"Được." Tĩnh Nhã đồng ý dứt khoát, nghĩ đến anh tự tiện chủ trương hủy danh tiết của cô, cô cảm thấy mặt này nhất định phải đối diện!

Hai mươi phút sau, cô chạy tới quán cà phê Tây Ngự, lần đầu tiên mặt đối mặt với Diệp Bắc Thành.

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, một bên vừa chờ Diệp Bắc Thành đến, một bên nghĩ ngợi tại sao anh phải tuyên bố cô mang thai với bên ngoài, lời như vậy, nói ra có thể nghe sao?

" Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe."

Đang cúi đầu tập hợp câu trả lời, giọng trầm thấp mà mang theo từ tính bỗng nhiên lọt vào trong tai, cô đột ngột ngẩng đầu lên, liếc một gương mặt điên đảo chúng sinh.

"Tại sao nói tôi mang thai?"

Đi thẳng vào chất vấn vấn đề, thay thế cho lời nên có là thăm hỏi sức khỏe. Diệp Bắc Thành nhìn chằm chằm gương mặt Du Tĩnh Nhã đầy hờn giận, giải thích rất chân thành: "Nếu như không nói, kết hôn cũng sẽ không dễ dàng."

"Không dễ dàng cũng không cần kết hợp." Cô buồn bực cắt ngang.

Diệp Bắc Thành cau mày, nhắc nhở cô: "Tôi có hỏi qua cô có suy nghĩ rõ ràng chưa, là tự cô gật đầu mà."

"..." Cô gật đầu, Nhưng mà ——

"Vậy cũng không có nghĩa là anh có thể bất chấp tôi đồng ý hay không nói tôi mang thai sao? Đây chính là quan hệ đến vấn đề danh tiết của tôi!"

Con ngươi hẹp dài lười biếng dời về ánh sáng lung linh bên ngoài cửa sổ đẹp tuyệt trần, Diệp Bắc Thành nhắc nhở lần nữa: "Tôi cũng đã nói để cho cô chuẩn bị xong tâm tư, hơn nữa nhắc nhở cô có được tất có mất."

"..." Thật là hết ý kiến.

"Nhắc nhở, nhắc nhở, anh cho tôi là con giun trong bụng anh sao? Tôi làm sao biết ý anh nhắc nhở là gì?"

hai tròng mắt Diệp Bắc Thành lộ ra cân nhắc, ranh mãnh cười nói: "Hoá ra cô là người truyền thống như vậy, không tiếp thụ nổi việc có thai trước khi lập gia đình sao?"

"Không phải không tiếp thụ nổi." Cô cau mày, một biểu tình phát điên: " danh tiết tôi sẽ bị hủy, đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất..."

"Vậy vấn đề nghiêm trọng nhất là cái gì?" ngay sau đó người đàn ông đối diện hỏi.

"Vấn đề nghiêm trọng nhất là..." Du Tĩnh Nhã nghiến răng: "bây giờ anh trắng trợn tuyên bố nói tôi mang thai, đến lúc đó làm sao anh kết thúc?"

Buồn bực nắm ly cà phê trên bàn lên ực mạnh một hớp, Diệp Bắc Thành nhìn chằm chằm biểu tình cô lo âu, thản nhiên nói: "Tạo ra người không được sao."

Phốc...

Còn chưa kịp nuốt xuống ngụm cà phê cô phun ra ngoài không có cách nào báo trước, không sai lệch toàn bộ phun ở trên âu phục trắng muốt của Diệp Bắc Thành.

"Tại sao phun lên người tôi?" thân thể Diệp Bắc Thành cứng ngắc, một gương mặt tuấn mỹ đóng thành băng.

Du Tĩnh Nhã lật đật đứng lên, lúng túng rút ra khăn giấy lau chùi cho anh: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương