Editor: Huyền*Vũ

Ngày hôm sau, An Dĩ Mạch không đi làm, mà là cùng An Mặc Hàn đi tới Mặc Mạch Quốc Tế, đợi đến lúc chín giờ, An Mặc Hàn kết thúc hội nghị, mang theo cô cùng nhau đến Đồng Thoại Thương Thành.

Lúc họ tới nơi đã có rất nhiều người rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Đồng Thoại Thương Thành khai trương, toàn bộ các sản phẩm đều mua một tặng một, hơn nữa qua mười mấy năm nơi đây cũng phát triển hơn, rất phồn hoa.

"Tổng giám đốc, nghi lễ phải một giờ nữa mới bắt đầu, ngài cùng vị tiểu thư này vào phòng ngồi nghỉ trước đi."

Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đeo tai nghe nhìn thấy An Mặc Hàn đi tới, khi nhìn đến An Dĩ Mạch thì cũng chỉ thoáng kinh ngạc một chút, nghe qua đại khái cũng nghĩ vị này hẳn là cô gái tổng giám đốc mới qua lại.

"Được, chờ tổng giám đốc Thượng Quan đến thì gọi tôi."

"Vâng, tổng giám đốc."

Hôm nay An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn mặc rất long trọng, phải nói là người tới tham gia nghi thức cắt băng đều mặc rất long trọng. An Mặc Hàn đưa An Dĩ Mạch vào phòng, đây là phòng ở trên tầng cao nhất, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả chuyện xảy ra ở phía dưới.

"Nơi này ánh sáng rất tốt."

An Dĩ Mạch đưa cho An Mặc Hàn một ly rượu đỏ, bản thân cũng cầm một ly trong tay.

"Ừ, không tệ. Dĩ Mạch, anh biết em đã trải qua ít chuyện không vui ở đây, song anh hi vọng em có thể quên những chuyện không vui đó đi."

An Mặc Hàn nhìn An Dĩ Mạch đứng ở bên cạnh mình, trong tim anh tràn đầy đau đớn.

"Em biết, anh yên tâm đi. Đó đều là những chuyện của mười chín năm trước rồi, thật ra, có lúc em vẫn rất biết ơn người kia, nếu như không nhờ ông ta đánh ngất em, em cũng không gặp được anh, không gặp được ba mẹ."

An Mặc Hàn đau lòng ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, sưởi ấm cho cô. Nơi đây An Dĩ Mạch đã trải qua những chuyện không vui, chỉ là bắt đầu từ hôm nay, nơi này sẽ là một toà thương thành phồn hoa, anh muốn nói cho Dĩ Mạch biết, những cực khổ trước đây đều đã qua, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho cô.

An Dĩ Mạch đương nhiên biết suy nghĩ của An Mặc Hàn, cho nên lúc ban đầu anh đề nghị phải xây dựng một toà thương thành ở chỗ này, cô không phản đối. Trái lại rất ủng hộ anh, cô cũng muốn quên đi những trải nghiệm không tốt đó.

"Cốc cốc."

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Một nhân viên đi vào, An Dĩ Mạch hiện tại đã rời khỏi cái ôm của An Mặc Hàn, ngồi trên ghế sô pha.

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc Thượng Quan đến."

"Mời tổng giám đốc Thượng Quan vào đây."

Sau đó, An Mặc Hàn cùng An Dĩ Mạch ở trong phòng đợi một lúc, Thượng Quan Niên liền đi vào phòng cùng Thượng Quan Hồng và Tô Lạc.

"Tổng giám đốc Thượng Quan đại giá quang lâm, thật là khiến Mặc Hàn cảm thấy vinh hạnh sâu sắc."

An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cùng đi về phía Thượng Quan Niên, dù sao ông cũng là trưởng bối, vì vậy, An Mặc Hàn rất tôn trọng ông.

"Tổng giám đốc An quá khách khí, có thể tham gia lễ cắt băng Đồng Thoại Thương Thành, tôi đúng là thụ sủng nhược kinh, ha ha ha."

Thượng Quan Niên vốn là một người rất ngay thẳng, ông lúc đầu cũng không nghĩ tới An Mặc Hàn sẽ mời ông. Với lại, qua lần hợp tác trước của họ, ông thật tình ngưỡng mộ An Mặc Hàn.

"Tổng giám đốc Thượng Quan quá khiêm nhường rồi, mời."

"Được."

Chờ cho tất cả mọi người đều ngồi xuống, An Dĩ Mạch mới rót rượu cho tổng giám đốc Thượng Quan và An Mặc Hàn, nhưng lại mặc kệ Thượng Quan Hồng và Tô Lạc.

"Đây chính là phẩm chất nhân viên của Mặc Mạch Quốc Tế sao? Chúng tôi là đi cùng ba, An tiểu thư chẳng lẽ không biết chúng tôi cũng là khách sao?"

Quả nhiên, thấy An Dĩ Mạch không rót rượu cho cô ta, cô nàng cực kỳ tức giận. Thật ra cô ta tức giận chính là, vì cái gì An Dĩ Mạch có thể dựa vào gần An Mặc Hàn như vậy.

Nghe Thượng Quan Hồng nói, sắc mặt An Mặc Hàn lạnh lẽo, Thượng Quan Niên nhíu nhíu mày, Tô Lạc không tỏ vẻ gì, còn An Dĩ Mạch lại nở nụ cười.

"Tổng giám đốc An, bỏ qua cho, con gái không hiểu chuyện."

Thượng Quan Niên nhanh chóng giảng hòa, còn lườm Thượng Quan Hồng một cái. Thượng Quan Hồng oan ức hết nhìn An Mặc Hàn lại nhìn Thượng Quan Niên, thế nhưng hai người không người nào để ý đến cô ta.

"Không sao, Thượng Quan tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, không biết vị này là..."

An Mặc Hàn nhìn về phía Tô Lạc mặt vẫn không hề có cảm xúc, người đàn ông này anh đã từng thấy qua, nhưng lại không nhớ rõ.

"À, vị này là Tô Lạc."

Hiển nhiên An Mặc Hàn nghe thấy tên anh ta xong liền nhớ ra, anh nhìn An Dĩ Mạch, đã thấy Dĩ Mạch nghịch ngợm nở nụ cười với anh. Anh tất nhiên biết danh tiếng Tô Lạc này, đó là tên nhà thiết kế trang sức mà Dĩ Mạch thần tượng.

"Tô tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hi vọng lần sau chúng ta có cơ hội hợp tác."

"Tổng giám đốc An quá khách khí, không trách Tô Lạc đường đột quấy rầy là tốt rồi."

"Sẽ không."

Người trẻ tuổi chung quy trong nháy mắt có thể biết được ai là bạn, ai là địch. Từ hai câu này mà nói, An Mặc Hàn liền biết Tô Lạc tuyệt đối không phải là một người có thể dùng tiền để thu mua. Năng lực của anh ta còn tỏ rõ ở đó, xem ra muốn lôi kéo anh ta, vẫn cần phải chân thành.

Tập đoàn Thượng Quan xưa nay cũng không liên quan đến giới trang sức, hơn nữa, vẫn chưa từng nghe nói Tô Lạc có quan hệ gì với nhà Thượng Quan. Xem ra bọn họ che giấu rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương