Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ
-
Chương 34
Đi tới Phi Tinh Đới Nguyệt, An Dĩ Mạch được một nhân viên phục vụ dẫn vào một phòng, đẩy cửa ra đã thấy Hạ Hi, còn có một cô gái khác nữa.
Chỉ thấy cô gái này có bộ tóc lượn sóng màu vàng kim thật dài tùy ý xõa lên hai vai, từng sợi tóc * cũng phải mê chết người ~! Lông mi thật dày, ánh mắt mị hoặc, đôi môi hấp dẫn, lúc nào cũng lộ ra phong tình vạn chủng…….Một cái áo cực ngắn hiệu Joe&Fules, áo khoác càng thêm tôn lên dáng người cao tuyệt, phối hợp với một cái váy nhung vàng nhạt hiệu chanel ngang đầu gối, một đôi giày cao gót màu đen hiệu PINKY&ROSE………Thật là kiều mỵ mười phần.
Càng ngày càng yêu kiều rồi, trong lòng An Dĩ Mạch than thở. Không sai, cô gái kiều mỵ này chính là Dư Huyên.
"Huyên Huyên, Hi Hi."
"Dĩ Mạch."
Dư Huyên đi lên ôm lấy An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cười rạng rỡ với cô, lần này lại đê cho Dư Huyên nhìn ngây ngốc.
"Dĩ Mạch, mặc dù chúng ta quen biết nhiều năm như vậy. Nhưng mà, vừa nhìn thấy nụ cười rực rỡ kia, mình còn nhịn không được đắm chìm vô đó."
"Làm trò."
An Dĩ Mạch ngồi vào bên người Dư Huyên, nhìn cái người phụ nữ càng ngày càng xinh đẹp này.
"Huyên Huyên, còn chưa nói sao đột nhiên cậu lại trở lại đấy."
Hạ Hi bắt đầu hỏi cô, cô đều không trả lời. Lần này Dĩ Mạch tới, cô muốn trốn cũng trốn không thoát vấn đề này.
"Ô, người ta nhớ hai người mà. Hai người, từng người một bỏ đi, ném người ta một mình một người ở nơi đó, người ta chỉ có thể đuổi theo thôi."
"Làm trò, tổng giám đốc của công ty cậu làm sao sẽ để cậu trở lại. Còn có người đại diện của cậu nữa, cô ấy quản cậu nghiêm như vậy, sẽ để cậu một mình tới đây."
An Dĩ Mạch mới không tin cô nói, Hạ Hi cũng gật đầu một cái. Cô vô cùng đồng ý cách làm của An Dĩ Mạch.
"Được rồi, được rồi, mình đã hủy bỏ hợp đồng với công ty."
Dư Huyên nói ra những lời này cũng không có cô đơn, mà là gương mặt nhẹ nhõm.
"Hủy bỏ hợp đồng!"
Lần này đến lượt An Dĩ Mạch và Hạ Hi kinh ngạc, các cô và Dư Huyên là bạn tốt. Các cô biết tình huống của Dư Huyên, tình hình gia đình Dư Huyên không được tốt lắm. Cho tới bây giờ, Dư Huyên cũng không biết cha của mình là ai, từ nhỏ cô cùng với mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Hơn nữa, thân thể mẹ Dư không tốt, Dư Huyên lại muốn đi học. Cho nên, gia cảnh của cô ấy rất khổ.
Nhưng mà, Dư Huyên có một vẻ mặt dễ gần cùng với dáng người rất chuẩn. Cô được một công ty nổi tiếng chọn trúng khi đang học ở trường. Làm người mẫu, một lần là nổi tiếng.
"Huyên Huyên, cô giải ước với công ty. Vậy cậu làm sao bây giờ, còn có mẹ Dư, bà ấy.... "
Hạ Hi có chút lo lắng, Huyên Huyên giải ước nhất định sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng.
"Yên tâm đi, những năm này mình kiếm được không ít tiền. Trừ tiền vi phạm hợp đồng bên ngoài, mình còn dư lại không ít, đủ cho mình và mẹ sống."
"Vậy tại sao cậu không tiếp tục ở lại công ty đó?"
"Không thích, mình vốn không thích nơi đó, không có một chút tự do nào. Hơn nữa, mẹ cũng muốn trở về nước. cho nên, chúng ta trở về."
"Mẹ Dư cũng trở lại rồi?"
Hạ Hi và An Dĩ Mạch lại kinh ngạc hơn, các cô biết lúc Dư Huyên và mẹ của cô ấy đi nước M là 5 tuổi, hơn nữa quê hương của mẹ Dư chính là ở chỗ này.
"Ừ, rời nhà nhiều năm, tuổi mẹ cũng đã già, luôn muốn trở lại. Hiện tại, mình cũng có thể nuôi sống được mẹ, cho nên, đã đưa mẹ trở lại."
Dư Huyên thích nhất là người mẹ này của cô, chỉ khi nói về mẹ, Dư Huyên mới nghiêm chỉnh và dịu dàng như vậy.
"Huyên Huyên, sau này cậu có tính toán gì không?"
An Dĩ Mạch bưng một ly rượu lên, uống một hớp. Hạ Hi cũng gật đầu một cái, cô muốn hỏi cô ấy sau này có tính toán gì không.
"Ngày mai mình muốn tham gia một nghi thức cắt bang. Sau đó sẽ tiếp tục tìm việc làm, mình cũng không thể nhàn rỗi nữa."
Dư Huyên nhún nhún vai với các cô, cô chỉ có thể tìm việc làm lần nữa.
An Dĩ Mạch và Hạ Hi liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu một cái, các cô hiểu rõ Dư Huyên. Mặc dù, có lúc Dư Huyên thoạt nhìn không đúng đắn, rất thích làm nũng. Nhưng mà, cô ấy lại là một người điên cuồng công việc.
Nghe Dư Huyên nói cô muốn tham gia một cuộc nghi thức cắt băng, hai mắt An Dĩ Mạch sáng lên. Không phải là cô muốn đi chính là cái đó đi, nếu là như vậy cũng rất tốt. Công ty Kỳ Hạ giải trí của Mặc Mạch quốc tế mới vừa thành lập. Có lẽ, Dư Huyên có thể thử một chút.
"Dĩ Mạch, cậu cười gian cái gì ở đây?"
Hạ Hi thấy nụ cười của Dĩ Mạch thì cả người rét run, An Dĩ Mạch cười như vậy chính là làm cô sợ nhất, khi cô ấy cười như vậy trong lòng sẽ tính toán người.
"Hi Hi, sau này cậu có tính toán gì không?"
"Hả? Hi Hi cũng còn chưa có tìm được việc làm sao?"
Nhìn qua Dư Huyên có vẻ rất đói bụng, cho nên dồn sức lên đồ ăn trên bàn. Thấy cô ấy ăn say sưa, ngon lành, An Dĩ Mạch cũng cảm giác mình đói bụng, vì vậy cô cũng ăn.
"Đúng vậy, mình muốn nghỉ ngơi trước hai ngày, sau này hẵng nói đi."
"Ô, được rồi."
Ba người trò chuyện thật lâu mới ra về, Dư Huyên và mẹ Dư trở lại ngôi nhà trước kia, vừa đúng khoảng cách rất gần với nhà An Dĩ Mạch. Cho nên, ba người các cô sau này gặp mặt cũng sẽ rất dễ dàng.
Về đến nhà, nhìn thấy thức ăn trên bàn còn y nguyên. Nhất thời, An Dĩ Mạch cảm thấy đau đầu.
"Tiểu thư đã trở về."
"Dì Lan, thiếu gia vẫn chưa về sao?"
"Thiếu gia đã về sớm rồi. Nhưng mà, thiếu gia không chịu ăn cơm."
Bà chỉ chỉ thức ăn trên bàn, gương mặt bất dắc dĩ.
"Con biết rồi. Dì Lan, dì hâm lại thức ăn cho nóng đi, con đi gọi anh ấy."
"Được, tiểu thư. Thiếu gia ở thư phòng."
"Dạ."
An Dĩ Mạch bưng một ly sữa tươi, đi tới thư phòng. An Mặc Hàn đang xử lý công việc, cũng không có chú ý đến An Dĩ Mạch.
An Dĩ Mạch đặt ly sữa tươi lên trên bàn, đi tới sau lưng An Mặc Hàn, hai tay ấn lên huyệt thái dương của anh. Động tác trong tay An Mặc Hàn dừng lại một chút, lại tiếp tục công việc.
Cứ như vậy, hai người trầm mặc mười lăm phút. Rốt cuộc An Mặc Hàn nhịn không được để cây bút trong tay xuống, đưa tay kéo An Dĩ Mạch, để chô ngồi ở trên hai đùi của mình.
"Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Giọng nói An Mặc Hàn có chút không tốt, An Dĩ Mạch đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cô cũng biết An Mặc Hàn tức giận.
"Bảo anh ăn cơm đó."
An Dĩ Mạch làm như không nhìn thấy anh tức giận, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô. An Mặc Hàn càng nổi giận thêm, anh đè đầu của cô xuống, hung hăng hôn lên môi của cô.
Động tác của anh có bá đạo, có chút ý tứ trừng phạt. An Dĩ Mạch lại không thèm để ý, cô rất phối hợp hôn anh, đầu lưỡi linh hoạt đưa vào trong miệng của anh, đảo qua đảo lại. An Mặc Hàn vốn là chịu không nổi hấp dẫn của cô, cô trêu đùa anh như vậy, một chút sức chống cự anh cũng đều không có.
Lần này, ngay cả hơi thở cũng không có. Nhưng mà, dục hỏa lại lên tới.
Lúc An Mặc Hàn chịu không nổi An Dĩ Mạch mới rời đi môi của anh. Nhìn ánh mắt đỏ thẫm của An Mặc Hàn, ép buộc đè ép *, cô cười trộm.
"Tốt lắm, ngoan, chúng ta đi ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong......."
Cuối cùng mấy chữ An Dĩ Mạch nói bên cạnh lỗ tai của An Mặc Hàn. Ánh mắt của An Mặc Hàn sáng lên, gương mặt An Dĩ Mạch lai đỏ bừng.
"Thật?"
An Mặc Hàn chăm chú di chuyển đến gần môi của cô, An Dĩ Mạch gật đầu một cái. Được rồi, bất cứ giá nào.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm."
Cứ như vậy, An Mặc Hàn rất vui vẻ mà dùng hết bữa tối. Sau đó đã không thể chờ đợi thêm nữa lôi kéo An Dĩ Mạch trở lại phòng ngủ.
Cuối cùng, An Dĩ Mạch còn dựa theo cam kết cho An Mặc Hàn chỗ tốt. Nhưng mà, đến thời điểm quan trọng, An Mặc Hàn không đành lòng nhìn An Dĩ Mạch chịu khó khăn như vậy, cứ bỏ qua cho cô.
"Ô, mệt chết đi được. Sau này người nào lại nói như vậy có thể gia tăng tình thú, nhất định em sẽ giết người đó."
Sau đó An Dĩ Mạch nằm ở trong ngực An Mặc Hàn thở dốc.
An Mặc Hàn đau lòng yêu thương hôn cô.
"Ngoan, sau này chúng ta đều không làm."
Mặc dù anh rất thoải mái. Nhưng mà, anh không đành lòng nhìn Dĩ Mạch khó chịu như vậy.
"Ừ, được."
An Dĩ Mạch hài lòng cười cười, cô biết chắc là An Mặc Hàn không đành lòng, ha ha. Xem ra sau này cô phải học nhiều một ít. Ừ, cứ như vậy, sau này cho anh một niềm vui.
"Ừ, vậy bây giờ nên nói tại sao lại trở về trễ như vậy?"
An Mặc Hàn còn nhớ rõ chuyện An Dĩ Mạch không về nhà sớm ăn cơm cùng anh. Sau đó, An Dĩ Mạch nói chuyện hôm nay của Dư Huyên cho anh nghe.
"Dư Huyên? Người mẫu?"
"Đúng vậy, bạn tốt đấy. Sau này, sẽ để cho anh gặp mặt cô ấy một chút."
"Được, anh nhớ. Nghi thức cắt băng ngày mai, hình như cũng có mời một người mẫu tên Dư Huyên, sẽ không trùng hợp là bạn của em đi."
An Mặc Hàn khiêu mi, chỉ là trong lòng đã xác định bạn tốt đó là của Dĩ Mạch.
"Em có nghe Huyên Huyên nói ngày mai muốn kí hợp đồng trong nghi thức cắt băng. Mặc Hàn, công ty của anh không phải là tìm nghệ sĩ kí hợp đồng đó sao? Em nghĩ, anh có thể cân nhắc Dư Huyên."
An Mặc Hàn gật đầu một cái, anh vừa mới nghe được Dĩ Mạch nói Dư Huyên đã hủy hợp đồng với công ty cũ đã có cái ý nghĩ này, không nghĩ tới Dĩ Mạch và anh cùng nghĩ tới một vấn đề.
"Chuyện này anh sẽ giao cho Ferman đi làm."
Ferman là tổng giám đốc của công ty giải trí Kỳ Hạ, đã từng là trợ thủ đắc lực nhất của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch biết sự tồn tại của người này.
"Ừ, tốt. Buồn ngủ quá, ngủ thôi."
Nằm ở trong ngực của An Mặc Hàn, rất nhanh An Dĩ Mạch đã tiến vào mộng đẹp. An Mặc Hàn hôn lên cái trán của cô, nói một câu ngủ ngon, ôm lấy An Dĩ Mạch tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, anh trở lại lúc nhỏ. Khi đó, Dĩ Mạch, ba, mẹ, cả nhà bọn họ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Chỉ thấy cô gái này có bộ tóc lượn sóng màu vàng kim thật dài tùy ý xõa lên hai vai, từng sợi tóc * cũng phải mê chết người ~! Lông mi thật dày, ánh mắt mị hoặc, đôi môi hấp dẫn, lúc nào cũng lộ ra phong tình vạn chủng…….Một cái áo cực ngắn hiệu Joe&Fules, áo khoác càng thêm tôn lên dáng người cao tuyệt, phối hợp với một cái váy nhung vàng nhạt hiệu chanel ngang đầu gối, một đôi giày cao gót màu đen hiệu PINKY&ROSE………Thật là kiều mỵ mười phần.
Càng ngày càng yêu kiều rồi, trong lòng An Dĩ Mạch than thở. Không sai, cô gái kiều mỵ này chính là Dư Huyên.
"Huyên Huyên, Hi Hi."
"Dĩ Mạch."
Dư Huyên đi lên ôm lấy An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cười rạng rỡ với cô, lần này lại đê cho Dư Huyên nhìn ngây ngốc.
"Dĩ Mạch, mặc dù chúng ta quen biết nhiều năm như vậy. Nhưng mà, vừa nhìn thấy nụ cười rực rỡ kia, mình còn nhịn không được đắm chìm vô đó."
"Làm trò."
An Dĩ Mạch ngồi vào bên người Dư Huyên, nhìn cái người phụ nữ càng ngày càng xinh đẹp này.
"Huyên Huyên, còn chưa nói sao đột nhiên cậu lại trở lại đấy."
Hạ Hi bắt đầu hỏi cô, cô đều không trả lời. Lần này Dĩ Mạch tới, cô muốn trốn cũng trốn không thoát vấn đề này.
"Ô, người ta nhớ hai người mà. Hai người, từng người một bỏ đi, ném người ta một mình một người ở nơi đó, người ta chỉ có thể đuổi theo thôi."
"Làm trò, tổng giám đốc của công ty cậu làm sao sẽ để cậu trở lại. Còn có người đại diện của cậu nữa, cô ấy quản cậu nghiêm như vậy, sẽ để cậu một mình tới đây."
An Dĩ Mạch mới không tin cô nói, Hạ Hi cũng gật đầu một cái. Cô vô cùng đồng ý cách làm của An Dĩ Mạch.
"Được rồi, được rồi, mình đã hủy bỏ hợp đồng với công ty."
Dư Huyên nói ra những lời này cũng không có cô đơn, mà là gương mặt nhẹ nhõm.
"Hủy bỏ hợp đồng!"
Lần này đến lượt An Dĩ Mạch và Hạ Hi kinh ngạc, các cô và Dư Huyên là bạn tốt. Các cô biết tình huống của Dư Huyên, tình hình gia đình Dư Huyên không được tốt lắm. Cho tới bây giờ, Dư Huyên cũng không biết cha của mình là ai, từ nhỏ cô cùng với mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Hơn nữa, thân thể mẹ Dư không tốt, Dư Huyên lại muốn đi học. Cho nên, gia cảnh của cô ấy rất khổ.
Nhưng mà, Dư Huyên có một vẻ mặt dễ gần cùng với dáng người rất chuẩn. Cô được một công ty nổi tiếng chọn trúng khi đang học ở trường. Làm người mẫu, một lần là nổi tiếng.
"Huyên Huyên, cô giải ước với công ty. Vậy cậu làm sao bây giờ, còn có mẹ Dư, bà ấy.... "
Hạ Hi có chút lo lắng, Huyên Huyên giải ước nhất định sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng.
"Yên tâm đi, những năm này mình kiếm được không ít tiền. Trừ tiền vi phạm hợp đồng bên ngoài, mình còn dư lại không ít, đủ cho mình và mẹ sống."
"Vậy tại sao cậu không tiếp tục ở lại công ty đó?"
"Không thích, mình vốn không thích nơi đó, không có một chút tự do nào. Hơn nữa, mẹ cũng muốn trở về nước. cho nên, chúng ta trở về."
"Mẹ Dư cũng trở lại rồi?"
Hạ Hi và An Dĩ Mạch lại kinh ngạc hơn, các cô biết lúc Dư Huyên và mẹ của cô ấy đi nước M là 5 tuổi, hơn nữa quê hương của mẹ Dư chính là ở chỗ này.
"Ừ, rời nhà nhiều năm, tuổi mẹ cũng đã già, luôn muốn trở lại. Hiện tại, mình cũng có thể nuôi sống được mẹ, cho nên, đã đưa mẹ trở lại."
Dư Huyên thích nhất là người mẹ này của cô, chỉ khi nói về mẹ, Dư Huyên mới nghiêm chỉnh và dịu dàng như vậy.
"Huyên Huyên, sau này cậu có tính toán gì không?"
An Dĩ Mạch bưng một ly rượu lên, uống một hớp. Hạ Hi cũng gật đầu một cái, cô muốn hỏi cô ấy sau này có tính toán gì không.
"Ngày mai mình muốn tham gia một nghi thức cắt bang. Sau đó sẽ tiếp tục tìm việc làm, mình cũng không thể nhàn rỗi nữa."
Dư Huyên nhún nhún vai với các cô, cô chỉ có thể tìm việc làm lần nữa.
An Dĩ Mạch và Hạ Hi liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu một cái, các cô hiểu rõ Dư Huyên. Mặc dù, có lúc Dư Huyên thoạt nhìn không đúng đắn, rất thích làm nũng. Nhưng mà, cô ấy lại là một người điên cuồng công việc.
Nghe Dư Huyên nói cô muốn tham gia một cuộc nghi thức cắt băng, hai mắt An Dĩ Mạch sáng lên. Không phải là cô muốn đi chính là cái đó đi, nếu là như vậy cũng rất tốt. Công ty Kỳ Hạ giải trí của Mặc Mạch quốc tế mới vừa thành lập. Có lẽ, Dư Huyên có thể thử một chút.
"Dĩ Mạch, cậu cười gian cái gì ở đây?"
Hạ Hi thấy nụ cười của Dĩ Mạch thì cả người rét run, An Dĩ Mạch cười như vậy chính là làm cô sợ nhất, khi cô ấy cười như vậy trong lòng sẽ tính toán người.
"Hi Hi, sau này cậu có tính toán gì không?"
"Hả? Hi Hi cũng còn chưa có tìm được việc làm sao?"
Nhìn qua Dư Huyên có vẻ rất đói bụng, cho nên dồn sức lên đồ ăn trên bàn. Thấy cô ấy ăn say sưa, ngon lành, An Dĩ Mạch cũng cảm giác mình đói bụng, vì vậy cô cũng ăn.
"Đúng vậy, mình muốn nghỉ ngơi trước hai ngày, sau này hẵng nói đi."
"Ô, được rồi."
Ba người trò chuyện thật lâu mới ra về, Dư Huyên và mẹ Dư trở lại ngôi nhà trước kia, vừa đúng khoảng cách rất gần với nhà An Dĩ Mạch. Cho nên, ba người các cô sau này gặp mặt cũng sẽ rất dễ dàng.
Về đến nhà, nhìn thấy thức ăn trên bàn còn y nguyên. Nhất thời, An Dĩ Mạch cảm thấy đau đầu.
"Tiểu thư đã trở về."
"Dì Lan, thiếu gia vẫn chưa về sao?"
"Thiếu gia đã về sớm rồi. Nhưng mà, thiếu gia không chịu ăn cơm."
Bà chỉ chỉ thức ăn trên bàn, gương mặt bất dắc dĩ.
"Con biết rồi. Dì Lan, dì hâm lại thức ăn cho nóng đi, con đi gọi anh ấy."
"Được, tiểu thư. Thiếu gia ở thư phòng."
"Dạ."
An Dĩ Mạch bưng một ly sữa tươi, đi tới thư phòng. An Mặc Hàn đang xử lý công việc, cũng không có chú ý đến An Dĩ Mạch.
An Dĩ Mạch đặt ly sữa tươi lên trên bàn, đi tới sau lưng An Mặc Hàn, hai tay ấn lên huyệt thái dương của anh. Động tác trong tay An Mặc Hàn dừng lại một chút, lại tiếp tục công việc.
Cứ như vậy, hai người trầm mặc mười lăm phút. Rốt cuộc An Mặc Hàn nhịn không được để cây bút trong tay xuống, đưa tay kéo An Dĩ Mạch, để chô ngồi ở trên hai đùi của mình.
"Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Giọng nói An Mặc Hàn có chút không tốt, An Dĩ Mạch đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cô cũng biết An Mặc Hàn tức giận.
"Bảo anh ăn cơm đó."
An Dĩ Mạch làm như không nhìn thấy anh tức giận, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô. An Mặc Hàn càng nổi giận thêm, anh đè đầu của cô xuống, hung hăng hôn lên môi của cô.
Động tác của anh có bá đạo, có chút ý tứ trừng phạt. An Dĩ Mạch lại không thèm để ý, cô rất phối hợp hôn anh, đầu lưỡi linh hoạt đưa vào trong miệng của anh, đảo qua đảo lại. An Mặc Hàn vốn là chịu không nổi hấp dẫn của cô, cô trêu đùa anh như vậy, một chút sức chống cự anh cũng đều không có.
Lần này, ngay cả hơi thở cũng không có. Nhưng mà, dục hỏa lại lên tới.
Lúc An Mặc Hàn chịu không nổi An Dĩ Mạch mới rời đi môi của anh. Nhìn ánh mắt đỏ thẫm của An Mặc Hàn, ép buộc đè ép *, cô cười trộm.
"Tốt lắm, ngoan, chúng ta đi ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong......."
Cuối cùng mấy chữ An Dĩ Mạch nói bên cạnh lỗ tai của An Mặc Hàn. Ánh mắt của An Mặc Hàn sáng lên, gương mặt An Dĩ Mạch lai đỏ bừng.
"Thật?"
An Mặc Hàn chăm chú di chuyển đến gần môi của cô, An Dĩ Mạch gật đầu một cái. Được rồi, bất cứ giá nào.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm."
Cứ như vậy, An Mặc Hàn rất vui vẻ mà dùng hết bữa tối. Sau đó đã không thể chờ đợi thêm nữa lôi kéo An Dĩ Mạch trở lại phòng ngủ.
Cuối cùng, An Dĩ Mạch còn dựa theo cam kết cho An Mặc Hàn chỗ tốt. Nhưng mà, đến thời điểm quan trọng, An Mặc Hàn không đành lòng nhìn An Dĩ Mạch chịu khó khăn như vậy, cứ bỏ qua cho cô.
"Ô, mệt chết đi được. Sau này người nào lại nói như vậy có thể gia tăng tình thú, nhất định em sẽ giết người đó."
Sau đó An Dĩ Mạch nằm ở trong ngực An Mặc Hàn thở dốc.
An Mặc Hàn đau lòng yêu thương hôn cô.
"Ngoan, sau này chúng ta đều không làm."
Mặc dù anh rất thoải mái. Nhưng mà, anh không đành lòng nhìn Dĩ Mạch khó chịu như vậy.
"Ừ, được."
An Dĩ Mạch hài lòng cười cười, cô biết chắc là An Mặc Hàn không đành lòng, ha ha. Xem ra sau này cô phải học nhiều một ít. Ừ, cứ như vậy, sau này cho anh một niềm vui.
"Ừ, vậy bây giờ nên nói tại sao lại trở về trễ như vậy?"
An Mặc Hàn còn nhớ rõ chuyện An Dĩ Mạch không về nhà sớm ăn cơm cùng anh. Sau đó, An Dĩ Mạch nói chuyện hôm nay của Dư Huyên cho anh nghe.
"Dư Huyên? Người mẫu?"
"Đúng vậy, bạn tốt đấy. Sau này, sẽ để cho anh gặp mặt cô ấy một chút."
"Được, anh nhớ. Nghi thức cắt băng ngày mai, hình như cũng có mời một người mẫu tên Dư Huyên, sẽ không trùng hợp là bạn của em đi."
An Mặc Hàn khiêu mi, chỉ là trong lòng đã xác định bạn tốt đó là của Dĩ Mạch.
"Em có nghe Huyên Huyên nói ngày mai muốn kí hợp đồng trong nghi thức cắt băng. Mặc Hàn, công ty của anh không phải là tìm nghệ sĩ kí hợp đồng đó sao? Em nghĩ, anh có thể cân nhắc Dư Huyên."
An Mặc Hàn gật đầu một cái, anh vừa mới nghe được Dĩ Mạch nói Dư Huyên đã hủy hợp đồng với công ty cũ đã có cái ý nghĩ này, không nghĩ tới Dĩ Mạch và anh cùng nghĩ tới một vấn đề.
"Chuyện này anh sẽ giao cho Ferman đi làm."
Ferman là tổng giám đốc của công ty giải trí Kỳ Hạ, đã từng là trợ thủ đắc lực nhất của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch biết sự tồn tại của người này.
"Ừ, tốt. Buồn ngủ quá, ngủ thôi."
Nằm ở trong ngực của An Mặc Hàn, rất nhanh An Dĩ Mạch đã tiến vào mộng đẹp. An Mặc Hàn hôn lên cái trán của cô, nói một câu ngủ ngon, ôm lấy An Dĩ Mạch tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, anh trở lại lúc nhỏ. Khi đó, Dĩ Mạch, ba, mẹ, cả nhà bọn họ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook