Mộ Hi Thần rất thích nhìn đáng vẻ tức của cô, kết hợp với mái tóc xù xù kỉa, cực kỳ giống, một con sư tử nhỏ, rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp!

Đôi mắt to của Tống Vân Khanh chớp vài cái, từng giọt từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, giống như là hạt châu bị đứt dây.

Cô "oa" một tiếng bật khóc.

Mộ Hi Thần hoảng sợ, lúng ta lúng túng muốn lau nước mắt cho cô, dịu dàng đỗ dành cô: "Vân Khanh, Vân Khanh, đừng khóc, đừng khóc nữa, ngoan, không khóc, không khóc.”

Tống Vân Khanh giãy dụa kịch liệt, khóc hu hu. "Được rồi, được rồi, cho em tiền, cho em tiền,

đừng khóc, cho em tiền!"Mộ Hi Thần hoàn toàn loạn lên.

Tiếng khóc đột ngột dừng lại.

Mắt của Tống Vân Khanh long lanh nước, có thể nhìn thấy hình phản chiếu của anh.

"Thật sao? Trả lại tiền cho tôi sao?" Trên mặt cô vẫn còn những giọt nước mắt.

Khóe mắt của Mộ Hi Thần liếc ra ngoài một chút, gật đầu nói: "Em đi ký tên với tôi, tôi có thể cho em năm mươi vạn trước.”

Năm mươi vạn, Tống Vân Khanh cắn môi suy nghĩ, bị anh biết mình dùng anh để kiếm tiền, anh tức giận trái lại cũng không quá đáng, nhưng mà một trăm vạn kia chắc chắn không thể cho anh.

Được, năm mươi vạn thì năm mươi vạn, lấy lại một nửa trước rồi nói sau.

Tống Vân Khanh hít hít mũi, lấy mu bàn tay lau qua loa nước mắt.


"Ký cái gì?" Mộ Hi Thần đã xuống xe đứng ở bên cạnh cô để mở cửa xe cho cô.

Mộ Hi Thần ôm eo cô đi vào trong: "Ký tên. của em." Vừa tiện tay chỉnh lại mái tóc xða tung của cô, đỡ cô đứng vững, quan sát một chút, gật đầu đầy hài lòng.

"Ký tên vào đơn xin kết hôn, vào trong xe sẽ đưa cho em năm mươi vạn." Mộ Hi Thần nắm lấy vai của cô khẽ nói, âm thanh tràn đầy sự quyến rũ.

Lâm Gia Thụy đi theo sau quay đầu sang một bên, không đám chứng kiến, dáng vẻ của tổng. giám đốc Mộ cực kỳ giống người xấu nói với trẻ em: "Nào, đi theo chú, chú mua kẹo cho cháu ăn."

Hôm nay cậu ta thật sự được mở rộng tầm mắt, lần sau nhìn thấy ông cụ, nhất định phải kể chuyện này cho ông cụ nghe, ông cụ chắc chắn sẽ rất vui, nói không chừng còn có thể đưa bộ cờ tướng đá hán bạch ngọc kia cho cậu ta.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
4. Thập Niên Hoa Hạ Miên
=====================================

Cũng may hôm nay người đi cùng là mình, âm thầm may mắn.

Tống Vân Khanh cần đầu ngón tay suy nghĩ một chút, bán Mộ Hi Thần một lần đã được một trăm vạn, nhưng bị bắt rồi, Mộ Hi Thần và Thẩm Nghị đều sẽ không tha cho cô, dù sao vốn dĩ cũng. là tính kết hôn với Mộ Hi Thần để rời khỏi nhà.

Vậy thì kết đi, hơn nữa còn có thể lấy lại năm. mươi vạn, rồi lại từ từ lấy năm mươi vạn lẻ năm. ngàn kia về, sốt ruột không được ăn đậu phụ nóng*, bản thân đã sai trước, nhường anh một. bước đi.


******; Làm gì cũng phải bình tĩnh, không nên nóng vội, nếu không kết quả sẽ không được như mong muốn. Giống như câu “Dục tốc bất đạt”.

Ngay sau đó liền gật đầu, ngoan ngoãn theo. Mộ Hi Thần vào điền đơn, chụp ảnh, đăng ký kết hôn.

Khóe miệng Lâm Gia Thụy giật giật. Cho dù là Bành Việt có tưởng tượng cực độ như vậy, chắc chắn cũng sẽ không nghĩ tới ông chủ chí cao vô thượng trong lòng bọn họ, kết hôn vậy mà lại là dùng thủ đoạn bất chính uy hiếp dụ đỗ như vậy chứ?

Tống tiểu thư đáng thương!

Đây rõ ràng chính là tiết mục sói xám ăn thỏ trắng.

Nhưng mà chỉ số thông minh của Tống tiểu thư rất khiến người ta lo lắng, anh đang dùng năm. mươi vạn của cô để mua chữ ký của cô đó?

Đạo lý đơn giản như vậy, nguyên nhân mà Tống Vân Khanh không nghĩ ra chính là ở chỗ, cô lý đối với việc bán Mộ Hi Thần đi này. Thế nên hiện tại cô bình tĩnh bị Mộ Hi Thần bán đi, cũng ngoan ngoãn thay anh đếm tiền.

Tống Vân Khanh đáng thương!

Nhìn quyển sổ màu đỏ trong tay mình, Tống Vân Khanh ngồi trong xe, vẫn có một chút hốt. hoảng.

Tâm trạng của Mộ Hi Thần rất tốt, cũng cầm lấy giấy kết hôn trong tay Tống Vân Khanh: "Để tôi bảo quản.”

Tống Vân Khanh không phản đối.

"Trả lại tiền cho tôi." Tống Vân Khanh giơ tay ra trước mặt Mộ Hi Thần.


Mộ Hi Thần nói với Lâm Gia Thụy: "Chuyển năm mươi vạn cho bà xã tôi.”

Một tiếng bà xã này làm cho Tống Vân Khanh và Lâm Gia Thụy đều sững sờ, Mộ Hi Thần lại rất vui vẻ.

Ôm Tống Vân Khanh: "Bà xã, chúng ta về nhà thôi.”

Ngẩng đầu lên nói với tài xế: "Về biệt thự."

Tống Vân Khanh giãy dụa ra khỏi cái ôm của anh: "Thỏa thuận trước khi kết hôn của chúng ta vẫn chưa ký!" Chuyện quan trọng như vậy mình vậy mà lại quên mất.

Cô đẩy Mộ Hi Thần ra rồi lấy túi xách của mình, cô nhìn Lâm Gia Thụy thu đồ trên bàn của cô vào trong túi.

Quả nhiên, tìm thấy thỏa thuận đã viết được một nửa.

Cô cầm thỏa thuận ngồi thẳng người: "Tôi vẫn chưa viết xong, chờ tôi viết xong rồi sẽ tìm anh ký tên."

Mộ Hi Thần cầm lấy nhìn lướt qua: "Thỏa thuận trước khi kết hôn? Bà xã, bây giờ chúng ta đã là sau khi kết hôn rồi, không cần phải ký vào mấy thứ đồ này nữa." Nói xong liền vứt mấy tờ. giấy xuống dưới ghế xe.

"Ôi, ôi, không thể vứt đi." Tống Vân Khanh sốt ruột, cúi xuống tìm. Đẩy đôi chân dài của Mộ Hi Thần sang hai bên muốn giơ tay ra để tìm đủ giấy dưới ghế xe.

Mộ Hi Thần ấn cô lên trên đùi mình, bàn tay. xoa nhẹ eo của cô, trong giọng nói hàm chứa một chút ý cười kỳ quái: "Bà xã, em đây là đang quyến rũ tôi sao?”

Động tác của Tống Vân Khanh thoáng cái cứng đờ, cô quá sốt ruột, nằm sấp trên người Mộ Hi Thần, phần eo sát bên cơ thể anh rõ ràng cảm giác được một

thứ cứng rắn. Tống Vân Khanh phục hồi tinh thần, nhiên đứng dậy, tóc dài rối tung, mặt đỏ bừng. Vừa định nói chuyện, Mộ Hi Thần đã đè lên, Tống Vân Khanh

sợ tới mức không đám động đậy.


Một tay Mộ Hi Thần chặn sau gáy cô, không cho cô né tránh, một tay che mắt cô.

Thời khắc như vậy mà bị đôi mắt to trong. sáng của cô nhìn chằm chằm, sẽ làm cho người khác có cảm giác tội lỗi tàn sát mèo con.

Tống Vân Khanh thuận theo nhắm mắt lại, đại não của cô đã đình chỉ suy nghĩ rồi.

Mộ Hi Thần không hài lòng mút cánh môi của cô, đầu lưỡi muốn cạy mở hàm răng của cô.

Tống Vân Khanh cắn chặt răng, lý trí của cô nói cô phải phản kháng, thế nhưng cô hoàn toàn không biết nên phản kháng như thế nào.

Tay của Mộ Hi Thần vuốt ve eo cô, đa thịt mềm mại bị bàn tay to lớn có chút thô ráp của anh vuốt nhẹ, cơ thể run rẩy một trận.

Bàn tay to lớn kia hơi đùng sức một chút ở bên eo của cô, Tống Vân Khanh kêu "A" một tiếng, âm thanh lại bị chìm giữa đôi môi, đầu lưỡi của. Mộ Hi Thần đã quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô.

Trong đầu Tống Vân Khanh "Ẩm" một tiếng, biến thành một mảng trống rỗng, để cho Mộ Thần lấy bất cứ thứ gì mà anh muốn, cơ thể cũng từ từ mềm nhữn, ngay khi Tống Vân Khanh cảm thấy mình sắp bị nghẹt thở, Mộ Hi Thần cuối cùng. cũng buông môi cô ra.

Ánh mắt của Mộ Hi Thần dừng trên đôi môi đỏ hồng đầy đặn của cô, tâm trạng vui vẻ.

“Tống Vân Khanh hít thở không khí trong lành, khuôn mặt đỏ bừng, thần trí trống rồng, cô đột nhiên nhớ đến đây là ở trong xe, vô cùng lúng túng, lại nhìn thấy ghế trước không biết đã nâng vách ngăn lên từ lúc nào, ngăn cách bọn họ và tài xế cùng Lâm Gia Thụy thành hai không gian.

Mộ Hi Thần tà mị quan sát quần áo lộn xộn của cô, cô quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người này quá nguy hiểm, quá khiến người ta phẫn nộ.

Mộ Hi Thần lại không định tha cho cô, vươn tay ôm lấy cô, Tống Vân Khanh kêu lên một tiếng,bên hông căng cứng, cơ thể đã rơi vào trong lòng Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần che đầu cô, để tránh đụng vào trần xe.

Mặt Tống Vân Khanh đỏ bừng, gắng sức giãy dua, lại sợ tạo ra âm thanh bị người đằng trước. nghe được, đành phải cắn môi, tay chống trước lồng ngực cứng rắn của Mộ Hi Thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương