Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
-
Chương 55: Biến cố lớn
Lý Dân Sư đứng giữa ban quản trị mà hét lớn không chút kiêng dè, nữ nhân nhỏ nhắn, gương mặt xinh như hoa, nét rất êm mắt nhìn, cứ nhìn một lần lại muốn nhìn thêm lần nữa, có thể nói không thể rời mắt nhưng khí thế lại quá bị o ép.
Cô vẻ mặt khốn khổ, vốn định muốn mang thần biển chữa cháy, thực sự rất cần công việc này che chắn, Tích Lãng lại như có vẻ không quan tâm lắm chuyện này, nhìn ra ngoài, ngồi nghịch chân một cách lạ thường, không hề để tiến nội dung cuộc họp này diễn ra thế này, nhưng nhìn lại có lẽ thích hợp gọi là buổi vạch trần tội lỗi, hoàn toàn có người thọc gậy bánh xe. Vốn biết hết tất cả, nhưng thay đổi thì không đổi, đây đã là định lý, đứng trên cao không vững chắc thì chuyện bị đẩy xuống là thường tình.
Lý Dân Sư trợn mắt đẹp lên, không chút đáng sợ mà ngược lại đáng thương thập phần, muốn khóc đến nơi, viền mắt đỏ ửng nhưng cố gắng cầm lại lệ.
-
Là trong phòng họp này, nói rõ ràng không có ai là thật lòng vừa mắt với Tích Lãng độc đoán, là cảnh báo cô nhưng chầm chĩa mũi nhọn vào hắn.
Nhìn Lý Dân Sư thái độ, trong thần trí hắn liền hưng phấn, nếu như không thể nói nhiều thì nói ít hơn đi; là phụ nữ, không nên nói nhiều, điều đó tạo nên cho mình một trường phái khác, một đẳng cấp khác, xa bật bình phàm giữa hàng vạn phụ nữ.
Hắn kiên trì quá 30 phút, chịu không nổi nữa, một thân ảnh lịch thiệp ngời ngời, cười nhuếch mép nhìn cả phòng họp ánh mắt đáng sợ vô cùng, nghênh ngang quay đi. Ra đến cửa, bỏ lại cho Mộ Phi một câu "
Hắn quyệt môi thầm mắng, nhìn xe phía trước, gạt tay ý bảo Mộ Phi không cần đi theo, chìa khoá tự giác đưa ra, anh chỉ có dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn xe rời đi. Đã quen như vậy rồi cho nên anh cũng không nhất thiết tò mò.
Tích Lãng không biết bản thân lái đến đâu, chỉ có nhìn lại, đã đậu xe dưới đồi cỏ lớn. Hắn từng bước đi từng bậc thang lên cao, là lần đầu tiên hắn cõng một nữ nhân trên lưng, và cũng là lần đầu tiên tâm tư thoải mái nhất nhưng chính hắn cũng không hiểu được tại sao lúc đó bản thân nổi giận tổn thương cô, chính cô là nữ nhân giúp hắn thoát khỏi thế giới bị người khác đặt áp lực bắt buộc cồng cái mất tự do là uỷ thác trên vai.
Thảm cỏ mịn, nam nhân tuấn tú nằm dài người thoải mái, trên khuôn mặt không chút nào lạnh lùng nữa nhưng lại không làm người khác mất đi tấm chắn vô hình, không thể chạm đến.
Thở dài vô cùng tự nhiên, không cần để ý hình ảnh, cái gì tự tôn nữa.
Nhìn lại lòng bàn tay bản thân, các đốt tay dài thon xinh đẹp, đôi khi hắn cũng không tin vào mắt mình, rằng là đôi lúc nhìn nó rất siêu phàm nhưng đôi lúc lại rất đáng sợ. Với đôi tay bản thân, hoa lệ lệ nhưng, hắn là đã làm gì để khiến cho chính mình cũng ghê sợ đâu?
Tống Tư Tình từng nói, cô rất thích ngắm nhìn tay của anh, làm cái gì cũng nhìn thấy đẹp mắt.
Cô còn nói....
-
Một giọng nam dần gần tiến gần, hắn trở về trạng thái cũ, mím môi khó chịu đứng thẳng người, vuốt tóc lại nhanh chóng, nhìn theo hướng giọng phát ra.
Thương Quàn Tuấn vỗ tay kịch liệt, như thể nhìn thấy thần tượng bản thân, ánh mắt sáng rỡ, anh nhanh chân phi đến như bay, nhìn lại vận vest cùng cách cư xử thực không hợp cho lắm.
Hắn không chút thay đổi sắc mặt, ngược lại còn muốn rời khỏi đi.
-
Tích Lãng nhớ lại, lúc nào gặp nhau, Thương Quàn Tuấn đều dùng ý khích tướng, để làm dao động hắn tính kiên định khó dời. Nhưng lần này, hắn nhìn rõ cậu ta khuôn mặt quá mức đắc ý.
-
Thương Quàn Tuấn có mối cừu hận riêng tư khó nói, nghe vậy khó mà không tức khí dâng trào.
Trong ánh mắt Tích Lãng xuất hiện tia dao động nhưng rất nhanh trong ba giây sau. Hắn mỉm cười một cái đáng sợ khó dò được tâm tư.
-
Rận?
Hắn lắc đầu, vẻ mặt bất chợt như ngây thơ ra làm Thương Quàn Tuấn ngày càng không chịu được.
Hắn cảm thấy đủ lời lẽ, không thông báo mà xoay người rời đi lập tức, chiến thắng vang dội. Thương Quàn Tuấn chửi mắng thậm tệ sau lưng vì bực tức hắn sao lại dám nói tên cha anh ra như vậy lăng mạ, hắn cũng không để ý chỉ có than vãn, thể trạng uể oải, ngày hôm nay đúng là, vận hạn, không giây phút nào yên ắng.
Lên kế hoạch trốn thoát...
Nan Hy lo lắng, cô nhìn lại ngày mai là bắt đầu ngày gặp nhân viên mới. Cô cắn răng, Tích thị luôn như vậy từ lúc thành lập đến nay, nhầm cho nhân viên có thể gặp mặt hết tất cả cấp trên tụ họp, giao lưu thân thiện, tạo điều kiện gần gũi thoải mái trong quá trình làm việc.
Đến lúc ấy phải đi đứng thế nào? Phải ăn nói thế nào cho lấy được nhiều yêu mến? Haizzz...
Liệu có gặp Tích Lãng không?
Hắn sẽ như thế nào nhìn thấy? Tuấn tú rạng ngời lãnh đạm hay làm một ông chủ vui vẻ dễ gần, nhưng đúng đây là một cái cố tình, cô không có thi tuyển như các người khác nhưng lại được chọn, không thể nào.
Ngó qua ngó lại, Tuệ Mẫn Mễ ăn trưa xong thì lại ra ngoài, để Lục Nan Hy phải rửa chén cô đơn một mình.
Giọng hét ầm ĩ này còn là của ai được? Cầm Như lôi kéo Quân Quyết Hiêm đi vào tự nhiên như không, cô còn chưa kịp để xuống chén đĩa thì Cầm Như đã mở cửa vì lan theo tiếng nước chảy.
Nan Hy đối mặt trực tiếp cô, đưa hai tay đang đeo bao tay mà giơ lên, mắt híp lại, mặt đen như mới bị ăn giấm, hai má đỏ ửng vì cầm cự cơn giận muốn hét lớn.
Đặt hai cốc cà phê xuống không chút vui vẻ, cố ý dằn mâm sán chén, nhưng hai vợ chồng nhà này như thể mặt cũng chai sạn luôn rồi. Hết cách, cô cũng ngồi xuống, thay vào đó cho bản thân trà nóng vì cấp này cổ họng cô không được khoẻ, cứ đau miết.
Nhắc đến Phong Đường Minh, cô cũng quên bẵng mất anh, đến giờ còn không nhớ rõ khuôn mặt như thế nào.
-
Cô sắp đỡ đầu không nổi, là muốn Cầm Như ngừng cái từ "LÃO CÔNG CỦA TỚ". Quá mức chói tai~~
"
Phối hợp đưa ra điện thoại với tin tức "
Ngẫm lại, Lưu Biến Hàn Doãn là ảnh hậu năm nay, thực sự không phải dạng vừa. Lý do Nan Hy biết là cô làm đại sứ cho nhiều thương hiệu nổi tiếng, là gương mặt được săn đón.
Lật xuống khung khác, một tháng trước "Phong Đường Minh nghi vấn tình cảm quan hệ với Chung Khiết Nhiên."
Cô trợn mắt " , Xua tay kịch liệt.
-
Cầm Như cầm tay cô lại xua loạn, không thể nghĩ hành động của bản thân đang dẫn đến kết cục tiêu cực.
-
Quân Quyết Hiêm hưởng trọn một cái tát từ Cầm Như.
-
Cầm Như lắc đầu trối chết, ánh mắt lúng túng lộ rõ.
-
Và Nan Hy cùng Quân Quyết Hiêm cùng lườm Cầm Như, cô nhìn lại cục diện không có lợi rồi, chỉ biết giơ tay đầu hàng xuống nước đi, vì quá đúng, trúng tim đen rồi.
-
Nan Hy cô dần cảm thấy mức độ nghiêm trọng tăng lên rồi, có thể tan nhà nát cửa, cho nên mau chóng ngăn cản ngay lập tức vì thấy Cầm Như cùng Quân Quyết Hiêm đã chính thức trở thành kẻ thù.
-
Cầm Như hỏi vặn lại, thấy cô đắn đo liền nhảy dựng như cũ.
-
Quân Quyết Hiêm cũng một mặt tức giận, không chút nào ý muốn xin lỗi. Cho nên cô phải chắc chắn mới được.
-
Cái gì? Cô bị lừa một dố quá lớn.
-
Lăng Thanh nhẹ gật đầu, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi, vì bà nhìn thấy anh cứ đưa tay xoá mi tâm cho nên lo lắng nhiều hơn.
-
Bà Lăng liền nhảy vào đánh Lăng Mạc túi bụi, anh vừa tức giận vừa uỷ khuất hét lớn, tuyệt đối không cam tâm Lăng Thanh cứ thế không bị mắng bằng mình ra sức bảo vệ em gái.
-
Vừa nói, Lăng Khấu Thiên lườm nguýt sang Lăng Thanh đang đứng chết trân đó bình tĩnh suy ngẫm, chưa có động thái nào phản ứng, vừa đi đến can ngăn hành động của bà, bà càng tức giận, đánh lây sang cô, cô cũng một bụng tức khí.
-
Bà đầu tóc rối bời, không thèm giữ xỉ diện nữa như trước, bà cứ điên loạn xấn tới đánh liên hồi mãnh liệt, Lăng Khấu Thiên trán không kịp cho nên ăn trọn hai cái bạt tay đau điếng người nhưng vẫn không chịu im lặng.
- ..............
.
Vì giọng nói của Lăng Thanh như cứu tinh hết thảy, bà Lăng dời chú ý sang, từ bộ mặt tuyệt vọng nổi điên thì liền thay bằng bộ mặt vui mừng hớn hở.
-
Lăng Khấu Thiên sừng sộ, thậm chí muốn nhảy dựng. Làm hầu nhân xung quanh cũng muốn sợ hãi.
-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook