Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ
-
Chương 34
Hai người đối mặt gần nhau, anh xòe bàn tay ra ngăn trở gương mặt, cau mày nói: "Đừng phun nước miếng trên mặt tôi nữa."
"..."
Đang rầu rĩ không tìm được đề tài thích hợp đánh vỡ lúng túng, một tràng tiếng chuông chuông điện thoại di động dễ nghe ngay sau đó vang lên, Diệp Bắc Thành nhìn dãy số một chút, không khỏi nhấn nút cự tuyệt.
Cúi đầu dùng khăn giấy lau chùi vết bẩn trên người, dãy số bị cự tuyệt gọi tới lần nữa, anh vẫn không có nghe, vì vậy gợi lên tò mò của người nào đó——
"Ai vậy?" Du Tĩnh Nhã hỏi.
"Điện thoại nhà." Diệp Bắc Thành bình thản nói.
Cô ngây ngốc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh cô liền hiểu: "Người nhà anh sẽ hưng sư vấn tội anh sao?"
"Hẳn là vậy đi."
"Oa..." Hai tay chồng lên nhau che miệng, cô đồng tình nhìn anh: "Anh xong đời rồi."
Mặc dù ánh mắt thì đồng tình, nhưng giọng nói tràn đầy ý cười trên sự đau khổ của người khác, Diệp Bắc Thành dừng lại động tác tay, hí mắt trừng cô, lời khiển trách còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy cô lanh lẹ đứng lên ——
"Thời gian không còn sớm, tôi phải mau trở về nhà!" Người kia biết nói sai rồi, rất thức thời bỏ trốn.
Ngưng mắt nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất, Diệp Bắc Thành cười khổ, nhìn dáng dấp ôn thuận làm người hài lòng, chắc hẳn tương lai cũng không phải dĩa đèn cạn dầu.
Anh cởi xuống áo khoác âu phục đã bị vấy bẩn, nhịp bước trầm ổn rời khỏi quán cà phê, tiếp theo là lúc đối mặt với bão táp...
Nơi vốn là khu vực hoàng kim nhất, vô luận là phong cảnh hay là hoàn cảnh cũng là thượng thừa, đại trạch Diệp gia khí thế hào hùng lộ ra uy nghiêm không cho người tới gần, trước cửa hai con sư tử đá rất sống động, ý niệm xây dựng kết hợp hiện đại và cổ đại, ở cổ đại và hiện đại thể hiện bọn họ bất đồng cùng người khác.
người có tiền có thế rất nhiều, gia tộc Diệp thị ở trong mắt người khác, vô luận là bàn về quyền thế hoặc là bàn về tài sản, vĩnh viễn chỉ có thể ngắm mà không thể đụng.
Diệp Bắc Thành ngừng xe, nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay một chút, chín giờ ba mươi tám phút, trong hai giờ anh đừng nghĩ cách đi ra khỏi cánh cửa này.
Đi vào thì dễ dàng đi ra khó khăn, đây cũng là nguyên nhân trực tiếp anh một mực muốn sống một mình.
Nhấn chuông cửa, mở cửa là cha của Hà Nhu Thi Định Hải, nhiều năm như vậy tiếng ông trầm ổn nội liễm: "Thiếu gia, đã trở về."
Diệp Bắc Thành gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chú Hải, gần đây thân thể khỏe không?"
"Tôi rất tốt, mau vào đi thôi, lão gia và phu nhân đang chờ cậu đấy." Thi Định Hải nhắc nhở anh.
Xuyên qua hành lang thật dài, lẩn quẩn bên tai tiếng nước chảy mây trôi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tựa như có thể lọc sạch tâm linh của người ta, nhưng anh biết, bất quá đây là yên lặng trước bão táp.
"..."
Đang rầu rĩ không tìm được đề tài thích hợp đánh vỡ lúng túng, một tràng tiếng chuông chuông điện thoại di động dễ nghe ngay sau đó vang lên, Diệp Bắc Thành nhìn dãy số một chút, không khỏi nhấn nút cự tuyệt.
Cúi đầu dùng khăn giấy lau chùi vết bẩn trên người, dãy số bị cự tuyệt gọi tới lần nữa, anh vẫn không có nghe, vì vậy gợi lên tò mò của người nào đó——
"Ai vậy?" Du Tĩnh Nhã hỏi.
"Điện thoại nhà." Diệp Bắc Thành bình thản nói.
Cô ngây ngốc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh cô liền hiểu: "Người nhà anh sẽ hưng sư vấn tội anh sao?"
"Hẳn là vậy đi."
"Oa..." Hai tay chồng lên nhau che miệng, cô đồng tình nhìn anh: "Anh xong đời rồi."
Mặc dù ánh mắt thì đồng tình, nhưng giọng nói tràn đầy ý cười trên sự đau khổ của người khác, Diệp Bắc Thành dừng lại động tác tay, hí mắt trừng cô, lời khiển trách còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy cô lanh lẹ đứng lên ——
"Thời gian không còn sớm, tôi phải mau trở về nhà!" Người kia biết nói sai rồi, rất thức thời bỏ trốn.
Ngưng mắt nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất, Diệp Bắc Thành cười khổ, nhìn dáng dấp ôn thuận làm người hài lòng, chắc hẳn tương lai cũng không phải dĩa đèn cạn dầu.
Anh cởi xuống áo khoác âu phục đã bị vấy bẩn, nhịp bước trầm ổn rời khỏi quán cà phê, tiếp theo là lúc đối mặt với bão táp...
Nơi vốn là khu vực hoàng kim nhất, vô luận là phong cảnh hay là hoàn cảnh cũng là thượng thừa, đại trạch Diệp gia khí thế hào hùng lộ ra uy nghiêm không cho người tới gần, trước cửa hai con sư tử đá rất sống động, ý niệm xây dựng kết hợp hiện đại và cổ đại, ở cổ đại và hiện đại thể hiện bọn họ bất đồng cùng người khác.
người có tiền có thế rất nhiều, gia tộc Diệp thị ở trong mắt người khác, vô luận là bàn về quyền thế hoặc là bàn về tài sản, vĩnh viễn chỉ có thể ngắm mà không thể đụng.
Diệp Bắc Thành ngừng xe, nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay một chút, chín giờ ba mươi tám phút, trong hai giờ anh đừng nghĩ cách đi ra khỏi cánh cửa này.
Đi vào thì dễ dàng đi ra khó khăn, đây cũng là nguyên nhân trực tiếp anh một mực muốn sống một mình.
Nhấn chuông cửa, mở cửa là cha của Hà Nhu Thi Định Hải, nhiều năm như vậy tiếng ông trầm ổn nội liễm: "Thiếu gia, đã trở về."
Diệp Bắc Thành gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chú Hải, gần đây thân thể khỏe không?"
"Tôi rất tốt, mau vào đi thôi, lão gia và phu nhân đang chờ cậu đấy." Thi Định Hải nhắc nhở anh.
Xuyên qua hành lang thật dài, lẩn quẩn bên tai tiếng nước chảy mây trôi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tựa như có thể lọc sạch tâm linh của người ta, nhưng anh biết, bất quá đây là yên lặng trước bão táp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook