Tôi Thăng Cấp Một Mình: Tận Thế Ragnarok
-
Chapter 2
Chương 2
“Kyaaaakkkk!”
Tình hình thật thảm khốc. Tiếng hét, tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi. Lệnh sơ tán khẩn cấp được hét lên một cách điên cuồng. Vô số Hỏa Vụ đã tràn ngập khu vực này, liên tục tìm thêm những nạn nhân mới.
“Nếu chúng ta ở lại đây, chúng ta sẽ có kết cục giống như họ!”
Trợ lý Lim hét lên.
Hỏa Vụ không phải là quái vật mà họ có thể xử lý được ở cấp độ của mình. Hơn nữa, những Hỏa Vụ này tình cờ lại là những sinh vật gây ra những tổn thương đau đớn nhất cho họ.
Whoosh!
"Này? Trợ lý Lim, cô đi đâu thế?”
Suho giật mình. Lim Dogyun, thợ săn duy nhất có mặt vào lúc này, đang bỏ chạy!
Né tránh các cuộc tấn công của Hỏa Vụ trong gang tấc, Trợ lý Lim một mình chạy trốn khỏi phòng triển lãm, và Suho không biết có nên chạy theo cô ấy hay không.
Nhưng đột nhiên, Suho quyết định và bắt đầu chạy. Tuy nhiên, anh lại chạy ngược hướng với trợ lý Lim. Chạy vội đến một góc phòng triển lãm, Suho chộp lấy một bình chữa cháy.
“Mình không biết cách này có hiệu quả hay không, nhưng…”
Anh không thể bỏ lại những người khác ở phía sau và bỏ chạy.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Với bình chữa cháy trong tay, Suho lao về phía nhóm những Hỏa Vụ.
Shaaah!
Chất bột màu trắng bay ra, bao phủ các Hỏa Vụ.
[Screech!]
Tất nhiên, đó là đòn tấn công không có phép thuật nên sẽ không gây ra sát thương đáng kể.
Nhưng nó cũng đủ để tạm thời ngăn chặn sự tấn công của lũ quái vật.
“Ít nhất đây là chuyện nên làm bây giờ.”
Xác nhận được hiệu quả của bình chữa cháy, Suho tiếp tục di chuyển, phun vào các nhóm các Hỏa Vụ khác.
[Screech!]
[Gàooooo!]
Trong lúc đó, anh nhìn xung quanh.
Suho phát hiện ra một người bạn bị ngã và lao tới đỡ anh ta.
"Bạn có ổn không?"
“Sụt sịt.”
Nước mắt và nước mũi khắp khuôn mặt của người bạn.
“Này, bình tĩnh lại đi!”
Suho lắc người bạn mình nhưng đôi mắt anh ta vẫn trống rỗng.
Suho thậm chí còn tát vào má anh để giúp anh ta tỉnh lại.
“Su-Suho?”
Ý thức của bạn anh dần dần quay lại với đôi mắt anh ta.
Ánh mắt của Suho hơi hướng xuống dưới.
“Cậu bị trẹo mắt cá chân rồi hả?”
“Bây giờ, chúng ta phải rời khỏi đây.”
Tận dụng lợi thế tạm thời của bình chữa cháy, hai người bạn bắt đầu tẩu thoát.
Để trốn thoát khỏi đây, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài bây giờ.
“Khụ, Trợ–, Trợ lý Lim cô ấy đâu rồi?”
Người bạn được Suho hỗ trợ hỏi trong nước mắt.
Mọi người trong khoa hội họa đều biết trợ lý Lim là một thợ săn.
Nhưng trong tình huống nguy cấp này, cô ấy lại không thấy đâu cả.
“Không phải cô ấy đã yêu cầu hỗ trợ từ Hiệp hội thợ săn trước đó rồi sao?”
Suho nghĩ bây giờ không muốn phải nhắc tới chuyện đó nữa. “Chắc cô đã cảm thấy sợ quá rồi,” anh nghĩ.
Họ đã ra khỏi phòng triển lãm nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Bên ngoài còn hỗn loạn hơn nữa. Lũ Hỏa Vụ ở khắp mọi nơi.
“Chúng không chỉ xuất hiện trong phòng triển lãm.”
Có vẻ như toàn bộ bảo tàng nghệ thuật đã bị lũ Hỏa Vụ bao vây.
“Tôi nghe nói chúng có thể biến nạn nhân thành chúng. Bọn chúng thực sự rất kiên trì tấn công mọi người đó.”
Suho cắn môi. Anh đã nghĩ họ có thể trốn thoát một khi ra khỏi phòng triển lãm. “Ahhh!”
"Cứu với…!"
“Khi nào thợ săn mới đến?”
Xung quanh mọi người đều run rẩy, và lối thoát hiểm của bảo tàng thì rất rõ ràng – cầu thang bộ và thang máy.
Nhưng Hỏa Vụ đang rình rập khắp nơi, chặn mọi lối thoát.
“Nếu chúng ta đi như thế này, mọi người sẽ gặp nguy hiểm.”
Suho nhanh chóng đánh giá tình hình.
Mọi lối thoát đều bị chặn, và số lượng Hỏa Vụ ngày càng gia tăng.
Nếu mọi người hoảng sợ, ai biết họ sẽ làm gì?
Nhảy ra khỏi cửa sổ sẽ không giải quyết được vấn đề, và việc lao ra ngoài mà không có kế hoạch sẽ chỉ dẫn đến việc bị biến đổi hoàn toàn thành Hỏa Vụ.
“Ít nhất, nếu họ có biện pháp nào đó để tự bảo vệ mình…”
Suho giơ bình cứu hỏa mà anh ấy mang theo lên và hét lên, “Mọi người, chú ý!”
Một số người đang run lên vì sợ hãi quay lại nhìn Suho.
Họ nhận thấy bình cứu hỏa trên tay anh.
"Đúng rồi!"
“Ừ, với bình cứu hỏa…”
“Chúng ta có thể đẩy lùi lũ quái vật!”
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Niềm hy vọng trở lại trong mắt những người từng choáng váng và sợ hãi.
Suho cảm thấy hơi khó chịu.
“Chà, không phải là chúng ta có thể giết chúng, nhưng… à, điều đó không thành vấn đề.”
Điều quan trọng là anh đã cho họ niềm hy vọng.
Mọi người tản ra tìm bình chữa cháy. "Tôi tìm được một cái rồi!" "Tôi cũng vậy!" Những tiếng reo hò vang lên từ những người tìm thấy chúng.
Đối với những người không thể tìm thấy, đó là một điều hiển nhiên. Ngay từ đầu một tầng đã không có nhiều bình chữa cháy như vậy.
Nhưng thế là đủ.
Suho gọi họ: “Tất cả mọi người không cần phải có bình cứu hỏa! Những người có bình cứu hỏa hãy theo tôi!”
Nuốt nước bọt, sắc mặt những người cầm bình cứu hỏa tái nhợt.
Bây giờ họ mới nhận ra, những người cầm bình cứu hỏa mới là người đi đầu trong cuộc chiến với Hỏa Vụ.
Suho dẫn đầu, chĩa bình cứu hỏa về phía Hỏa Vụ.
Hỏa lực của Hỏa Vụ suy yếu rõ rệt. Mọi người thấy thế, sắc mặt sáng lên.
“Nó thực sự hiệu quả!”
"Thật tuyệt vời! Tôi cũng thấy vậy!"
Nuốt nước bọt, bình chữa cháy phun ra từ tay họ.
"Được rồi! Hãy tiếp tục tiến về phía trước!”
Suho tiếp tục dẫn đầu, đẩy lùi lũ Hỏa Vụ.
Phía sau anh, mọi người thận trọng bước xuống cầu thang.
Và rồi… Hỏa Vụ bắt đầu tấn công từ phía sau.
“Ahhh!”
“Chúng cũng ở phía sau chúng ta!”
Những người vừa mới ổn định lại bắt đầu hoảng sợ.
Gần đến nơi rồi, Suho nghĩ. Chắc chắn là thế, phía trước là từng bậc thang một:
Cứ thế này, mọi người đều sẽ chết trước khi ra được bên ngoài mất.
Suho đỡ bạn mình xuống và nói: “Được rồi, từ giờ trở đi cậu có thể đi một mình được không?”
"Huh? Cậu định làm gì?" Người bạn nhìn Suho với vẻ mặt khó hiểu.
Với vẻ mặt kiên quyết, Suho hét lên với những người cầm bình cứu hỏa: “Tôi sẽ lo phía sau, nên những người phía trước hãy tập trung mở đường!”
“Ừ, hiểu rồi!” Mọi người chấp nhận với kế hoạch của anh.
Cuối cùng Suho quay lại, leo lên cầu thang và nghĩ: “Mình cũng không biết mình đang làm gì nữa”.
Người không phải thợ săn lại đang bắt chước một thợ săn một cách vô ích.
Nhưng không có lựa chọn nào khác. Anh tiến lên phía trước.
Bùm!
[Gầm!]
Bình cứu hỏa của Suho xịt vào Hỏa Vụ đang tiến tới từ phía sau.
Rồi đột nhiên, nó dừng lại.
"…Huh?"
[Cái gì?]
Bình chữa cháy đang phun ra mạnh mẽ đột ngột dừng lại.
Cùng lúc đó, Hỏa Vụ lao tới, ánh mắt của nó và của Suho vô tình chạm nhau giữa không trung.
"Xìiii."
Suho bật ra một nụ cười chán nản.
"Thế là hết."
Hỏa Vụ lao về phía Suho.
Whoosh!
Một làn khói xanh bao trùm lấy anh. Và nó cũng sẽ nhân bản thành những Hỏa Vụ mới…
Nhưng có một chuyện kì lạ đã xảy ra.
Shoo-ack!
[..?!]
Vào khoảnh khắc đó, Hỏa Vụ đã phải đối mặt với một thứ gì đó – vực tối sâu thẳm bên trong Suho.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hỏa Vụ này, được sinh ra từ tàn dư của ma thuật, là một sinh vật yếu đuối chỉ biết di chuyển theo bản năng.
Đồng thời, nếu có đủ nguồn nhiên liệu, nó có thể trở nên mạnh mẽ và không ngừng tạo ra các bản sao, khiến nó trở thành một sinh vật rắc rối.
Vì thì, nhiên liệu tốt nhất cho nó là gì?
Các sinh vật sống. Đặc biệt con người với sinh lực dồi dào là nguồn nhiên liệu tốt nhất, giống như khúc gỗ khô thì cháy rất tốt.
Theo nghĩa đó, Suho là con mồi hoàn hảo cho Hỏa Vụ.
Tuy nhiên…
Shoo-ack!
Khoảnh khắc Hỏa Vụ nuốt chửng cơ thể của Suho, nó bị nhấn chìm bởi vực thẳm đen như mực ẩn giấu bên trong anh.
[…Krark?]
Hỏa Vụ bối rối nhìn xung quanh.
Nhìn đâu cũng thấy vực thẳm vô tận.
Nhưng ở nơi sâu nhất của vực thẳm, có người đang nhìn nó.
Hỏa Vụ bốc khói xanh và gầm gừ dữ dội.
“Anh chàng đó, có ai nói sẽ quay lại đó lần nữa không?”
“Chà, không thể nào…”
“Cậu ấy vẫn chưa ra ngoài à?” Mọi người thì thầm lo lắng.
Có người lên tiếng với giọng đầy hy vọng xen lẫn lo lắng.
“Chắc không sao đâu, cậu ta là thợ săn mà, phải không?”
“Suho không phải là thợ săn!” Daehyun hét lên khẩn trương.
Câu nói đó thậm chí còn gây sốc hơn.
"Cái gì? Không phải thợ săn à?”
“Cậu ấy không phải là thợ săn, vậy làm sao cậu ta có thể…!”
Ánh mắt của họ đồng thời hướng về phía bảo tàng.
Suho… vẫn bị mắc kẹt bên trong.
Ngay sau đó, những thợ săn đã đến sau khi nhận được báo cáo.
"Bên này!" Lim Dogyun, người đầu tiên trốn thoát, dẫn theo những thợ săn.
Nhìn thấy mọi người đã thoát khỏi bảo tàng an toàn, Lim Dogyun thở phào nhẹ nhõm.
“Ha, thật là may mắn. Có vẻ như mọi người đã thoát được ra ngoài.”
Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng cô đã hành động đúng đắn với tư cách là một thợ săn hạng E, nhưng khi nhìn thấy mọi người, cô vẫn cảm thấy tội lỗi vì sự hèn nhát của mình.
“Nhưng làm thế nào mà tất cả các mọi người có thể thoát ra được?” Trợ lý Lim và những thợ săn đi cùng nhìn mọi người với vẻ mặt khó hiểu.
Hỏa Vụ xuất hiện ở không gian biệt lập như vậy mà lại có nhiều người sống sót đến thế sao?
Quả là may mắn, nhưng họ tò mò về việc nó đã xảy ra như thế nào.
“Quan trọng hơn là vẫn còn một người chưa ra ngoài!” Daehyun hét lên khẩn trương. “Suho vẫn…!”
“Suho? Suho vẫn còn ở trong à?” Trợ lý Lim sửng sốt quay đầu về phía bảo tàng. “Nếu không có Suho, tất cả chúng tôi đều đã chết!”
Trước những lời nói đầy nước mắt của Daehyun, khuôn mặt của những người sống sót trở nên u ám.
Nhìn thấy phản ứng của họ, những thợ săn bối rối hỏi: “Anh Suho này có phải là thợ săn không? Cấp bậc gì?”
“…Anh ấy chỉ là một người bình thường thôi.”
"Cái gì? Làm sao một người bình thường có thể…?”
Ngay khi những người thợ săn chuẩn bị hỏi thêm chi tiết, một âm thanh báo hiệu điềm gở vang lên từ phía bảo tàng.
“…!”
Mọi người nhất tề quay đầu lại.
Một luồng khí âm hiểm dâng lên phía trên tòa nhà.
"Ôi không. Sự xói mòn đã bắt đầu rồi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook