Trở lại Mặc gia ở trong căn phòng của Mặc Đình Phong, Anna không thể tin được, tay cầm tấm ảnh run run rồi đặt xuống bàn.

Trong hình là đôi nam nữ, không ai khác Hạ Nhược Hy đang khoác tay Mặc Đình Phong, tay con lại để lên cái bụng bầu to tròn của mình, khoé miệng nở một nụ cười xinh đẹp kiều diễm.

Anna kinh hoảng như thế là vì thấy rõ dung mạo của Hạ Nhược Hy giống hệt như mình, chẳng có gì khác biệt.

Tại sao lại giống nhau như thế chứ? Thảo nào người của Mặc gia luôn kinh ngạc khi từ lần đầu gặp mặt cô.
Tố Linh khi thấy Anna xem xong tấm ảnh mới lên tiếng:
"Giờ thì đã hiểu tại sao cậu cả và cô chủ nhỏ thích cô rồi chứ? Cô Anna, mong cô có thể cách xa hai người bọn họ ra, bọn họ chỉ vì cô giống với mợ cả của tôi nên mới thân thiết với cô thôi.

Tôi là người hầu cận của mợ ấy nên sẽ không để người phụ nữ khác tiếp cận cậu đâu!"
Những câu nói của Tố Linh đã thành công đẩy Anna vào hố đen, cô bây giờ cảm thấy đau nhói trong tim, thì ra bản thân chỉ là kẻ thay thế.

Tiểu Hy yêu thích cô cũng chỉ vì cô giống mẹ của cô bé, còn Mặc Đình Phong tin tưởng cô cũng vì cô giống người vợ quá cố mà anh rất yêu, liệu… bản thiết kế của cô được chọn có phải ảnh hưởng đến sự giống nhau này? Tại sao lại như thế, cô không muốn là bản sao của người khác, cô là chính cô cơ mà?

"Cô Anna, cô nghe những lời tôi nói chứ?"
Anna cố trấn tĩnh mình nhất có thể, tay nắm chặt túi xách, cất lời:
"Tôi hiểu rồi!"
Sau đó liền cất bước thật nhanh rời đi.

Tố Linh cắn răng nhìn Anna đi khuất, trong lòng vừa áy náy vừa lo sợ.

Từ lúc ấy trở đi, Anna không còn đến Mặc gia nữa cũng không gặp mặt cha con của Tiểu Hy bất cứ lần nào.

Tiểu Hy tội nghiệp ngày nào cũng mong ngóng mẹ, thế mà mẹ cả tuần nay không đến rước cô hoặc thăm cô lần nào.

Mặc Đình Phong cũng lấy làm lạ, như những lúc trước, anh gọi điện nhờ cô rước Tiểu Hy giúp mình mà máy của Anna lúc nào cũng dập ngang không nghe, Mặc Đình Phong hiểu rằng đã có vấn đề, lo lắng vây quanh.

Hôm nay anh sẽ tự mình đến khách sạn mà cô ở xem sao.

Không ngờ vừa đến đã thấy người không nên thấy, và diễn cảnh sau đó làm Mặc Đình Phong ngưng động.
Trong tầm mắt là Hứa Tần Lâm đang ôm eo Anna bước vào trong khách sạn, cả hai vô cùng thân thiết, vui vẻ cười nói với nhau.

Bấy giờ ý định gặp cô của anh liền tiêu tan, quay người trở vào trong xe.
Thấm thoát đó đã qua thêm một tháng, bộ váy dạ hội đã được ra mắt trước đại chúng.

Một buổi tiệc long trọng được tổ chức để kỷ niệm người vợ quá cố của Mặc Đình Phong qua đời năm năm.

Chiếc váy màu đỏ được trưng bày trong tủ kính sang trọng, hoạ tiết chủ đạo là màu tím nổi bật của hoa tử đằng, những khóm hoa bao quanh tạo thành một chiếc váy vô cùng đẹp mắt và tinh tế trong từng chi tiết.


Hoa tử đằng cũng là biểu tượng cho tình yêu bất diệt, bởi Anna biết tình yêu của Mặc Đình Phong dành cho Hạ Nhược Hy vô cùng to lớn, mãi mãi trường tồn theo tháng năm, vốn cô rất hâm mộ tình yêu cao đẹp này nhưng sau khi trải qua cú sốc hôm đó Anna hiện tại không tài nào vui nổi thậm chí có chút ganh tị.
Ở bên này Hâm Bằng và Lãnh Hàn Khâm quan sát được mục tiêu ngồi ở bên kia trầm tư, Hâm Bằng nói nhỏ:
"Tôi sẽ qua đó xem xét!"
Lãnh Hàn Khâm gật đầu.
"Nhớ cẩn thận đó, đừng để bị phát hiện, tôi không cứu nổi cậu đâu!"
"Biết rồi mà, cậu lúc nào cũng chẳng tin tưởng tôi lấy một lần!"
Thế là Hâm Bằng liền nhanh chân đi đến chỗ Anna, để thể hiện bản thân không phải vô dụng như trong đầu Lãnh Hàn Khâm viễn tưởng.
Chết tiệt, Anna hiện tại đang xõa tóc dài, cậu ta làm sao xem xét là có vết sẹo hay không được.

"Chào cô!"
Anna đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng dưng tiếng nói từ đầu ra, nhìn lên Hâm Bằng, hơi lúng túng.
"Có chuyện gì sao?"
"À… tôi… cô… tôi thấy sau đầu cô có dính gì đấy, để tôi gở cho!"
Thế rồi không chờ Anna có đồng ý hay không, Hâm Bằng không chút lịch sự vạch tóc sau gáy cô qua một bên, cụp đầu xem xét.
"Này anh làm gì vậy?"
Theo tiếng hét của cô, mọi người liền cất ánh mắt kỳ lạ đặt lên người Hâm Bằng.


Lãnh Hàn Khâm từ phía xa bước đến, cậu biết mà, tên Hâm Bằng này không làm nên tích sự gì ra trò, kéo hắn về phía mình.
"Xin lỗi cô, bạn tôi không được tỉnh táo cho lắm, mong cô bỏ qua!"
Anna vốn rất ghét loại đàn ông tùy tiện động vào phụ nữ thế này, mà nghe xong lời giải thích của Lãnh Hàn Khâm, cô cũng cho qua.
"Không sao đâu, mong anh quản bạn mình cẩn thận."
Thế rồi Anna cất bước đến một vị trí khác.

Hâm Bằng như muốn nổi xung thiên đánh vào vai Lãnh Hàn Khâm một cái.
"Tên chết tiệt, dám nói tôi điên hả?"
"Tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, muốn cô ấy đưa cậu đến đồn cảnh sát à?"
Hâm Bằng lắc đầu.
"Đương nhiên là không rồi!"
"Bỏ qua chuyện này đi, rốt cuộc sau gáy cô ấy có vết sẹo nào không?"
Vẻ mặt Hâm Bằng bắt đầu nghiêm trọng, di chuyển lại gần tai Lãnh Hàn Khâm nói kết quả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương