Tôi Yêu Anh, Chàng Trai Băng Lãnh
-
Chương 20
Hơn 1 tuần nay , Vy ở nhà Khánh vì ba mẹ cô nói họ đi qua Mỹ để cô ở nhà không yên tâm nhưng chủ yếu lấy lí do cho hai đứa gần nhau . từ hôm Khánh và Vy ở trường đến nay sức nóng của tin tức vẫn chưa hề giảm , có tin còn cho biết những đồ đôi mà Khánh và Vy đã từng mặc đến giờ đã cháy hàng....Đã hơn 1 tuần Vy đã quen với kiểu chăm sóc dịu dàng của Khánh . Ông bà Trần , Vương rất hài lòng họ luôn muốn tìm cơ hội để hai đứa gần nhau và giờ họ đã làm được
20h tối
Đang ngồi học cùng với Khánh bỗng Vy nhận được tin nhắn
" Mau đến trường gặp tôi , tốt nhất cô đừng nói cho ai biết và đặc biệt là anh Khánh , nếu không đừng trách tôi . Đinh Kiều Như "
- Ai nhắn tin cho cô vậy – Thấy sắc mặt Vy không tốt , Khánh gặng hỏi
- Là tin rác – nói vậy nhưng Vy vẫn không yên tâm chút nào – tôi phải ra ngoài , lát tôi sẽ về
- Tôi đưa cô đi
- Không cần
- Tại sao
- Tôi gặp bạn cũ , anh đi làm gì chứ
- Vậy tôi bảo tài xế đưa cô đi
- Không cần , tôi tự đi
- Được rồi , nhưng có chuyện gì phải gọi cho tôi
- Tôi biết rồi – Nói rồi Vy vội đi
Tại trường
Vy đến trường nhưng không thấy Kiều Như đâu định quay về nhưng từ sau , một người đàn ông đã bịt khăn vào miệng cô , là chiếc khăn có tẩm thuốc mê . Vy ngất đi
Lúc tỉnh dậy Vy đã thấy mình bị trói ở trong một căn nhà hoang một chiếc bóng mờ mờ đang tiến về phía cô nhưng cô không hề thấy rõ , chắc do tác dụng của thuốc mê đang còn
- Tỉnh rồi sao , Trần Phương Vy
Vy thấy đầu đau như búa bổ , nhưng nghe giọng nói ấy , cô tỉnh hẳn . Phải , chính là Kiều Như , không hề sai
- Tại sao tôi ở đây ?
- Cô hỏi một câu thật ngây thơ đấy
- Cô đã bắt cóc tôi sao ?
- Bắt cóc cô ư ? thật nực cười
- Vậy tại sao cô đưa tôi đến đây làm gì chứ ?
- Để cô không thể bên anh Khánh nữa
- Vương Gia Khánh sao ?
- Hỗn láo . cô giám gọi cả tên anh ấy như vậy sao – Nói rồi Như tát Vy một cái trời giáng , in hẳn 5 ngón tay cô ta lên mặt Vy
- Cô lấy tư cách gì tát tôi chứ
- Tư cách gì sao , cô đừng quên cô đang nằm trong tay tôi đấy ?
- Cô...
- Sao ... hôm nay tôi chỉ cảnh cáo cô thôi , nếu cô cứ tiếp tục ở bên anh Khánh , dụ dỗ anh ấy , cô sẽ hối hận đấy
- Dụ dỗ sao ?
- Cô còn ngây thơ sao , muốn tôi tát cho cô phát nữa cho tỉnh ra không
- Cô giám sao ...
- Cô nghĩ tôi không giám à , cho dù cô có là con gái của tổng thống đi chăng nữa thì cô cũng đã lọt vào tay tôi rồi...
- Cô...
- Chỉ cần cô tránh xa Gia Khánh , tôi sẽ để cô sống yên ổn
- Tại sao tôi phải nghe lời cô , cô thì có thể làm được gì tôi chứ
- Cô cứ thử đi rồi sẽ biết – Nói xong Như cho người rút lui , để Vy lại căn nhà hoang ấy .
Vy cảm thấy có gì đó bất an nhưng không thể nói ra , tất cả là tại Khánh vì anh đã kéo cô vào cuộc sống anh , bắt cô chịu đựng những việc không đáng , Vy cảm thấy mệt mỏi . Cô muốn tránh xa anh nhưng lại có chút gì đó không nỡ, hiện tại cô không biết mình sẽ làm thế nào .
Cố chấp giữ một thứ không thuộc về mình giống như đang cầm một quả cầu gai . Sẽ vô cùng đau đớn nhưng rất khó để buông ra . Tốt nhất nên học cách từ bỏ , đau một lần rồi sẽ không đau nữa
20h tối
Đang ngồi học cùng với Khánh bỗng Vy nhận được tin nhắn
" Mau đến trường gặp tôi , tốt nhất cô đừng nói cho ai biết và đặc biệt là anh Khánh , nếu không đừng trách tôi . Đinh Kiều Như "
- Ai nhắn tin cho cô vậy – Thấy sắc mặt Vy không tốt , Khánh gặng hỏi
- Là tin rác – nói vậy nhưng Vy vẫn không yên tâm chút nào – tôi phải ra ngoài , lát tôi sẽ về
- Tôi đưa cô đi
- Không cần
- Tại sao
- Tôi gặp bạn cũ , anh đi làm gì chứ
- Vậy tôi bảo tài xế đưa cô đi
- Không cần , tôi tự đi
- Được rồi , nhưng có chuyện gì phải gọi cho tôi
- Tôi biết rồi – Nói rồi Vy vội đi
Tại trường
Vy đến trường nhưng không thấy Kiều Như đâu định quay về nhưng từ sau , một người đàn ông đã bịt khăn vào miệng cô , là chiếc khăn có tẩm thuốc mê . Vy ngất đi
Lúc tỉnh dậy Vy đã thấy mình bị trói ở trong một căn nhà hoang một chiếc bóng mờ mờ đang tiến về phía cô nhưng cô không hề thấy rõ , chắc do tác dụng của thuốc mê đang còn
- Tỉnh rồi sao , Trần Phương Vy
Vy thấy đầu đau như búa bổ , nhưng nghe giọng nói ấy , cô tỉnh hẳn . Phải , chính là Kiều Như , không hề sai
- Tại sao tôi ở đây ?
- Cô hỏi một câu thật ngây thơ đấy
- Cô đã bắt cóc tôi sao ?
- Bắt cóc cô ư ? thật nực cười
- Vậy tại sao cô đưa tôi đến đây làm gì chứ ?
- Để cô không thể bên anh Khánh nữa
- Vương Gia Khánh sao ?
- Hỗn láo . cô giám gọi cả tên anh ấy như vậy sao – Nói rồi Như tát Vy một cái trời giáng , in hẳn 5 ngón tay cô ta lên mặt Vy
- Cô lấy tư cách gì tát tôi chứ
- Tư cách gì sao , cô đừng quên cô đang nằm trong tay tôi đấy ?
- Cô...
- Sao ... hôm nay tôi chỉ cảnh cáo cô thôi , nếu cô cứ tiếp tục ở bên anh Khánh , dụ dỗ anh ấy , cô sẽ hối hận đấy
- Dụ dỗ sao ?
- Cô còn ngây thơ sao , muốn tôi tát cho cô phát nữa cho tỉnh ra không
- Cô giám sao ...
- Cô nghĩ tôi không giám à , cho dù cô có là con gái của tổng thống đi chăng nữa thì cô cũng đã lọt vào tay tôi rồi...
- Cô...
- Chỉ cần cô tránh xa Gia Khánh , tôi sẽ để cô sống yên ổn
- Tại sao tôi phải nghe lời cô , cô thì có thể làm được gì tôi chứ
- Cô cứ thử đi rồi sẽ biết – Nói xong Như cho người rút lui , để Vy lại căn nhà hoang ấy .
Vy cảm thấy có gì đó bất an nhưng không thể nói ra , tất cả là tại Khánh vì anh đã kéo cô vào cuộc sống anh , bắt cô chịu đựng những việc không đáng , Vy cảm thấy mệt mỏi . Cô muốn tránh xa anh nhưng lại có chút gì đó không nỡ, hiện tại cô không biết mình sẽ làm thế nào .
Cố chấp giữ một thứ không thuộc về mình giống như đang cầm một quả cầu gai . Sẽ vô cùng đau đớn nhưng rất khó để buông ra . Tốt nhất nên học cách từ bỏ , đau một lần rồi sẽ không đau nữa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook