Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
Chương 56: Giết gà doạ khỉ

Tuệ Mẫn Mễ còn căng thẳng hơn cả Nan Hy, chăm chút từng vạt áo cùng tóc tai của cô mất nửa buổi trời, nhưng đáng nói là dựng đầu dậy lúc chỉ có 4h.





6h20, sớm được hơn 40 phút, cô nhìn bản thân trong gương một lượt, tạm ổn hơn thường ngày, sợ Tuệ Mẫn Mễ hao tốn tâm tư cho cô nhưng không được lời khen ngợi nào về thành quả cho nên cô cũng giã lả được vài câu rồi đi ngay.

Đến Tích thị đoạn đường rất gần, 10 phút sau là đến nơi, nhìn thấy đông đúc như vậy thì hơi quan ngại, nhưng sau một mạch bình tĩnh trà trộn vào đám đông, đây không phải chỉ có nhân viên thành công xét tuyển mà còn có khách mời.

Nan Hy cố gắng rướn người cao để nhìn lên trên, cô tưởng tượng buổi họp fan hơn là cái lễ chào nhân viên đó. Dần bảo vệ ra đến nơi, dàn hàng người trật tự, cô bị lùa vào sát đến bên trong, gần cửa ra vào nhất, cô đứng bên dưới, ngước nhìn lên đỉnh cao nhất của Tích thị, tự dưng cảm thấy bản thân thấp cổ bé họng.

Có người đưa cô đến một văn phòng lớn, vừa đặt chân vào, liền có máy ảnh lia đến chụp liên tục gần vài chục tấm nhưng như cảm giác chưa đủ cho nên cứ đặt máy chụp miết, cô đưa tay che mặt bản thân, tránh ánh sáng flash, lách đi vào. Nhìn xung quanh là các cấp trên ngồi bên phải, cao nhất là ngồi ở hàng đầu tiên. Hàng cho nhân viên là ở bên trái, hàng thứ nhất.

Năm người ngồi cùng nhau, cũng không ai nói chuyện với ai, nhìn qua lại chỉ có cô là nữ nhân xung quanh bốn nam nhân ngại ngùng.

Có một thư ký xinh đẹp đi đến nhưng nhìn kỹ thì là Lâm Nhiệt Dụ ngời ngời tươi sáng lướt qua, Nan Hy thầm tránh mặt than, không phải cô ta đã trở lại Pháp rồi a?



Nam nhân bên cạnh đưa cho Lục Nan Hy một xấp giấy tay vì mồ hôi ướt đẫm trên trán cô.

Xua tay, lắc đầu nhưng cũng khách khí nhận lấy.

-

Nhìn cô vẻ xa cách, nam nhân này cũng không dám bắt chuyện thêm, anh cũng lo nhìn quá trình buổi lễ sắp bắt đầu, trong lòng ai cũng thấp thỏm run run cả.

Không khí xung quanh ồn ào là chuyện dễ đoán, còn có một bàn dài như buổi họp báo, dành cho phóng viên. Nan Hy nghĩ dựa vào hôm nay sẵn tiện họp báo luôn thể cho nên rất nghiêm túc chỉ sợ bản thân nói sai cái gì đó, cô lẩm nhẩm một lúc sau đặng chuẩn bị sẽ mở miệng như thế nào lịch sự và có cảm tình nhất.

Cũng nhìn xung quanh, chỉ để tìm kiếm Tích Lãng, muốn nhìn lại, hắn dạo này sẽ ốm hay tròn trịa, thân ảnh sẽ như thế nào xinh đẹp trước mắt.

Không biết ước muốn này đã bao nhiêu lần xuất hiện trong đầu rồi, thầm mắng bản thân, nhớ đến mức độ nào đâu.



Vẫn Lâm Nhiệt Dụ quần áo lễ phục thiếu vải nhưng là có phần đặc biệt, xanh mướt màu thẫm đậm ngã đen sang trọng tôn lên làn da trắng hồng tinh tế dù một chi tiết nhỏ, sắc sảo đường nét, đính kim cương đúng nơi, lấp lánh làm không thể nào rời mắt khỏi, phía sau lưng lộ hết mảng lưng mảnh mai thân thể, hoàn toàn hoa lệ lệ đến ngút người.





Năm phút sau, toàn bộ nhân viên Tích thị có mặt ở hàng dưới. Theo sau, cắt đuôi hàng dài, Mộ Phi dẫn trước, tay cầm văn thuyết quan trọng, phía sau Tích Kangx vest cao cao tại thượng, tóc tai có chút khác ngày thường tuấn soái, nhìn thích hợp ngay thẳng hơn nhiều. Lúc này, đèn flash của máy ảnh khiến cô không thể nhìn rõ hắn được, cô nhắm mắt lại, không có quay đi, tay thầm giơ lên che nửa mặt dù khó chịu hay không.

Như được đảo không khí, từ ồn ào mức độ nhẹ, đến hắn xuất hiện thì liền so sánh như cái chợ y hệt, xôn xao dày đặc, đều một chủ đề muốn hỏi hắn vài vấn đề, nối gót hắn như cá kèo đông đúc.

Chỉ có một tuần không gặp, nhìn đến cô lại thấy nhớ nhung như vậy. Cứ ngỡ vài năm rồi. Nhưng, ngày càng thấy hắn tuấn tú thì phải.

Tự động cảm giác bài xích không lý do.



Hắn đứng từ tầng 55 nhìn xuống, bên dưới mọi thứ rất nhỏ bé, tay nắm chặt, trả lời bằng giọng mũi, "ừm" một tiếng. Mắt không rời nơi khác, hắn không biết mình đang say mê nhìn ngắm cái gì, tâm tư chỉ nghĩ đến thân ảnh nhỏ nhắn kia sẽ xuất hiện trước mắt hắn một lần nữa.



Mộ Phi liền mang đến hủ bánh thuỷ tinh lớn, mở nắp, hương bơ thơm phức xộc đến, đưa tay chọn lấy một cái, hắn nhìn là chọn ngay bánh "em thích anh" mà ăn vào. Mỗi ngày, nếu có hứng, hắn sẽ chơi trò phiếm là nhìn ngắm và chọn một cái bánh ý nghĩa thế này. Mộ Phi lúc đầu thấy kỳ lạ nhưng sau dần quen, nếu hắn nói thì liền anh hiểu ngay mà đem đến.



Gật đầu, Mộ Phi chạy đi dàn xếp, đến ngay hàng đầu, Lâm Nhiệt Dụ ngồi bên cạnh không kiêng dè đặt tay lên đùi săn chắc hắn mà mở miệng ngọt ngào.

-

Cả lúc Lâm Nhiệt Dụ cười, cô ánh mắt thành hình lưỡi liềm đáng yêu, bên môi còn có hai đồng điếu sâu thu hút.

Lâm Nhiệt Dụ không ngờ hắn lại nắm tay cô, cười nhẹ đáp cô, cảm giác mùa xuân gió đang trải khắp người, thay đổi suy nghĩ, chẳng lẽ hắn đổi ý rồi?

-



Dù một lời như vậy ngắn gọn nhưng cô tâm tình khá lên ít nhiều, máu như cuộn trào nóng bóng, nhưng đã gần lại muốn gần hơn, tham lam mật ngọt, đứng nép người hoàn toàn vào hắn, khiến hắn thầm nhíu mày nhưng cũng không quá tính toán.

Nan Hy thu vào mắt một tràng tình chàng ý thiếp ngọt ngào thì khí tức cuộn trào, cả người nóng hừng hực, bĩu môi, đánh mắt sang nơi khác, thu tay bản thân lại, thầm trách ngu ngốc, hắn làm gì để ý đến mình nữa mà núp núp ló ló, làm chuyện buồn cười.

Còn các người không vừa mắt, các thành phần ban quản trị nhìn vào hắn cùng Lâm Nhiệt Dụ thì không chút biểu cảm, lướt qua nhanh gọn.

-

Tích Lãng nhìn sâu vào mắt Lâm Nhiệt Dụ sáng ngời, như bị xoáy vào, nhuếch mép chế giễu.

- L

Cô gượng cười lớn một tiếng, môi yêu kiều xinh đẹp, giọng điệu nũng nịu, đưa thầm thì sát gần hắn làm tư thế hai người vô cùng mờ ám.





Thầm đánh mắt một lượt, như chắc chắn hơn, với ban nãy kiểm tra thiệp mời, rõ ràng Ngô Kỳ Phong đã không nhận.





Giành lời Lâm Nhiệt Dụ nhiệt tình nói lại, cô mặt bí xị nhìn Ngô Kỳ Phong phúc hắc le lưỡi trêu đùa, nhìn bộ dáng đường hoàng cùng địa vị thì xem ra hơi chênh lệch.



Chợt nghiêm túc, nhỏ nhẹ chồm xuống thủ thị bên tai Tích Lãng, hắn nghe qua xong gật đầu cho có lệ, thật ra hắn đã nhìn ra rồi, là ngồi dưới cách một dãy giữa, đây là hàng khách mời, để hắn xem, như thế nào phương thức làm loạn. Chỉ cần một cái liếc mắt thì nhìn ra được đâu là gian đâu là ngay thẳng.



Thương Hiên Tiến chậm rãi đi đến, đưa mắt nhìn hắn đủ rõ sự kính trọng như bậc tiền bối.

Hắn không có ý định trả lời, nhưng là có buông ra Lâm Nhiệt Dụ, sửa lại cổ áo mà nhìn thẳng mắt Thương Hiên Tiến. Đâu phải trong lòng anh như thế nào tính toán hắn không biết đâu. Rõ ràng là muốn gây sự, hổ bỏ qua, cáo lại cứ muốn gây sự.



Đưa ly rượu đến, hắn định từ chối thì Lâm Nhiệt Dụ đưa tay nhận lấy. Ngay thời điểm đưa lên miệng thì hắn đưa tay ngăn lại. Cô có chút khó hiểu, nhíu mày nhìn Tích Lãng rồi lại nhìn Thương Hiên Tiến vẻ mặt mong chờ. Đây là ly rượu rất khó nói, uống không được mà từ chối cũng không xong.

Cô mím môi.





Ly được dời sang Lâm Nhiệt Dụ một lần nữa, thấy được ánh mắt hắn lườm sắc bén, cô nhanh chóng hiểu ra ngay.

-

Thương Hiên Tiến trong đáy mắt thất vọng, xoay xoay dòng rượu mà nhìn ngắm đẹp mắt.



Tích Lãng nhìn xuống dưới, ngay nữ nhân hắn tia từ nãy giờ, vừa đưa tay đến nữ nhân đó mặt mày liền xanh xao, vô thức lén đưa mắt đến Thương Hiên Tiến.



Thương Hiên Tiến nhanh nhạy một bước nhưng hắn nào có để được lâu.

-

Thương Hiên Tiến cười không nổi, thật sự lời như vậy là quyết tiến thoái lưỡng nan. Nữ nhân rung rẩy nhìn ly rượu đang đưa lại gần, giật giật khoé môi mà một lúc uống vào, nhìn có vẻ rất khổ sở mới nuốt xuống.

-

Rõ ràng hắn đều hiểu như vậy ý tứ nhưng vẫn muốn trêu đùa.



Hắn tỏ vẻ như đã hiểu, ngồi quay trở lại, tuỳ nữ nhân đó sẽ như thế nào. Chỉ có ly rượu, cũng không thể Thương Hiên Tiến muốn cướp mạng sống hắn trắng trợn ngay Tích thị, căn bản không dám vì truy ra rất dễ dàng, muốn ném đá dấu tay cũng khó qua khỏi hắn trí óc siêu phàm.



Nói xong liền đi khỏi, hắn cũng rời đi, nhưng là Thương Hiên Tiến vẫn không ngăn được xoay người nhìn hắn ánh mắt muốn bốc lửa vì tức khí, nắm chặt tay thành nắm đấm, rõ ràng cơ hội luôn đến rồi bị trượt khỏi tay một cách nhẹ nhang đến độ khiến người khác nghiến răng ken két vì căm hận.

Mộ Phi đang đứng điều khiển ánh sáng bên trong cùng quan sát camera thì hắn đến bên cạnh.

-





Mộ Phi nhìn hắn tàn nhẫn vẻ mặt mà run người, dù đi theo hắn lâu như vậy; coi mạng sống này là của hắn nhưng anh vẫn không thể nào hiểu, rốt cuộc hắn là người thế nào.







Ba nam nhân ngồi trên cạnh xầm xì to nhỏ, Nan Hy đoán ra ít nhiều, sự của người khác cô căn bản không muốn liên can nhưng là lại lọt vào tai như vậy trớ trêu.

Rõ ràng nghe ra, ba người này âm mưu mờ ám, không đường hoàng làm việc rồi, cô phải tìm cách nói lại cho hắn nghe. Cô rất ngây thơ, cứ tưởng đại sự nằm trong tay. Căng thẳng hồi hộp mà đợi chờ, đến mắt cũng không thể đặt một chỗ, cứ dìm ngó xung quanh, làm bản thân bị người khác nhìn thành đáng nghi hơn là kẻ đáng ngờ.

Buổi họp báo chính thức bắt đầu, cửa đóng sầm lại kín đáo, phóng viên tụ lên tự giác vây quanh.





Máy ảnh chĩa thẳng vào mặt đúng là hắn rất không thích. Liếc mắt đến thì phóng viên liền lui mấy bước vì hắn ánh mắt lạnh lùng uy quyền thập phần, băng lãnh đến độ đông cứng hết không khí xung quanh.



Nan Hy nghe tai này rồi đến tai khác ồn ào, cô cũng muốn hỏi "Cô cảm giác hắn như "bánh mì kẹp thịt".

Ừm, nói ra từ sáng đến nay, cô chưa có gì trong bụng, lại phải thức sớm, hao hụt khí tổn, hơi sức yếu đuối.

"



Thương Hiên Tiến đang vui mừng, giây trước còn đắc ý, giây sau vẻ mặt đanh cứng nhăn nhó, cảm thấy như đang bị hất một xô nước nhục nhã, liền trốn ra luồng phía sau mà bỏ đi cùng thư ký bên cạnh, một bụng tức khí sôi trào nhục nhã không chịu được, khẳng định sẽ không để yên.





Phóng viên một màn xôn xao rầm rộ, kẻ tung người hứng chưa bao giờ dứt.

-





Nan Hy nghe đến thì giật mình, ở bên hắn, chỉ có 2 tháng thôi, nhưng quả thực trôi qua rất nhanh thời gian.



Nhìn thấy Tích Lãng trực tiếp phủ nhận, là không liên can chuyện đến cô nhưng sao vẫn cảm thấy nhói lòng? Có phải bản thật tập tính lo chuyện bao đồng quen rồi không?

"



Chỉ vỏn vẹn 10 phút sau, kết thúc họp báo nhanh chóng, cô cũng không ngờ được không khí họp báo là thế này vắn tắt vấn đề. Nhanh như xế hộp phóng bay.



Mộ Phi nghe qua gật đầu, ánh mắt vô cảm xen lẫn tia ngưỡng mộ "nhẹ" đi phía sau hắn bóng lưng quyền quý, anh tài ngút trời.

Chợt cảm thấy, sự nghiệp cả đời gầy dựng đối với một người, lại có thể một phút sụp đổ chỉ với một đường sai sót. Hắn chính là tử thần, tử thần tối cao độc đoán, không cho bất kì ai đường lui, đã nhảy vào cái bẫy của hắn thì liền đứng dậy không nổi; mất trắng mọi thứ.

Nan Hy chạy theo phía sau gấp gáp, hai nam nhân cao lớn, một xải chân thì bằng cô hai bước dài chạy cho nên cô càng phải nhanh chân. Cũng không kịp, thang máy cửa sắp đóng, cô quýnh quáng ngã phịch xuống đất, tuyệt vọng nhìn cửa đóng.

Nghĩ lại, cô ban nãy là tính đối diện hắn trực tiếp nói ra luôn ư? Sao có thể được? Không có khả năng. Cảm giác bản thân không còn sức ngồi dậy nữa, cứ ngồi như vậy nhìn dòng người đông như nêm đi lướt qua. Kể cả ngồi trong một ô vuông gạch bóng trắng của Tích thị cũng cảm thấy cao quý lây một chút. Đến khi có nhân viên lau dọn di chuyển đến, cô mới miễn cưỡng uể oải đi khỏi.

Ra đến cửa chờ thang máy, bóng dáng nữ nhân đi đến, cô nghe tiếng đạp gót mạnh mẽ có uy lực ít nhiều, nghiêng người nhìn, là Lâm Nhiệt Dụ, rất nổi bật, cô đứng cạnh thì liền có thể thấy đẳng cấp hoàn toàn khác biệt ngay lập tức không chần chừ.

Lâm Nhiệt Dụ nhìn có hơi quen thuộc, đến khi thấy mặt thì như gặp lại người quen cũ, vẻ mặt xinh đẹp ngạc nhiên, chìa tay chỉ vào Nan Hy.

-

Nghe đến cái tên này, cô giật giật khoé môi, rõ ràng mãi mãi như không thoát khỏi, miễn cưỡng cười một tiếng lớn như là sự cố thật sự.

-



Lâm Nhiệt Dụ cũng không có biểu hiện thái quá nào, nhẹ cúi người rồi bỏ đi vào thang máy, lắc đầu cảm thấy lạ lẫm, không tin bản thân lại nhìn nhầm vào đâu được, cố gắng híp mắt tinh nghịch nhìn cô qua khe cửa thang máy sắp đóng, chắc chắn bản thân không nhìn nhầm mà.

-





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương