Tôi Sống Trên Hoang Đảo Cùng Các Em Gái
Chương 3: Tính toán một phen

Chap 3: Tính toán một phen

 

Cánh rừng bên ngoài có không ít bụi cây thấp bé và cành lá cũng rất tươi tốt, quất vào da tuy không chảy máu nhưng vẫn lưu lại ngấn trắng và tạo ra cảm giác đau. Tuy trong lòng gấp gáp nhưng Tần Thiên cũng chẳng có cách nào, đành phải giảm tốc độ và từ từ len qua. Hắn biết rằng bị thương trong rừng sẽ rất dễ dẫn tới nhiễm trùng; trong điều kiện không có thuốc thang thì chẳng khác nào án tử.

 

Cũng may là những bụi cây như vậy chỉ tập trung ở cánh rừng bên cạnh, còn nơi này phần lớn là cây cối cao to nên vẫn đi khá nhanh. Nơi phát ra âm thanh nọ cũng không xa bãi biển lắm, chỉ đi trăm mét Tần Thiên đã thấy một cô gái đang ngồi trên mặt đất phía xa xa. Hắn không ngờ rằng cô gái đó lại chính là hoa khôi trường mình, Diệp Lâm.

 

Cũng không biết Diệp Lâm đang làm gì trong này nhưng Tần Thiên thấy rõ rằng nàng chỉ mặc nội y, hai tay đang cầm bộ váy thanh nhã che trước người. Tuy vậy, Tần Thiên vẫn có thể thấy rõ từng mảng da thịt tuyết trắng cùng cặp đùi thon thả, mượt mà của nàng. Đây chắc chắn là cảnh tượng mỹ lệ nhất từ khi Tần Thiên lạc vào hoang đảo này nhưng giờ hắn cũng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức vì trước mặt Diệp Lâm là một con rắn toàn thân đỏ đậm. Trong đầu Tần Thiên lập tức xuất hiện thông tin về con rắn.

 

Xích liên hoa du xà: Thuộc họ rắn nước có độc nhẹ; là rắn kích thước nhỏ; đầu hình tròn; môi cùn tròn; đầu và gáy phân chia rõ ràng; thân thô, trơn tròn; sống ở rừng núi, ao, ruộng nước, gần kênh mương, cũng gặp trong bùn…

 

Nhìn xích liên hoa du xà liên tục bò lại gần, Diệp Lâm khuôn mặt hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, nước mắt cũng chảy ra. Nàng hô to: 

 

“Cứu, cứu tôi với!”

 

Lời còn chưa dứt, Tần Thiên chợt từ trong một bên bụi cỏ nhảy ra, nắm lấy đuôi xích liên hoa du xà vung lên rồi liên tục quật mạnh xuống đất. Chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ nên Diệp Lâm đột nhiên im bặt, ngây ngốc nhìn Tần Thiên, quên cả sợ hãi.

 

Ngược lại, Tần Thiên lại có chút lo lắng. Hắn biết độc của xích liên hoa du xà không chết người nhưng dù sao cũng có độc, nếu bị cắn thì chịu khổ là không tránh được. Nghĩ đến đây, hắn thực sự cạn lời với bản thân. Vừa rồi hắn sốt ruột, sợ Diệp Lâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không suy nghĩ nhiều gì mà đã dùng tay chộp lấy con rắn. Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối không dùng tay không bắt rắn, ít nhất sẽ chuẩn bị một cây gậy gỗ, nhưng hiện tại đã làm rồi, hối hận cũng như không. Tầm một phút sau, đầu xích liên hoa du xà đã nát nhừ, không có động tĩnh.

 

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tần Thiên liền xoay người bước đi. Diệp Lâm lúc này thân hình cứng ngắc, sợ có nguy hiểm nhưng Tần Thiên một mạch bước đi, hoàn toàn không như nàng nghĩ. 

 

“Đợi đã!” Nàng phục hồi tinh thần, vội vàng nói.

 

Nàng vốn tưởng rằng chỉ có mình sống sót sau tai nạn, nhưng hiện tại lại gặp được người khác. Tuy là một người xa lạ nhưng nàng vẫn lấy hết dũng khí đi theo. 

 

“Cô cứ mặc lại quần áo đi đã.” Tần Thiên chân không dừng bước, đầu cũng không quay, chỉ bình thản nói.

 

Nghe được lời này, Diệp Lâm lập tức nhớ ra, sắc mặt đỏ bừng. Nàng ngồi xổm xuống và thét lên: 

 

“Anh không được nhìn!”

 

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn và thấy Tần Thiên đã đi xa. Nhìn theo bóng Tần Thiên, Diệp Lâm chỉ cảm thấy có chút hổ thẹn vì hắn không hề định chiếm tiện nghi của nàng, thậm chí còn hảo tâm nhắc nhở nhưng nàng lại đổ oan cho người tốt.

 

Diệp Lâm cực kỳ áy náy nhưng trong lòng cũng có chút mất mát. Dù sao nàng cũng là hoa khôi, vậy mà hắn chẳng thèm ngoái nhìn lấy một cái, chẳng lẽ nàng không hấp dẫn chút nào sao?

 

Nàng nói Tần Thiên không được nhìn nhưng khi hắn quay đi thì lại cảm thấy mất mát, thực sự vô cùng mâu thuẫn. Diệp Lâm không nghĩ nhiều nữa, đem váy dài trong tay mặc vào. Vốn lúc nàng dạt vào hoang đảo này thì cả người đã ướt đẫm, cực kỳ khó chịu nên mới vào rừng để phơi khô váy.

 

Diệp Lâm đi theo hướng của Tần Thiên tầm một phút thì thấy hắn tựa vào một thân cây, rõ ràng đang đợi mình thì trong lòng càng hổ thẹn vì nàng biết hắn thực sự là người chính trực.

 

“Ngại quá, vừa rồi là tôi thất lễ.” Mặt đầy vẻ áy náy, Diệp Lâm hướng Tần Thiên nói, 

 

Xác định Diệp Lâm đã mặc xong quần áo, Tần Thiên lúc này mới xoay người lại, ngữ khí bình đạm. 

 

“Trong hoàn cảnh đó thì bất kỳ nữ sinh nào cũng sẽ phản ứng như vậy thôi, đó là chuyện bình thường. Cô không sao là tốt rồi.”

 

“Đúng rồi, tôi là Diệp Lâm. Anh cũng là sinh viên Quảng Đại sao?” Thấy Tần Thiên không để bụng, Diệp Lâm âm thầm thở phào, tự mình giới thiệu.

 

“Tần Thiên, cũng là sinh viên Quảng Đại.” Tần Thiên gật gật đầu.

 

Diệp Lâm thấy Tần Thiên tầm trạc tuổi mình nên đoán vậy, hiện tại được khẳng định thì rất vui, cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Tuy rằng trước đây nàng và Tần Thiên chưa từng biết nhau, nhưng là giờ đã biết là bạn cùng trường nên nói chuyện tự nhiên hơn nhiều.

 

Lại nghĩ mình chưa từng cảm ơn hắn, Diệp Lâm mở miệng: “Vừa rồi rất cảm ơn anh, nếu không có anh…”

 

“Nếu là người khác cũng sẽ làm như vậy thôi.” Tần Thiên vẫy vẫy tay, đi về hướng bóng cây.

 

Vừa rồi không ngừng chạy nhanh nên thể lực chưa khôi phục bao nhiêu của Tần Thiên đã tiêu hao sạch, hiện tại hắn chỉ muốn nghỉ ngơi. Thể lực con gái vốn không bằng con trai, Diệp Lâm cũng rất mệt nên không nói nữa. Đi vào dưới bóng cây, Diệp Lâm phát hiện một quả dừa, bất giác nuốt một ngụm nước miếng. Nàng đã rất lâu chưa được uống nước. Tần Thiên đều thấy cả, yên lặng dùng dao bổ dừa rồi đưa qua.

 

“Cảm ơn anh.” Diệp Lâm nhận lấy, ngồi uống liền một hơi, tuy không ưu nhã nhưng lại có cảm giác rất chân thực, không câu nệ.

 

Biết một quả khẳng định không đủ, Tần Thiên bổ thêm một quả, đợi Diệp Lâm uống xong liền đưa qua. Hắn yên lặng quan sát Diệp Lâm, thấy nàng diễm lệ vô song, trong lòng âm thầm cảm thán. Hắn thấy thần sắc nàng tương đối bình tĩnh, có lẽ đã chấp nhận được sự thật về tai nạn và hoàn cảnh hiện tại.

 

Câu nói “Con gái làm từ nước” một chút cũng không giả. Khi Diệp Lâm ngừng uống thì tám quả dừa chỉ còn lại một, còn nhiều hơn cả Tần Thiên. Hắn ngờ rằng Diệp Lâm vì ngượng nên mới để lại một quả.

 

“Cô còn điện thoại di động không?” Tần Thiên hỏi.

 

“Khi tôi tỉnh lại thì đồ đạc tùy thân đều đã mất hết rồi.” Diệp Lâm lắc đầu.

 

Tuy Tần Thiên sớm đã đoán được đáp án này nhưng vẫn có chút thất vọng. Tình huống của và Diệp Lâm đều giống nhau, ngoài dao găm thì di động, chìa khóa đã không thấy bóng dáng.

 

“Lần này du thuyền xảy ra chuyện, hơn 1.000 người gặp nạn, chính phủ chắc chắn sẽ phái đội cứu hộ đi tìm, trong 3 ngày nhất định có thể tìm được chúng ta.” Diệp Lâm nói.

 

Tần Thiên có chút bất ngờ vì một nữ sinh lại có thể giữ được tinh thần lạc quan trong tình huống này, thực sự vô cùng khó.

 

“Nói không chừng đội cứu hộ đã bắt đầu đi tìm rồi.“ Tần Thiên tỏ vẻ tán đồng vì hắn không muốn dội một gáo nước lạnh vào tâm trạng của Diệp Lâm.

 

Phải biết du thuyền gặp nạn sau khi đã rời cảng một ngày, cho dù dùng trực thăng đi tìm thì ít nhất một ngày mới tới được nơi đó. Theo lý thuyết thì sau khi mất liên lạc một ngày mới phái đội cứu hộ đi. Nếu may mắn thì chưa tới hai ngày họ sẽ được tìm thấy, còn nếu vận khí không tốt thì họ sẽ chết trước khi đội cứu hộ tìm được nơi này. Nhưng Tần Thiên cũng không định mặc cho số phận, từ khi tỉnh lại, hắn đã cẩn thận tính toán một phen.

 

Lúc này, thái dương đã ngả về tây, chừng 4, 5 canh giờ nữa sẽ xuống núi. Nhìn thoáng qua sắc trời, Tần Thiên mở miệng: 

 

“Cũng không biết khi nào đội cứu hộ mới có thể tới đây, chúng ta nên tìm cách đốt lửa để sưởi ấm và xua đuổi dã thú.”

 

“Tôi đi nhặt củi.” Nhớ tới xích liên hoa du xà, Diệp Lâm chợt ớn lạnh, lập tức đứng lên.

 

“Chờ chút đã.” Tần Thiên nói.

 

“Có chuyện gì sao?” Diệp Lâm nghi hoặc. Sau khi được Tần Thiên cứu, tiềm thức nàng sinh ra ý ỷ lại vào hắn.

 

Tần Thiên chỉ về hướng bãi biển nói.

 

“Lát nữa cô đi hướng này, tôi đi hướng ngược lại. Nếu thấy bãi biển có những thứ như bật lửa hay vật phẩm hữu dụng thì đều phải cầm về. Tôi đoán sẽ có không ít đồ đạc trên du thuyền trôi đến đây.”

 

Ở nơi mà thứ gì cũng không có này, muốn nhóm lửa thì chắc chắn phải từ đánh lửa, nhưng dù là cao thủ sinh tồn thì muốn có được lửa cũng không ngoài vận khí. Với người chưa từng thử như Tần Thiên, chỉ sợ mất cả tối cũng không thành công nổi, nếu tìm được bật lửa thì vẫn là tốt nhất. Sau khi phân công xong, hai người lập tức lên đường.

 

Tần Thiên trước tiên quay về nơi mình tỉnh dậy vì đây chính là nơi có khả năng nhất tìm được đồ đạc. Nhưng bờ cát trống không, ngay cả dấu vết do hắn dạt vào bờ lúc trước cũng đã bị xóa sạch. Bất đắc dĩ, Tần Thiên chỉ dựa vào vận may đi tìm.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương