truyền nhau xu hướng tính dục của Mộ tổng có vấn đề. Bởi vì bên cạnh anh ngoại trừ Mạnh nhị thiếu, còn lại chính là những nhân viên công tác bọn họ, tất cả đều là nhân viên nam.

Mặc dù bọn họ chưa từng hoài nghĩ phương điện kia của Mộ tổng, nhưng mà đối với Mộ tổng

không gần nữ sắc là tập mãi mới thành. thói quen.

Hôm nay, trời muốn đổ cơn mưa màu đỏ(*) sao?. ngôn tình sủng

(*):ẩn dụ cho những điều không thể

Đặc trợ Lâm không hổ là đặc trợ bậc nhất, sự bình tĩnh kia còn lâu anh ta mới có thể sánh. được.


Tài xế tự than thở một mình!

Anh ta lại không biết đặc trợ Lâm đã nghẹn đến nội thương.

Hình tượng boss cao lãnh trong lòng cậu ta đang ẩm ẩm đổ sụp.

Lâm Gia Thụy muốn quỳ bái đối với vị Tống Vân Khanh đằng sau, từ nay về sau, cô chính là thần tượng của cậu.

Xe đừng lại ở biệt thự.

Mộ Hi Thần buồn cười nhìn cô, anh vừa buông. lỏng tay, Tống Vân Khanh liền lui đến một góc giống như một con thú nhỏ.

Anh mở cửa xe, nóng lòng muốn đem Tống. Vân Khanh cả người đầy gai lôi ra ngoài.

Tống Vân Thanh vừa giãy giụa, trước mắt choáng váng, đã bị Mộ Hi Thần ôm vào trong, ngực. Tống Vân Khanh sợ mình bị ngã, theo bản năng ôm lấy cổ Mộ Hi Thần, động tác này khiến

Mộ Hi Thần hài lòng, trên mặt mang theo nụ cười sải chân đi vào nhà.

"Đã về đến nhà rồi bà xã nhỏ của tôi." Mộ Hi “Thần nói khẽ bên tai Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh liều mạng giãy giụa, không thèm để ý tới người giúp việc đi ngang qua phát ra tiếng kinh hô. Mà Mộ Hi Thần mãi đến phòng ngủ mới buông cô ra, không, không phải là buông cô ra, mà là anh đem cô ném lên giường.


Tống Vân Khanh ngã đúng chỗ đàn hồi trên giường, bị kẹt trong chăn, cô chật vật đứng lên, đầu tóc rối tung, quần áo cũng bị giày vò đến không còn hình đạng.

Giày của cô đã sớm bị tên hỗn đản nào đó ném tới chỗ nào rồi.

Cô đi chân trần trên tấm thảm trước giường, thuận vuốt vuốt lại mái tóc dài rối bù, ngước mắt nhìn Mộ Hi Thần đang đứng trước mặt cô: “Mộ Hi Thần, anh không nói đạo lý!”

Mộ Hi Thần buông tay: “Bà xã nhỏ, em muốn nói đạo lý gì vậy?”

Tống Vân Khanh sửng sốt, đạo lý đâu? Đạo lý nào?

Mộ Hi Thần thưởng thức sự ngây người của cô, anh phát hiện ra một đặc điểm buồn cười của Tống Vân Khanh. Một khi bạn cắt ngang suy nghĩ của cô ấy, cô sẽ bắt đầu trì độn trong chốc lát, mà cái phản ứng trì độn kia đặc biệt đáng yêu! Giống, như bây giờ vậy.

“Hợp đồng trước hôn nhân!” Tống Vân Khanh nhớ tới.

“Chúng ta đã đồng ý ký kết thỏa thuận trước hôn nhân.” Tống Vân Khanh có chút bối rối.

Mộ Hi Thần nhún vai: “Nhưng chúng ta là sau khi kết hôn, muốn ký cũng phải là thỏa thuận sau khi kết hôn."

Tống Vân Khanh nghiến răng: "Được, vậy ký thỏa thuận sau kết hôn."


Mộ Hi Thần gật đầu: "Vậy em nói đi, nội dung. làg?"

"Chúng ta là kết hôn giả - - --~ ụ

"Sai rồi, chúng ta là đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn, là kết hôn thật."

"Không phải, chúng ta không có, không phải như vậy!"

"Là như vậy, chúng ta là kết hôn thật, vợ chồng hợp pháp."

"Không phải! không phải!" Tống Vân Khanh khẩn trương.

"Anh, anh chơi xấu!" Tống Vân Khanh tức giận đến phát run.

Vẻ mặt Mộ Hi Thần vô tội: "Bà xã nhỏ, vốn dĩ em cho tôi ba ngày để suy nghĩ có nên kết hôn với em hay không, còn nói khi kết hôn thì sẽ chia cho tôi một nửa tài sản, em sẽ soạn thảo một phần. thỏa thuận trước hôn nhân. Tôi dùng thời gian nửa ngày để suy nghĩ tốt chuyện kết hôn với em."

"Kết quả thời điểm tôi tìm được em, em lại ở sau lưng bán tôi cho em gái của em, còn lấy được. năm trăm vạn. Tôi cảm thấy đây là em đang lợi dụng tôi để kiếm tiền. Cho nên tôi nên được bốn. trăm vạn, còn lại một trăm vạn cho em làm thù lao. Tôi trước theo em đi lấy một trăm vạn lẻ năm. nghìn, em còn nợ tôi hai trăm chín mươi chín vạn năm nghìn. Sau đó chúng ta thương lượng, nếu em theo tôi đi lĩnh chứng, tôi sẽ cho em năm mươi vạn. Chúng ta lĩnh chứng xong, năm mươi vạn cũng chuyển vào thẻ của em. Tôi như vậy là xấu sao? Có hay không hửm?"

Mộ Hi Thần một hơi nói xong, ngữ khí vô cùng chân thành, chân thành và kiên định.

Tống Vân Khanh ngơ ngác nhìn anh, mỗi một câu nói của anh đều là sự thật, đều là sự thật chết tiệt.

Bất quá, cái này hoàn toàn không đúng, là chuyện tốt, vốn có thể có được một trăm vạn là chuyện tốt đẹp, còn có thể thoát khỏi người đàn. ông kia. Làm sao bỗng nhiên biến thành cô thiếu anh hai trăm chín mươi chín vạn năm nghìn? Cô có một trăm vạn năm nghìn trong tài khoản, hiệ tại chỉ còn lại năm mươi vạn. Hơn nữa cô còn bị người đàn ông đáng ghét này chiếm tiện nghỉ!

Tống Vân Khanh cảm thấy chính mình đã bị người đàn ông vô lại này làm cho tức giận đến tóc đều bốc hỏa.


Thừa dịp cô ngây người, Mộ Hi Thần tiến lên ôm lấy thắt lưng của cô, để thân thể anh gần sát với cô, cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Bà xã nhỏ, chúng ta đã kết hôn. Hiện tại chúng ta có phải nên làm một ít chuyện giữa vợ chồng không."

"Chuyện giữa vợ chồng?" Tống Vân Khanh mờ mịt nhìn Mộ Hi Thần.

Tống Vân Khanh bừng tỉnh hiểu ra, liều mạng giãy dụa, bàn tay Mộ Hi Thần đưa vào vạt áo của cô, siết chặt eo của cô, thừa địp cô hoảng sợ vì ăn đau anh liền công thành chiếm đất.

Nụ hôn này so với trên xe còn bá đạo hơn, hô hấp của Tống Vân Khanh càng ngày càng đồn đập, cơthể càng ngày càng mềm. Chữ khi cô hoảng sợ

áo trên người đều bị cởi sạch, lộ ra làn da trắng, nõn. Máy điều hòa được bật hết công suất, da thịt trần trụi khẽ run rẩy. Tống Vân Khanh bối rối, chộp lấy chăn che lên người, trốn về phía sau: Không cần, không cần!"

Đôi mắt to tràn đầy vẻ cầu xin.

Mộ Hi Thần nhìn thân thể trắng như tuyết bị vùi lấp trong tấm chăn đen, ngọn lửa trong lòng nhanh chóng bốc lên.

Anh nắm lấy tay Tống Vân Khanh, kéo chăn ra, dùng cơ thể của chính mình che người cô, hôn lên môi cô, thẳng cho đến khi Tống Vân Khanh ý loạn tình mê.

"Bé ngoan, đừng sợ, em ngoan ngoãn nghe lời, về sau anh sẽ đối xử tốt với em."

Anh cúi đầu nói lời nỉ non bên tai cô, nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống mỗi một chỗ trên cơ thể, mỗi một chỗ đều làm cho cô run rẩy, cơ thể cô không khống chế được phản ứng rất kỳ quái. Tống, Vân Khanh cúi đầu khóc nức nở, giống như đau đớn, lại giống như vui sướng.

Cơn đau xé khiến cô thét chói tai khóc nức nở, nước mắt bị nhẹ nhàng hôn lên, bên tai cô có tiếng thì thầm khe khẽ: “Ngoan, lát nữa sẽ tốt thôi."

Tống Vân Khanh cảm thấy chính mình như một con thuyền nhỏ đơn độc lắc lư trong sóng gió gió lớn, từ nơi đầu sóng ngọn gió đến đáy cốc sâu thẳm, cho đến khi bị nhấn chìm và mất đi tri giác.

Khi Tống Vân Khanh tỉnh lại, cảm giác toàn thân không có một chỗ nào không đau. Giống như bị xe tải hạng nặng cán qua người, phẳng phất như sắp vỡ vụn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương