Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
-
Chương 271
Bạch Lộ muốn quay mặt đi, có chút xấu hổ, nhưng thân thể thật sự là muốn, cô chủ động lấy hai chân mình quặp vào eo anh, bụng hơi nhếch lên, muốn nghênh hợp với anh.
Bạch Lộ biết ưu tư của mình có chút kích động, cô không biết tại sao nhưng là cô không khống chế được, luôn cảm thấy không thể chờ đợi được anh yêu cô.
…
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng xoa cơ thể đang giật giật thỏa mãn của cô, một chốc lát sau anh mới thu hồi tay mình, thân thể hai người vẫn còn dính chặt lấy nhau.
“Em nói cho anh, em đối với anh có thật là một chút tình cảm cũng không có? Không phải vừa rồi em rất muốn sao?”
Nghe lời nói của anh, Bạch Lộ cảm thấy mình thật hạ tiện, cô đưa tay đẩy anh ra, đi nhanh tới cầm đồ lót của mình nhanh chóng mặc vào, thờ ơ nói: “Anh tính kế với tôi không phải vì để tôi cam tâm tình nguyện làm tình với anh sao? Vừa rồi tôi cảm thấy rất thoải mái, cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng là anh tình tôi nguyện, sau khi làm xong thì gameover, không còn gì để nói tiếp.”
Gameover?!
Gương mặt Lương Phi Phàm trong nháy mắt trở nên vô cùng ác liệt, anh sải bước tiến đến đưa tay kéo lấy tay Bạch Lộ, giọng trầm thấp lộ ra mấy phần ác liệt: “Em cảm thấy giữa chúng ta chỉ là trò chơi?”
“Nếu không Lương tổng anh nghĩ sao?”
Bạch Lộ trợn mắt nhìn anh, muốn hất tay của anh ra nhưng rồi lại buông thõng trên không trung. Cô đã mặc xong quần áo của mình có điều chưa kịp sửa sang lại, quần áo trên người xốc xếch, tóc tai rối bời nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại càng ác liệt, lời nói ra giống như kim nhọn đâm vào Lương Phi Phàm: “Ai cũng đã trưởng thành, Lương tổng không biết rằng ai cũng có ham muốn sao? Đây không phải là anh muốn sao? Anh muốn thì tôi cho anh, anh còn muốn thế nào? Lương tổng, anh…”
“Anh sẽ ly dị Diệp Lan! Em cho anh thêm một chút thời gian, không được sao?”
Lương Phi Phàm không thể tiếp tục nghe nữa, biết cô đang tức giận với mình nên liền ngắt lời cô, đại khái sợ cô sẽ nói ra lời mình không muốn nghe, anh không muốn khiến cô nổi giận, chỉ có thể lui bước: “Bạch Lộ, em nghĩ rằng anh chỉ muốn thân xác em sao? Anh có thể không đụng vào phụ nữ hơn một năm nay, anh muốn em thì em cảm thấy anh chỉ vì thân xác em sao? Lương Phi Phàm anh muốn kiểu đàn bà nào mà không được? Hết lần này tới lần khác em cứ không có lương tâm như vậy!”
Bạch Lộ: “...”
“Anh mới là kẻ không có lương tâm!” Cô nghiến răng phản bác.
“Phải, anh không có lương tâm, anh không có lương tâm, là anh không có lương tâm… Hơn một năm qua em ở nước Anh, rõ ràng nhớ em phát điên nhưng lại không dám chủ động tới gặp em, chỉ có thể trộm nhìn em. Anh không có lương tâm nên nghĩ hết biện pháp đẩy Diệp Lan ra sau khi cưới cô ta, một ánh mắt cũng không cho cô ta một cái, còn mạo hiểm tính kế khiến cô ta không có đường về. Anh không có lương tâm nên khi em từ nước anh trở về anh đã bỏ tất cả công việc ở thành phố A chạy tới đây, em thật sự cho rằng anh để ý tới dự án quỷ quái này sao? Chỉ là anh nhớ em.”
Chỉ là, anh nhớ em…
Bạch Lộ biết ưu tư của mình có chút kích động, cô không biết tại sao nhưng là cô không khống chế được, luôn cảm thấy không thể chờ đợi được anh yêu cô.
…
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng xoa cơ thể đang giật giật thỏa mãn của cô, một chốc lát sau anh mới thu hồi tay mình, thân thể hai người vẫn còn dính chặt lấy nhau.
“Em nói cho anh, em đối với anh có thật là một chút tình cảm cũng không có? Không phải vừa rồi em rất muốn sao?”
Nghe lời nói của anh, Bạch Lộ cảm thấy mình thật hạ tiện, cô đưa tay đẩy anh ra, đi nhanh tới cầm đồ lót của mình nhanh chóng mặc vào, thờ ơ nói: “Anh tính kế với tôi không phải vì để tôi cam tâm tình nguyện làm tình với anh sao? Vừa rồi tôi cảm thấy rất thoải mái, cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng là anh tình tôi nguyện, sau khi làm xong thì gameover, không còn gì để nói tiếp.”
Gameover?!
Gương mặt Lương Phi Phàm trong nháy mắt trở nên vô cùng ác liệt, anh sải bước tiến đến đưa tay kéo lấy tay Bạch Lộ, giọng trầm thấp lộ ra mấy phần ác liệt: “Em cảm thấy giữa chúng ta chỉ là trò chơi?”
“Nếu không Lương tổng anh nghĩ sao?”
Bạch Lộ trợn mắt nhìn anh, muốn hất tay của anh ra nhưng rồi lại buông thõng trên không trung. Cô đã mặc xong quần áo của mình có điều chưa kịp sửa sang lại, quần áo trên người xốc xếch, tóc tai rối bời nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại càng ác liệt, lời nói ra giống như kim nhọn đâm vào Lương Phi Phàm: “Ai cũng đã trưởng thành, Lương tổng không biết rằng ai cũng có ham muốn sao? Đây không phải là anh muốn sao? Anh muốn thì tôi cho anh, anh còn muốn thế nào? Lương tổng, anh…”
“Anh sẽ ly dị Diệp Lan! Em cho anh thêm một chút thời gian, không được sao?”
Lương Phi Phàm không thể tiếp tục nghe nữa, biết cô đang tức giận với mình nên liền ngắt lời cô, đại khái sợ cô sẽ nói ra lời mình không muốn nghe, anh không muốn khiến cô nổi giận, chỉ có thể lui bước: “Bạch Lộ, em nghĩ rằng anh chỉ muốn thân xác em sao? Anh có thể không đụng vào phụ nữ hơn một năm nay, anh muốn em thì em cảm thấy anh chỉ vì thân xác em sao? Lương Phi Phàm anh muốn kiểu đàn bà nào mà không được? Hết lần này tới lần khác em cứ không có lương tâm như vậy!”
Bạch Lộ: “...”
“Anh mới là kẻ không có lương tâm!” Cô nghiến răng phản bác.
“Phải, anh không có lương tâm, anh không có lương tâm, là anh không có lương tâm… Hơn một năm qua em ở nước Anh, rõ ràng nhớ em phát điên nhưng lại không dám chủ động tới gặp em, chỉ có thể trộm nhìn em. Anh không có lương tâm nên nghĩ hết biện pháp đẩy Diệp Lan ra sau khi cưới cô ta, một ánh mắt cũng không cho cô ta một cái, còn mạo hiểm tính kế khiến cô ta không có đường về. Anh không có lương tâm nên khi em từ nước anh trở về anh đã bỏ tất cả công việc ở thành phố A chạy tới đây, em thật sự cho rằng anh để ý tới dự án quỷ quái này sao? Chỉ là anh nhớ em.”
Chỉ là, anh nhớ em…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook