Tổng Giám Đốc Lừa Đảo
-
Chương 16
Quan Ngân Hà mặc quần áo đi làm, chân đi dép, cả ngày ngồi trong phòng làm việc.
Qua kính tủy tinh trong phòng làm việc nhìn ra bên ngoài, cái miệng nhỏ nhắn của cô cắn cây bút máy bằng gỗ, cần trong tay bản đồ thiết kế nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ nhìn vào bản thảo thiết kế.
Cô khẽ nhíu lông mày, đi lại trong nhà, thỉnh thoảng gãi gãi tóc cảm giác giống như đang suy nghĩ công việc gì đó.
“Chị Quan có cần em giúp gì không?” Cô phụ tá tên Vân đột nhiên mở cửa thò đầu vào, nhìn cô có chút đau đầu.
Xem ra không phải đang đau đầu vì bản thiết kế.......đây là do Vân suy nghĩ thật lâu mới suy đoán.
“Không có việc gì, em làm việc của em đi, không cần lo cho chị.” Rốt cuộc bước chân Quan Ngân Hà tạm dừng lại, cô hướng về phía Vân khoát khoát tay.
“Vậy không có việc gì thì em tan làm, tối nay em có việc.” Giờ tan làm còn mười phút, hy vọng ông chủ sẽ không so đo.
“Đi Đi.” Cô về vừa đúng lúc bởi vì Quan Ngân Hà đang cần có không gian riêng.
Vân vui vẻ tan việc, bên trong phòng làm việc nháy mắt trở nên vắng vẻ.
Để bút máy cùng bản thiết kế xuống, cô tắt đèn trong phòng làm việc, đi ra ngoài bên công nhìn con đường náo nhiệt bên ngoài.
Lúc gần tan làm,con đường trong thành phố bắt đầu xuất hiện những dòng xe làm cho đường phố càng trở nên chật chội.
Cúi đầu nhìn cảnh đường chật chội lòng của cô trống rỗng.
Hôm nay là sinh nhật của hắn, cả ngày cô đều muốn biết thời gian này hắn sẽ mừng tuổi mới cùng với ai?
Kể từ tuần cô cùng Hoàng Dục rời khỏi Paris trở về Đài Loan, giữa bọn họ liền mất liên lạc giống như giấc mơ ở quán trọ ven hồ kia, hắn hủy bỏ cuộc gặp với Hoàng Dục, biến mất lúc cô về Đài Loan.
Nếu hai bên không có liên lạc thì sinh nhật của hắn cô cũng sẽ không có cơ hội tham gia bởi vì khoảng cách giữa bọn họ thật xa, mà có lẽ hắn cũng đã quên lời cam kết ban đầu.......
Trong lòng đau ê ẩm.......
Tại sao bây giờ cô lại hối hận không ở lại Paris?
Có lẽ một tuần trước cô ở khách sạn đợi hắn xuất hiện thì bây giờ kết cục sẽ không như vậy, sẽ là một sự tốt đẹp hơn mà không phải là đối mặt với nỗi cô đơn một mình như vậy.
Bỗng dưng điện thoại di động vang lên tạm thời cắt đứt suy nghĩ của cô.
Bóng dáng mảnh khảnh đi vào phòng đi tới bàn làm việc cầm điện thoại di động lên nghe.
“Alo, nói trước hôm nay tôi tuyệt đối không ra khỏi cửa, ai mời tôi cũng sẽ không đi.” Giọng nói phờ phạc rũ rượi. Cô tính toán tối nay bất kể là ai hẹn cô ra ngoài uống rượu đi nhảy, tham gia bữa tiệc xã giao cô đều sẽ từ chối.
Bởi vì hôm nay tâm tình của cô vô cùng không tốt.
“Vậy xem như hỏng bét! Bây giờ anh đang lạc đường, em không ra ngoài, ở trên đất Đài Loan này còn có ai để ý anh chứ?” Điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Quan Ngân Hà sợ tới mức làm rớt điện thoại di động.
A! Điện thoại có ngắt cuộc gọi hay không?
“Alo, Lôi Ai Sâm, anh còn đó không? Lôi Ai Sâm?” Cô khẩn trương ngồi xuống nhặt điện thoại lên trong lòng gấp đến nỗi muốn khóc “Lôi Ai Sâm? Anh có nghe thấy giọng em nói không?”
“Ngân Hà đừng hoảng hốt, anh ở đây, anh vĩnh viễn ở đây. Em quên anh đã hứa sẽ mãi chờ em sao?” Giọng nói Lôi Ai Sâm kèm theo tiếng cười, hắn biết mình bay tới đây là việc làm đúng.
Bởi vì trong tiếng gào thét của cô hắn biết hắn chưa bị cô vứt bỏ cũng không bị cô cho vào quên lãng.
“Anh đang ở đâu? Thật sự ở Đài Loan sao?” Làm sao cô không nóng lòng chứ,côc cho rằng bỏ lỡ cuộc điện thoại này cô sẽ mất hắn vĩnh viễn.
Cô cũng đã suy nghĩ kỹ cô không thể bỏ hắ, ai bảo cô yêu hắn như vậy chứ.
“Anh đang ở trung tâm đoạn đường phía Đông, chỗ này rất náo nhiệt, người rất nhiều, rất nhiều cửa hàng, ngõ hẻm cũng nhiều nhiều đến nỗi anh không tìm thấy đường về nhà em.......”Trong tay nắm tờ giấy Âu Dương Minh Lệ điều tra được, trên đó viết địa chỉ cùng số điện thoại của Quan Ngân Hà.
Hắn bắt taxi đi từ sân bay tới Đài Bắc, hắn cho rằng có thể đi theo địa chỉ này thì có thể tìm được cô, kết quả bởi vì nóng lòng nhìn thấy cô, đường kẹt xe, hắn nói tài xế để hắn xuống xe.
Nhưng vừa xuống xe hắn liền hối hận, bởi vì hắn hoàn toàn không biết phương hướng, bị hàng loạt người bao phủ quanh người.
Bây giờ hắn gọi điện câu cứu cô.
“Vậy anh nói tên chỗ anh đang đứng, em lập tức tới tìm anh.” Cô cũng khẩn trương giống như có bão đánh vào.
Một tuần lễ liền cô thông qua tin tức Lôi Ai Sâm đóng góp tìm hiểu, xác nhận hắn chưa từng đính hôn với Allen Cát, hắn thậm chí còn tuyên bố thẳng với báo chí rằng cô ta đưa tin không chính xác.
Những tin tức này để cho cô hoàn toàn tin tưởng tình cảm của Lôi Ai Sâm, cũng đang mong đợi hắn xuất hiện trước mặt cô.
Bây giờ rốt cuộc hắn đã tới!
“Anh không hiểu tiếng Trung, ở góc đường có một biển tiếng Anh.......” Hắn dựa vào biển tiếng Anh ở góc đường, hắn chỉ biết mấy chữ tiếng Trung mà thôi chính là mấy chữ lần trước hắn viết cho cô. “Như vậy đi, anh đến quảng trường Sogo chờ em ,người không nhiều, mục tiêu rõ ràng.”
“Được, anh đến quảng trường đi. Anh yên tâm, em nhất định có thể tìm thấy anh.”Bởi vì hắn đã thừa nhận cô là người trong lòng hắn,làm cho người ta khắc sâu cũng khó có thể bỏ được.
“Được, anh chờ em.” Lôi Ai Sâm cảm thấy cô vội vàng cùng khát vọng, trước khi cúp điện thoại hắn còn dịu dàng nói với cô.......”Anh yêu em.”
Quan Ngân Hà vui đến nỗi khóc.
Cô cúp điện thoại lập tức chạy ra cửa, vội vàng đến nỗi quên đóng cửa cùng tắt đèn trong phòng làm việc.
Chạy thẳng ra ngõ hẻm, nước mắt hưng phấn từ khóe mắt tràn ra ngoài, bóng dáng mảnh khảnh chạy đến Sogo, cuối cùng rơi vào trong ngực Lôi Ai Sâm.
Kích tình trôi qua.
Hai người tới phòng Quan Ngân Hà, dây dưa ở trên giường màu hồng của cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Khi bóng đêm xuống, khi dòng xe rộn rã trở về yên tĩnh, bọn họ cũng chậm rãi điều chỉnh hơi thở sau khi vận động kịch liệt.
“Thật vui em lại quay về với anh.” Hôn trán cô Lôi Ai Sâm quyến luyến ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve cơ thể mảnh khảnh của cô.
“Mệt quá.” Quan Ngân Hà cả người mệt lả không còn sức đối phó với hắn, cả người nằm úp trong ngực hắn.
Chỉ cần yêu cầu hắn không quá đáng, bàn tay hắn không cần làm loạn thôi.
“Em có biết sau khi nghe quản lý nói em đã quay về Đài Loan lòng anh đau như thế nào không?” Đó là cảm giác trái tim bị xe nát.
“Em buồn ngủ quá!” Hơn nữa cái mông bị hắn bóp có chút đau. “Đừng làm ồn được không? Em muốn ngủ.......” Mí mắt nhắm lại không mở ra được.
“Em ngủ đi, anh giúp em.” Thật may là cô không bỏ hắn.
Lôi Ai Sâm kéo mền đắp cho cô, để cô yên tâm ngủ.
Chiều nay hắn cũng ngủ khá ngon, cả tuần mất ngủ rốt cuộc tối nay đã chữa trị được, cô là thầy thuốc tốt nhất.
Ban đem kết thúc thay vào đó là ánh bình minh rạng ngời.
Quan Ngân Hà tỉnh lại, gương mặt ngẩng lên từ trong lồng ngực hắn, nhìn hắn ngủ cùng với mái tóc rối, cảm giác thật ấm áp.
Nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn đặt trên cơ thể không mảnh vải che thân của cô, cô rời khỏi ngực hắn ngồi dậy, ngón tay mê luyến tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt hắn.
Hắn thật mê người,mà người đàn ông này thuộc về cô.
Khóe miệng khẽ cười ngọt ngào, cô cúi thấp mặt, dịu dàng hôn lên đôi môi mỏng của cô.
Cô chỉ muốn hôn chào buổi sáng với hắn, không có ý đồ khác, ai ngờ lại bị hắn bao quanh.....tay hắn giữ lấy gáy cô, trong nháy mắt trao cho cô một nụ hôn say đắm.
Dịu dàng nhè nhẹ bỗng dưng chuyển thành nhiệt tình mênh mông,cơ thể cường tráng của hắn đè lên cơ thể mềm mại của cô, mắt thấy một cuộc triền miên sắp bắt đầu.
“Không được, nửa tiếng nửa em có hẹn với anh trai, tới trễ không hay lắm.” Bị hôn tới mức thở hồng hộc, cô suýt nữa rơi vào ma chưởng của hắn, kịp thời khôi phục lý trí ngăn chạn hắn.
“Anh không muốn xa em.” Hắn ôm cô thật chặt, không muốn buông tay.
“Anh có thể đi với em, em muốn giới thiệu anh với anh trai.” Cánh tay mảnh khảnh vỗ lưng hắn, an ủi hắn.
“Em thật sự để anh vào lòng rồi,em biết bây giờ anh kích động lắm không?” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình nhìn cô, quan hệ giữa hai người từ xa đến gần, rốt cuộc có thể tìm lại sự thân mật, thực hiện mong đợi nhiều năm qua của hắn.
“Vậy còn anh? Có đặt em vào lòng không?” Tay cô run rẩy sờ lên lồng ngực hắn, sờ lên trái tim hắn.
“Ngay từ bốn năm trước đi vào không ai có thể thay thế.” Bàn tay hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đâu hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô.
Tin của hắn, người của hắn đã hoàn toàn tặng cho cô.
Quan Ngân Ưng là môt người hoàn toàn anh tuấn đẹp trai.
Nếu như anh đồng ý, anh có thể bước vào giới giải trí, trở thành minh tinh là thần tượng của bao cô gái.
Qua kính tủy tinh trong phòng làm việc nhìn ra bên ngoài, cái miệng nhỏ nhắn của cô cắn cây bút máy bằng gỗ, cần trong tay bản đồ thiết kế nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ nhìn vào bản thảo thiết kế.
Cô khẽ nhíu lông mày, đi lại trong nhà, thỉnh thoảng gãi gãi tóc cảm giác giống như đang suy nghĩ công việc gì đó.
“Chị Quan có cần em giúp gì không?” Cô phụ tá tên Vân đột nhiên mở cửa thò đầu vào, nhìn cô có chút đau đầu.
Xem ra không phải đang đau đầu vì bản thiết kế.......đây là do Vân suy nghĩ thật lâu mới suy đoán.
“Không có việc gì, em làm việc của em đi, không cần lo cho chị.” Rốt cuộc bước chân Quan Ngân Hà tạm dừng lại, cô hướng về phía Vân khoát khoát tay.
“Vậy không có việc gì thì em tan làm, tối nay em có việc.” Giờ tan làm còn mười phút, hy vọng ông chủ sẽ không so đo.
“Đi Đi.” Cô về vừa đúng lúc bởi vì Quan Ngân Hà đang cần có không gian riêng.
Vân vui vẻ tan việc, bên trong phòng làm việc nháy mắt trở nên vắng vẻ.
Để bút máy cùng bản thiết kế xuống, cô tắt đèn trong phòng làm việc, đi ra ngoài bên công nhìn con đường náo nhiệt bên ngoài.
Lúc gần tan làm,con đường trong thành phố bắt đầu xuất hiện những dòng xe làm cho đường phố càng trở nên chật chội.
Cúi đầu nhìn cảnh đường chật chội lòng của cô trống rỗng.
Hôm nay là sinh nhật của hắn, cả ngày cô đều muốn biết thời gian này hắn sẽ mừng tuổi mới cùng với ai?
Kể từ tuần cô cùng Hoàng Dục rời khỏi Paris trở về Đài Loan, giữa bọn họ liền mất liên lạc giống như giấc mơ ở quán trọ ven hồ kia, hắn hủy bỏ cuộc gặp với Hoàng Dục, biến mất lúc cô về Đài Loan.
Nếu hai bên không có liên lạc thì sinh nhật của hắn cô cũng sẽ không có cơ hội tham gia bởi vì khoảng cách giữa bọn họ thật xa, mà có lẽ hắn cũng đã quên lời cam kết ban đầu.......
Trong lòng đau ê ẩm.......
Tại sao bây giờ cô lại hối hận không ở lại Paris?
Có lẽ một tuần trước cô ở khách sạn đợi hắn xuất hiện thì bây giờ kết cục sẽ không như vậy, sẽ là một sự tốt đẹp hơn mà không phải là đối mặt với nỗi cô đơn một mình như vậy.
Bỗng dưng điện thoại di động vang lên tạm thời cắt đứt suy nghĩ của cô.
Bóng dáng mảnh khảnh đi vào phòng đi tới bàn làm việc cầm điện thoại di động lên nghe.
“Alo, nói trước hôm nay tôi tuyệt đối không ra khỏi cửa, ai mời tôi cũng sẽ không đi.” Giọng nói phờ phạc rũ rượi. Cô tính toán tối nay bất kể là ai hẹn cô ra ngoài uống rượu đi nhảy, tham gia bữa tiệc xã giao cô đều sẽ từ chối.
Bởi vì hôm nay tâm tình của cô vô cùng không tốt.
“Vậy xem như hỏng bét! Bây giờ anh đang lạc đường, em không ra ngoài, ở trên đất Đài Loan này còn có ai để ý anh chứ?” Điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Quan Ngân Hà sợ tới mức làm rớt điện thoại di động.
A! Điện thoại có ngắt cuộc gọi hay không?
“Alo, Lôi Ai Sâm, anh còn đó không? Lôi Ai Sâm?” Cô khẩn trương ngồi xuống nhặt điện thoại lên trong lòng gấp đến nỗi muốn khóc “Lôi Ai Sâm? Anh có nghe thấy giọng em nói không?”
“Ngân Hà đừng hoảng hốt, anh ở đây, anh vĩnh viễn ở đây. Em quên anh đã hứa sẽ mãi chờ em sao?” Giọng nói Lôi Ai Sâm kèm theo tiếng cười, hắn biết mình bay tới đây là việc làm đúng.
Bởi vì trong tiếng gào thét của cô hắn biết hắn chưa bị cô vứt bỏ cũng không bị cô cho vào quên lãng.
“Anh đang ở đâu? Thật sự ở Đài Loan sao?” Làm sao cô không nóng lòng chứ,côc cho rằng bỏ lỡ cuộc điện thoại này cô sẽ mất hắn vĩnh viễn.
Cô cũng đã suy nghĩ kỹ cô không thể bỏ hắ, ai bảo cô yêu hắn như vậy chứ.
“Anh đang ở trung tâm đoạn đường phía Đông, chỗ này rất náo nhiệt, người rất nhiều, rất nhiều cửa hàng, ngõ hẻm cũng nhiều nhiều đến nỗi anh không tìm thấy đường về nhà em.......”Trong tay nắm tờ giấy Âu Dương Minh Lệ điều tra được, trên đó viết địa chỉ cùng số điện thoại của Quan Ngân Hà.
Hắn bắt taxi đi từ sân bay tới Đài Bắc, hắn cho rằng có thể đi theo địa chỉ này thì có thể tìm được cô, kết quả bởi vì nóng lòng nhìn thấy cô, đường kẹt xe, hắn nói tài xế để hắn xuống xe.
Nhưng vừa xuống xe hắn liền hối hận, bởi vì hắn hoàn toàn không biết phương hướng, bị hàng loạt người bao phủ quanh người.
Bây giờ hắn gọi điện câu cứu cô.
“Vậy anh nói tên chỗ anh đang đứng, em lập tức tới tìm anh.” Cô cũng khẩn trương giống như có bão đánh vào.
Một tuần lễ liền cô thông qua tin tức Lôi Ai Sâm đóng góp tìm hiểu, xác nhận hắn chưa từng đính hôn với Allen Cát, hắn thậm chí còn tuyên bố thẳng với báo chí rằng cô ta đưa tin không chính xác.
Những tin tức này để cho cô hoàn toàn tin tưởng tình cảm của Lôi Ai Sâm, cũng đang mong đợi hắn xuất hiện trước mặt cô.
Bây giờ rốt cuộc hắn đã tới!
“Anh không hiểu tiếng Trung, ở góc đường có một biển tiếng Anh.......” Hắn dựa vào biển tiếng Anh ở góc đường, hắn chỉ biết mấy chữ tiếng Trung mà thôi chính là mấy chữ lần trước hắn viết cho cô. “Như vậy đi, anh đến quảng trường Sogo chờ em ,người không nhiều, mục tiêu rõ ràng.”
“Được, anh đến quảng trường đi. Anh yên tâm, em nhất định có thể tìm thấy anh.”Bởi vì hắn đã thừa nhận cô là người trong lòng hắn,làm cho người ta khắc sâu cũng khó có thể bỏ được.
“Được, anh chờ em.” Lôi Ai Sâm cảm thấy cô vội vàng cùng khát vọng, trước khi cúp điện thoại hắn còn dịu dàng nói với cô.......”Anh yêu em.”
Quan Ngân Hà vui đến nỗi khóc.
Cô cúp điện thoại lập tức chạy ra cửa, vội vàng đến nỗi quên đóng cửa cùng tắt đèn trong phòng làm việc.
Chạy thẳng ra ngõ hẻm, nước mắt hưng phấn từ khóe mắt tràn ra ngoài, bóng dáng mảnh khảnh chạy đến Sogo, cuối cùng rơi vào trong ngực Lôi Ai Sâm.
Kích tình trôi qua.
Hai người tới phòng Quan Ngân Hà, dây dưa ở trên giường màu hồng của cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Khi bóng đêm xuống, khi dòng xe rộn rã trở về yên tĩnh, bọn họ cũng chậm rãi điều chỉnh hơi thở sau khi vận động kịch liệt.
“Thật vui em lại quay về với anh.” Hôn trán cô Lôi Ai Sâm quyến luyến ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve cơ thể mảnh khảnh của cô.
“Mệt quá.” Quan Ngân Hà cả người mệt lả không còn sức đối phó với hắn, cả người nằm úp trong ngực hắn.
Chỉ cần yêu cầu hắn không quá đáng, bàn tay hắn không cần làm loạn thôi.
“Em có biết sau khi nghe quản lý nói em đã quay về Đài Loan lòng anh đau như thế nào không?” Đó là cảm giác trái tim bị xe nát.
“Em buồn ngủ quá!” Hơn nữa cái mông bị hắn bóp có chút đau. “Đừng làm ồn được không? Em muốn ngủ.......” Mí mắt nhắm lại không mở ra được.
“Em ngủ đi, anh giúp em.” Thật may là cô không bỏ hắn.
Lôi Ai Sâm kéo mền đắp cho cô, để cô yên tâm ngủ.
Chiều nay hắn cũng ngủ khá ngon, cả tuần mất ngủ rốt cuộc tối nay đã chữa trị được, cô là thầy thuốc tốt nhất.
Ban đem kết thúc thay vào đó là ánh bình minh rạng ngời.
Quan Ngân Hà tỉnh lại, gương mặt ngẩng lên từ trong lồng ngực hắn, nhìn hắn ngủ cùng với mái tóc rối, cảm giác thật ấm áp.
Nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn đặt trên cơ thể không mảnh vải che thân của cô, cô rời khỏi ngực hắn ngồi dậy, ngón tay mê luyến tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt hắn.
Hắn thật mê người,mà người đàn ông này thuộc về cô.
Khóe miệng khẽ cười ngọt ngào, cô cúi thấp mặt, dịu dàng hôn lên đôi môi mỏng của cô.
Cô chỉ muốn hôn chào buổi sáng với hắn, không có ý đồ khác, ai ngờ lại bị hắn bao quanh.....tay hắn giữ lấy gáy cô, trong nháy mắt trao cho cô một nụ hôn say đắm.
Dịu dàng nhè nhẹ bỗng dưng chuyển thành nhiệt tình mênh mông,cơ thể cường tráng của hắn đè lên cơ thể mềm mại của cô, mắt thấy một cuộc triền miên sắp bắt đầu.
“Không được, nửa tiếng nửa em có hẹn với anh trai, tới trễ không hay lắm.” Bị hôn tới mức thở hồng hộc, cô suýt nữa rơi vào ma chưởng của hắn, kịp thời khôi phục lý trí ngăn chạn hắn.
“Anh không muốn xa em.” Hắn ôm cô thật chặt, không muốn buông tay.
“Anh có thể đi với em, em muốn giới thiệu anh với anh trai.” Cánh tay mảnh khảnh vỗ lưng hắn, an ủi hắn.
“Em thật sự để anh vào lòng rồi,em biết bây giờ anh kích động lắm không?” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình nhìn cô, quan hệ giữa hai người từ xa đến gần, rốt cuộc có thể tìm lại sự thân mật, thực hiện mong đợi nhiều năm qua của hắn.
“Vậy còn anh? Có đặt em vào lòng không?” Tay cô run rẩy sờ lên lồng ngực hắn, sờ lên trái tim hắn.
“Ngay từ bốn năm trước đi vào không ai có thể thay thế.” Bàn tay hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đâu hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô.
Tin của hắn, người của hắn đã hoàn toàn tặng cho cô.
Quan Ngân Ưng là môt người hoàn toàn anh tuấn đẹp trai.
Nếu như anh đồng ý, anh có thể bước vào giới giải trí, trở thành minh tinh là thần tượng của bao cô gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook