Tôi Sống Trên Hoang Đảo Cùng Các Em Gái
Chapter 2: Hệ thống sinh tồn nơi hoang dã

Chap 2: Hệ thống sinh tồn nơi hoang dã

 

Âm thanh sóng vỗ bờ đánh thức Tần Thiên. Hắn chỉ cảm thấy cả người đau nhức, hiện lên trong tầm mắt lúc này là một bờ cát xa lạ. Tần Thiên từ từ bò dậy nhưng đi chưa được mấy bước thì đã ngã xuống. Thể lực sau tai nạn tất nhiên tiêu hao lớn nhưng chủ yếu là Tần Thiên đã thoát khỏi nguy hiểm nên thần kinh mới buông lỏng, cảm giác mỏi mệt nhanh chóng xâm nhập toàn thân.

 

Một lát sau Tần Thiên mới ngồi dậy, trên mặt một mảnh mờ mịt, “Nơi này là…”

 

Lời còn chưa dứt, hắn liền ôm chặt lấy đầu, những hình ảnh về vụ đắm tàu hiện lên rõ mồn một. Một lúc sau, sắc mặt Tần Thiên khôi phục như thường, dõi mắt nhìn về phía xa, lẩm bẩm nói: “Mình còn sống sao?”

 

Mặt biển gió êm sóng lặng, thậm chí có thể nói là cảnh sắc mê người, khiến hắn có cảm giác dường như bão táp chưa từng xuất hiện. Hắn tự cấu mạnh chính mình, lòng bàn tay lập tức truyền đến một trận đau đớn. Điều này nghĩa là hắn không nằm mơ, hết thảy đều là thật sự.

 

“Cũng không biết thầy Lỗi thế nào.” Nhớ tới Trương Lỗi, Tần Thiên âm thầm lo lắng.

 

Tuy hắn đã ném Trương Lỗi vào bể bơi, nhưng hoàn cảnh lúc đó đang rất nguy hiểm, cũng không biết có gì bất trắc không. Hiện giờ lo lắng cũng vô dụng, Tần Thiên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, đây là việc duy nhất hắn có thể làm.

 

Mãi đến giữa trưa, thân thể Tần Thiên mới khôi phục cảm giác. Hắn lập tức cảm nhận được nóng bức khi mặt trời lên tới đỉnh đầu. Hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía thì thấy phía sau bãi cát này là rừng cây nên đi tới bóng cây nghỉ ngơi.

 

Đại nạn không chết cũng không làm Tần Thiên vui mừng bao nhiêu, tuy rằng còn sống nhưng hắn rõ ràng đã lạc vào hoang đảo. Tần Thiên không phải người bi quan, du thuyền gặp nạn tất nhiên sẽ có đội cứu viện đi tìm, chỉ cần kiên nhẫn sẽ chờ được người tới cứu.

 

Cũng không biết ở trong biển bao lâu, quần áo sớm đã ướt đẫm, Tần Thiên chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn cởi quần áo, vắt nước đi và thấy người mình có không ít chỗ dính bột màu trắng, hẳn là muối do nước biển bốc hơi mà thành.

 

Xem như trong đại hạnh trong bất hạnh, Tần Thiên ngoài bị trầy da nhẹ thì trên người không có thương tích.

 

“Đinh, hệ thống sinh tồn nơi hoang dã khởi động!”

 

“Hệ thống đang cập nhật…”

 

“Cập nhật hoàn thành, ký chủ nhận được quà mừng tân thủ, xin hỏi có mở hay không?”

 

Một âm thanh không hề có tình cảm đột ngột vang lên khiến Tần Thiên cả kinh, trực tiếp nhảy dựng, “Ai?”

 

Bốn phía không một bóng người khiến Tần Thiên ngẩn ra một hồi, thầm nhủ chắc là mệt quá nên sinh ra ảo giác. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì trước mặt hắn đã hiện ra một màn hình điện tử, ở giữa là một hộp quà, phía dưới là hai lựa chọn.

 

Âm thanh nọ lại vang lên, “Xin hỏi ký chủ có muốn mở quà tặng hay không?”

 

Tần Thiên hàng ngày cũng có chơi game online, hoàn cảnh này thực sự rất giống nhận phần thưởng trong game, khiến hắn khó mà tin nổi.

 

“Đây là công nghệ gì vậy?”

 

Tần Thiên không cho rằng mình gặp ảo giác, hắn đại nạn giữa biển mà không chết thì còn chuyện kỳ lạ nào mà không xảy ra được chứ. Tuy không rõ hệ thống này là gì nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, quyết định mở quà tặng.

 

Ngay sau đó, màn hình lập tức nhảy ra hai cuốn sách Bách khoa toàn thư thực vật thường gặp cùng Bách khoa toàn thư động vật thường gặp. Tần Thiên theo bản năng duỗi tay ra nhưng không ngờ tay hắn lại xuyên qua, thử vài lần vẫn là như vậy.

 

Mẹ nó, cái này sao giống tiểu thuyết võng du trên mạng quá vậy, tuy nói tân thủ sẽ luôn có quà nhưng sao hai quyển sách này lại không chạm vào được?

 

Tần Thiên vừa muốn chửi tục thì đột nhiên đầu đau muốn vỡ, trong óc xuất hiện một lượng thông tin khổng lồ.

 

“Con mẹ nó!” Tần Thiên mắng to, cơn đau khiến hắn quỳ trên mặt đất. Cũng may cảm giác ấy đến nhanh nhưng mất cũng nhanh, hắn nhanh chóng trở lại bình thường.

 

“Đinh, ký chủ tiếp thu phần thưởng thành công.” Âm thanh của hệ thống vang lên khiến Tần Thiên hiểu được mọi chuyện.

 

Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Tần Thiên thở hổn hển, đầu tiên là tai nạn trên biển, hiện tại lại gặp chuyện này, quá nhiều sự kỳ lạ khiến hắn cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng.

 

“Hệ thống, hai quyển sách kia ở đâu?” Tần Thiên sờ khắp người không thấy gì nên hỏi.

 

“…”

 

Tần Thiên trực tiếp câm nín, hoá ra hệ thống thời buổi này đều là lừa đảo, nói tiếp nhận thành công nhưng một trang giấy cũng không thấy.

 

Lúc này Tần Thiên thể xác và tinh thần mỏi mệt, cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng kế tiếp không có chuyện gì bất ổn đã là tốt rồi. Nằm trên bờ cát, Tần Thiên hai mắt nhìn xa xăm, trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn. Hắn nhớ về cha mẹ mình, lúc này hẳn họ đang lo đến chết đi sống lại. Nhiều năm như vậy cũng chưa báo hiếu được gì, hai mắt bất giác cay cay.

 

Tần Thiên suy nghĩ rất nhiều, mãi cho đến khi thể lực khôi phục phần nào mới ngồi dậy. Tuy rằng nghỉ ngơi dưới bóng cây nghỉ ngơi nhưng thời tiết nóng bức, Tần Thiên sớm đã khát không chịu nổi, bản năng thúc giục hắn đi tìm nước nạp vào.

 

Người không ăn có thể sống bảy ngày, nhưng chỉ cần ba ngày không uống nước thì sẽ nguy đến tính mạng, Tần Thiên đoán hắn ít nhất đã một ngày không được uống nước rồi. Trải qua vận động mạnh nên cơ thể đã mất thoát đi một lượng lớn nước thông qua mồ hôi, nếu cứ như vậy sợ là sẽ khiến cơ thể mất nước.

 

Tần Thiên đứng dậy đi về hướng bờ cát vì lúc tỉnh lại hắn đã thấy nơi này có rất nhiều cây dừa. Vận khí không tồi, Tần Thiên vừa nhìn đã thấy dưới gốc dừa có không ít quả dừa nhưng vừa đến gần thì trong đầu liền xuất hiện dữ liệu.

 

Cây dừa: Thực vật thuộc họ Cọ, cây cao 15-30 m, thân thô to, có vết sẹo lá hình tròn, phần dưới thô, thường có gân rễ, bẹ thô, cụm hoa sinh ở nách lá, quả tròn hoặc gần tròn, ruột quả có cơm dừa…

 

Những tin tức này khiến Tần Thiên ngẩn ra, hắn biết rõ mình có bao nhiêu kiến thức. Hắn học không kém nhưng chắc chắn không phải học bá, những tri thức tỉ mỉ về dừa này khẳng định không phải của mình.

 

Hắn đột nhiên nhận ra những kiến thức này chính là đến từ hai cuốn sách trước đó của hệ thống. Điều này khiến hắn tò mò mãnh liệt nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là bổ sung nước, Tần Thiên lập tức đem hệ thống ném ra sau đầu.

 

Tần Thiên cầm lấy một trái dừa, màu xanh đã phai nhiều, bên trong vẫn có tiếng nước nhưng cũng không nhiều, hẳn là dừa chín rụng xuống đã lâu. Dừa non mới có nhiều nước, tuy rằng trên cây có dừa non nhưng với thể lực Tần Thiên hiện tại thì trèo lên vẫn là quá khó.

 

Đợi một lúc không có dừa rơi xuống, Tần Thiên đành nhặt dừa dưới gốc cây mang về dưới bóng râm, sau đó lấy từ trong túi ra một con dao găm. Tuy sinh viên bình thường sẽ không mang theo dụng cụ cắt gọt, nhưng Tần Thiên là người mê chương trình sinh tồn nên luôn có dao trong người. Hắn thầm hô may mắn, nếu không có dao thì bổ dừa sẽ rất phí sức. 

 

Tần Thiên dễ dàng dùng dao bổ đôi quả dừa, sau đó uống một hơi cạn sạch. Dừa già nên nước đã có vị chua, uống cũng không tốt nhưng với Tần Thiên hiện tại mà nói thì nước này chẳng khác nào tiên lộ, giúp hắn giải khát nhuận hầu. Một quả không đủ uống nên hắn bổ liên tục năm quả mới dừng lại.

 

Tuy Tần Thiên còn bảy, tám quả nhưng trên hoang đảo thế này rất hiếm nước ngọt, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm, không chừng ngày nào đó có thể cứu mạng chính mình.

 

Dừa là một thứ rất quý giá trên đảo hoang, ngoài nước để giải khát thì cơm dừa cũng là nguồn cacbohydrat quan trọng, không thể bỏ được. Hiện tại Tần Thiên chỉ có một con dao còn đồ ăn nước uống hoàn toàn không có, bất cứ thứ gì cũng không thể bỏ phí.

 

Xác dừa cứng hơn Tần Thiên tưởng tượng, dù có dao thì tách cơm dừa cũng không dễ, cuối cùng hắn quyết định dùng ngón tay để cào. Tuy động tác có chút bất nhã nhưng trên hoang đảo không có người, tự nhiên không cần phải ngại.

 

Nhưng một âm thanh từ trong rừng truyền đến khiến hắn biết mình sai rồi. Hiện tại Tần Thiên cực độ mẫn cảm với tiếng người, hắn chắc chắn rằng âm thanh này không phải ảo giác.

 

Chẳng lẽ cũng là một người gặp nạn trên du thuyền như mình?Tần Thiên không chút do dự, hướng rừng cây lao đến.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương