Chỉ là ánh mắt của anh hời hợt, tạo cảm giác không thân lắm.......Đây là cảm giác của Lôi Ai Sâm khi lần đầu tiên nhìn thấy Quan Ngân Ưng.

Trong giờ phút này hắn hiểu, ánh mắt sắc sảo kia là dành cho hắn.

“Em xác định đây là người đàn ông của em?”

Người đàn ông tóc nâu trước mặt này lại là bạn trai của Quan Ngân Hà.

Mấy năm nay anh vẫn cho rằng bạn trai Quan Ngân Hà là người làm cùng công ty Tiểu Khải, bởi vì bình thường bọn họ hay đi cùng nhau, hơn nữa về ngoại hình, gia thế hay nghề nghiệp cung rất xứng đôi, tuyệt đối là một đôi rất xứng.

Quan trọng hơn là Tiểu Khải đối với công việc có trách nhiệm, tính cách đàng hoàng, đó là người chồng tốt sau này, hơn nữa sau khi kết hôn nhât định sẽ ở trong nước, sẽ không để cho Ngân Hà cách anh quá xa.

Loại đàn ông tốt mới thích hợp với Ngân Hà mà người đàn ông trước mặt này có thể đưa em gái hắn tới Pháp sinh sống, trong mắt hắn trăm phần trăm thất bại.

“Anh,em hết xức xác định.” Từ sau khi gặp mặt, anh trai đã hỏi câu này ba lần rồi.

“Em thật sự qua lại với hắn? Tới mức độ nào rồi?” Cất cao giọng nói cùng vẻ mặt tức giận nhắc Lôi Ai Sâm lần nữa, Quan Ngân Ưng không chấp nhận Hắn và Quan Ngân Hà qua lại.

Mặc dù Lôi Ai Sâm nghe không hiểu bọn họ dùng tiếng trung nói những gì nhưng lại có thể chính xác cảm nhận sự đối lập của Quan Ngân Ưng đối với hắn.

“Tối hôm qua anh ấy đến Đài Loan ở cùng em, nằm trên giường em như vậy đã đủ hiểu chưa?" Anh trai sao vậy, đúng lúc này lại hỏi vấn đề cá nhân? Nhưng mà anh đã hỏi thì cô cũng không dám không nói.

“Cái gì? Hai người đã đến trình độ này! Đáng chết! Cách nhìn của em thật kém lại coi trọng hắn. Nhìn hắn như vậy có thể làm được gì chứ? Sẽ không phải là một giáo viên ở nông thôn của Pháp chứ?”

Công việc như vậy lương không cao,có thể em gái anh phải nuôi hắn.

Quan Ngân Ưng nhảy dựng lên từ trên ghế, dùng sức bước trong phòng làm việc, ánh mắt không đồng ý vẫn bắn về phía Lôi Ai Sâm.

“Anh, mắt anh mới có vấn đề! Ai Sâm kém như vậy sao?Người ta là tổng giám đốc ngân hàng Phỉ Lâm tại Pháp, tài sản cùng gia cảnh đều tốt chứ không phải như lời anh nói.” Xem như Lôi Ai Sâm là một giáo viên ở nông thôn thì sao chứ? Yêu liền yêu, những thứ khác đều không quan trọng.

“Cái gì?” Bước chân dừng lại một chút, anh lớn giọng, ánh mắt vừa hung ác nhìn chăm chăm Lôi Ai Sâm chuyển thành hoài nghi. “Em vừa nói gì?”

Nói lại lần nữa hắn không nghe nhầm chứ?

“Anh nghe không sai, em không muốn tiếng nước miếng nữa?” Thái độ của anh trai làm cô tức giận, Quan Ngân Hà kéo Lôi Ai Sâm rời đi. “Ai Sâm, chúng ta đi thôi, hôm nay anh trai hẹn anh tới đây chủ yếu làm lãng phí thời gian của em, em không muốn tốn thời gian ở đây.”

Cô quyết định trực tiếp đưa Lôi Ai Sâm về gặp ba mẹ mặc dù ngôn ngữ có thể là chướng ngại nhưng chỉ càn cô kiên nhẫn tuyệt đối có thể làm cho ba mẹ chấp nhận.

“Xin lỗi chờ một chút được không? Có thể để anh nói chuyện với anh trai em một chút được không?” Lôi Ai Sâm vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, hắn dùng anh văn nói với Quan Ngân Hà.

“Anh trai em rất ngoan cố, từ trước tới giờ rất hay quản thúc em, cái này không được, cái đó không cho phép, bây giờ là thế này đây.” Quan Ngân Hà dùng tiếng Pháp trả lời hắn.

Ý của cô là không muốn Lôi Ai Sâm tốn thời gian với Quan Ngân Ưng.

Lôi Ai Sâm chỉ cười cười cho rằng Quan Ngân Hà cố ý dùng tiếng Pháp là không muốn cho anh trai nghe nhưng khi liếc mắt thấy sắc mặt Quan Ngân Ưng trong lòng không khỏi kinh ngạc anh ta cũng hiểu được tiếng Pháp.

Xem ra hắn đánh giá thấp ngôn ngữ của Quan Ngân Ưng.

“Để anh nói chuyện với anh ấy một chút thôi.” Lần này hắn dùng tiếng Pháp nói làm như vậy để chứng thực suy đoán của hắn.

“Chúng ta cần nói rõ ràng.” Không đợi Quan Ngân Hà phản ứng Quan Ngân Ưng đã dùng tiếng Pháp lưu loát trả lời, chứng minh suy đoán của Lôi Ai Sâm.

Hai người đàn ông đã nói vậy cô không thể làm gì khác là đồng ý.

“Cẩn thận một chút.” Quan Ngân Hà kéo đầu Lôi Ai Sâm trước mặt Quan Ngân Ưng, ngửa mặt trao cho hắn một nụ hôn động viên, cố ý cho anh trai nhìn.

Lôi Ai Sâm rất muốn duy trì nụ hôn này chỉ sợ có người xông tới bên cạnh cắn người nên khẽ chạm môi cô rồi để cô đi.

Cửa phòng làm việc đóng lại, bịt kín không gian chỉ còn lại Quan Ngân Ưng và em rể tương lai người Pháp.

“Cậu sẽ đưa Ngân Hà đến nước Pháp cho nên tôi sẽ không chấp nhận hai người qua lại, tương lai càng không chấp nhận hai người kết hôn.” Quan Ngân Ưng lập tức nói rõ lập trường của anh.

“Nếu như tôi nguyện ý đem một phần sự nghiệp chuyển về Đài Loan thì sao? Tôi đảm bảo hằng năm sẽ đưa Ngân hà về thăm nhà một thòi gian dài, nếu như Ngân Hà muốn quay về lúc nào cũng được, như vậy có phải anh và người nhà sẽ chấp nhận cho tôi và Ngân Hà qua lại cũng chúc mừng hạnh phúc của chúng tôi.” Lôi Ai Sâm cũng đưa ra lập trường của hắn.

“Tôi là tổng giám đốc ngân hàng Phỉ Lâm, anh có thể kiểm tra thân phận của tôi hơn nữa tôi nguyện ý dùng nhân cách cùng tài sản để đảm bảo tôi thật lòng với Ngân Hà, đời này người con gái tôi muốn cũng chỉ có cô.”

Hắn và Quan Ngân Hà đã chia tay bốn năm, bắt đầu từ bây giờ hắn muốn nắm chặt cơ hội, loại bỏ tất cả trở ngại để cô thực sự trở thành vợ hắn.

Quan Ngân Ưng khiếp sợ.

Không nghĩ tới người đàn ông này lại dứt khoát như vậy, mà khuôn mặt kia không làm cho người ta hoài nghi.

Lúc trước anh còn tưởng rằng người đàn ông lịch sự này rất sễ đối phó, kết quả mới câu nói đầu tiên đã bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ.

“Trước khi tôi nhìn thấy cậu thực hiện lời hứa, tôi vẫn giữ thái độ cũ.” Qua một lúc lâu Quan Ngân Ưng mới tìm lại giọng nói của mình”Về phần thân phận của cậu, tất nhiên tôi sẽ kiểm tra rất nhanh sẽ có kết quả.”

Anh định khi người đàn ông Pháp này rời đi anh sẽ lập tức kiểm tra.

“Cảm ơn, tôi định trong sáu tháng hoàn thành lời hứa, đến lúc đo hoan nghênh anh tới tham gia tiệc khai trương ngân hàng Phỉ Lâm.” Sau khi nói lơi thành khẩn hắn đi ra khỏi phòng làm việc của Quan Ngân Ưng.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi khiến cho Lôi Ai Sâm muốn cưới Quan Ngân Hà càng mãnh liệt hơn, hy vọng cũng lớn hơn.

Bởi vì Quan Ngân Ưng đã bị cô thuyết phục một nửa, anh ta không hề tỏ thái độ đối đầu nữa mà là ôn hòa.

Rất tốt! Hắn hài lòng với kết quả này.

Quan Ngân Hà chờ ở ngoài đứng ngồi không yên, vừa thấy hắn ra ngoài lập tức chạy tới. “Anh em có nói lời khó nghe không? Ai Sâm, nếu như anh em có nói gì anh đừng để ý được không?”

Nhìn cô rất lo lắng, Lôi Ai Sâm cho cô một nụ cười.

“Không có, bọn anh nói chuyện rất bình thường.” Lúc này không có ánh mắt sắc sảo của Quan Ngân Ưng hắn hôn đôi môi ngọt ngào của cô.

Kéo cơ thể mảnh khảnh của Quan Ngân Hà vào ngực, cúi đầu nhiệt tình hôn cô.

Sau khi ở Đài Loan năm ngày, công việc bận rộn khiến Lôi Ai Sâm không thể ở lại phải quay về Pháp.

“Ngân Hà về Pháp với anh đi.” Màn đêm buông xuống hắn ôm cô, dùng tiếng nói trầm thấp dụ hoặc cô “Chỉ ở một ngày cũng được.”

Mỗi ngày buổi tối khi bọn họ ôm nhau ngủ thì hắn luôn dụ hoặc cô như vậy, hy vọng cô đồng ý lời cầu xin của hắn, cùng hắn về Pháp.

“Tạm thời không được, việc của em chưa làm xong.” Giống như mấy ngày trước, cô vẫn cự tuyệt hắn.

Cô đang làm việc thiết kế cho một nhãn hiệu đồ lót, bây giờ đang trong giai đoạn tiến hành sản xất và vận chuyển, cô không thể nói bỏ liền bỏ.

Muốn đi Paris cũng phải đợi công việc của cô hoàn thành, mà thời gian khoảng ba tháng.

Thật lâu! Vừa nghĩ tới hai người phải xa nhau ba tháng, tâm tình của cô không tốt lắm, lâm vào hoảng loạn như hắn.

“Nếu như em đồng ý, anh có thể mở một nhãn hiệu cho em, thành lập một công ty thiết kế cho em,chỉ cần em ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng có thể làm cho em.” Dựa vào thế lực của hắn không có gì là không làm được.

Quan Ngân Hà rất cảm động nhưng vẫn không thể đồng ý.

“Lời hứa này có thể tạm thời cất giữ không để em có thời gian suy nghĩ được không?”

Câu trả lời của cô làm hắn suy sụp “Được rồi, vậy giữ lại đã, hy vọng em có thể nhanh chóng quyết định.”

Sắp phải xa nhau, hắn phải tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm với cô.

Nắm tay cô đưa lên đỉnh đầu hắn cúi người cắn môi cô, hôn đôi ngực phấn hồng, khơi lên dục vọng trong cô.

Cô khẽ rên rỉ khia hắn đốt lửa, cong người giao mình cho hắn.......

Giờ phút sắp phải xa nhau, cô cũng khát vọng ở bên hắn, thời gian này xem như là để khắc sâu vào trí nhớ.

Kích tình trong nháy mắt triển khai, một đêm này hai người không ngủ, khắc sâu thân thể,hơi thở của nhau vào trí nhớ cho đến khi mệt mỏi không chịu nổi, cho đến khi trời sáng.

Ngày hôm sau Quan Ngân Hà không đưa hắn tới sân bay bởi vì cô sợ cô sẽ khóc lớn ở sân bay, cô đưa hắn lên taxi là được rồi.

Lôi Ai Sâm không đành lòng nhìn cô khóc thút thít, không thể làm gì khác hơn là thất vọng một mình rời khỏi Đài Loan.

Khi máy bay cất cánh rời khỏi Đài Loan thì tim hắn xuất hiện một lỗ hổng bắt đầu rơi vào trạng thái nghiêm trọng.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương