Tôi Sống Trên Hoang Đảo Cùng Các Em Gái
Chapter 1: Tai nạn trên biển

Chap 1: Tai nạn trên biển

 

Biển xanh ngút ngàn tầm mắt, xa xa chỉ thấy vách đá lởm chởm, vài con hải âu đang lượn lờ phía trên một du thuyền xa hoa.

 

Trên thuyền, Tần Thiên đang cầm di động, chăm chú nhìn vào màn hình để xem một chương trình sinh tồn nơi hoang dã.

 

Tiết mục này Tần Thiên lần đầu tiên xem là hai năm trước, kết quả là càng xem càng thấy lôi cuốn nên xem tới tận bây giờ.

 

Tới khi chương trình kết thúc, Tần Thiên đút di động vào túi, vốn định ngắm cảnh biển một lát để cho mắt thư giãn nhưng phía sau đột nhiên xôn xao lại khiến cho hắn tò mò.

 

Xoay người lại, Tần Thiên thấy trên boong tàu đang có một đám người vây kín.

 

Đám kia người ánh mắt đều tập trung ở đầu thuyền, nam trong mắt tràn đầy hâm mộ, nữ trong mắt toàn là ghen ghét.

 

Dõi theo ánh mắt của họ chỉ thấy một chàng trai cầm một bó hoa hướng một cô gái ở phía xa đi đến.

 

Nam tử dáng người đĩnh đạc, khuôn mặt tuấn lãng, còn cô gái một thân lam nhạt váy dài màu lam nhạt, suối tóc buông dài tới eo nhẹ nhàng lay động theo gió, thực sự mỹ lệ tuyệt luân.

 

Tần Thiên biết hai người đó, nam tên Cao Thần Vũ, không chỉ đẹp trai mà còn có thành tích học tập xuất sắc, còn chưa tốt nghiệp đã được nhiều công ty lớn săn đón. Ngoài ra, hắn còn là quán quân môn chạy nước rút trường họ, có thể nói là mẫu nam thần hoàn mỹ trong mắt nữ sinh.

 

Tài tử xứng giai nhân, có thể được Cao Thần Vũ hâm mộ, Diệp Lâm tất nhiên cũng thập phần ưu tú. Nàng trước khi tốt nghiệp đã được tập đoàn quốc tế lớn trải thảm đỏ mời về. Mỹ nhân tuyệt sắc lại đa tài đa nghệ, là quán quân cuộc thi hát toàn trường. Diệp Lâm là hoa khôi số một, là nữ thần của tất cả nam sinh.

 

Cao Thần Vũ đã theo đuổi Diệp Lâm ngay từ khi còn đi học, nhưng tới tận bây giờ, thái độ của nàng vẫn đạm mạc như cũ.

 

Từ hoàn cảnh hiện tại mà đoán, Cao Thần Vũ hiển nhiên muốn thổ lộ với Diệp Lâm, khiến mọi người xung quanh sôi trào.

 

“Cao Thần Vũ muốn thổ lộ với Diệp Lâm sao? Nếu như anh ấy thích mình thì tốt quá.” Một nữ sinh hâm mộ nói.

 

“Tài tử và giai nhân, đúng là Jack và Rose phiên bản mới!”

 

“Mồm quạ đen, nếu đây là Titanic thì chúng ta chẳng phải sẽ toi đời sao!!”

 

“...”

 

Mỗi người một câu khiến boong tàu tiếng nói chuyện không dứt. Tần Thiên ở đằng xa cũng vô cùng hâm mộ. Hắn là một chàng trai bình thường, tự nhiên cũng thích mỹ nhân, cũng mơ mộng được hoa khôi yêu thích nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng rằng mơ chung quy vẫn chỉ là mơ mà thôi.

 

Hắn gia cảnh bình thường, giờ sắp tốt nghiệp nhưng vẫn chưa tìm được việc làm. Nếu Diệp Lâm tỏ ý thích mình, hắn chắc chắn sẽ cho rằng mình đang bị đối phương đùa bỡn.

 

Điều này không phải tự hạ thấp bản thân mà là suy nghĩ hết sức bình thường. Thử hỏi nếu có khả năng tìm một người ưu tú, ai sẽ lựa chọn một người con gái bình thường? Tương tự như vậy, một người bình bình vô kỳ thì dựa vào gì để được nữ thần hâm mộ?

 

Nói thật, Tần Thiên cảm thấy nếu mình là nữ cũng sẽ chọn một người như Cao Thần Vũ. Cho nên có ảo tưởng cũng không có gì sai, nhưng biết rõ bản thân mình mới là tốt nhất.

 

Thu hồi ánh mắt, Tần Thiên lại nhìn về phía biển xanh, quyết định tận hưởng chuyến du lịch mà nhà trường tổ chức. Dù sao lần này cũng được đi đảo Hawaii, ven đường phong cảnh tuyệt đẹp, đâu có lý nào lại không thưởng thức.

 

“Tần Thiên, ngươi lại vừa chạy tới một góc nào đó để xem chương trình sinh tồn phải không?”

 

Quay đầu nhìn lại, Tần Thiên thấy một người trung niên đang hướng chính mình đi tới, “Như vậy không tốt đâu, dù sao trò chuyện kết bạn cũng hay mà, nhiều bằng hữu nhiều con đường.”

 

Nhìn thấy người tới, Tần Thiên lập tức đứng thẳng thân mình vì đó chính là thầy giáo Trương Lỗi, bình thường đối xử với học sinh rất tốt.

 

Tần Thiên tính cách không thích kết giao nên trong trường thường độc lai độc vãng. Trương Lỗi phát hiện điểm này nên mỗi khi rảnh rỗi sẽ mời hắn đi ăn ở quán ven đường, ông là người tốt với Tần Thiên nhất ở trong trường nên hắn cực kỳ tôn kính.

 

“Thầy nói không sai nhưng vạn nhất kết giao phải hồ bằng cẩu hữu thì chẳng phải phí công vô ích sao?” Tần Thiên có chút không cho là đúng nói.

 

“Ngươi không tiếp xúc thì sao biết người ta làm người ra sao. Còn người không đáng kết giao thì cứ lơ đi là được.” Trương Lỗi mắt trợn trắng, “Cho dù vô dụng thì tìm bạn gái cũng tốt.”

 

“Điều kiện của em thì chỉ làm khổ con gái nhà người ta thôi.” Tần Thiên tự giễu.

 

Hắn đâu phải không muốn yêu đương nhưng lại không muốn làm bạn gái mình phải chịu khổ. Hắn trong tay không có gì, đừng nói đi du lịch, chỉ sợ đi một chuyến công viên giải trí cũng phải tiết kiệm. Dù bạn gái không thèm để ý thì bản thân hắn cũng không đành lòng.

 

Nghe được lời này, Trương Lỗi chỉ biết thở dài, mấy năm đại học, ông đã hiểu Tần Thiên rất rõ. Tuy nhìn ngoài mặt ngoài xem thì Tần Thiên rất giống độc hành hiệp, nhưng tiếp xúc sâu mới biết Tần Thiên chỉ là không biết nên biểu đạt tình cảm của chính mình ra sao nên mới thu mình lại để tránh công đoạn này.

 

Trương Lỗi nhìn về nơi xa, nói sang chuyện khác: “Chuyện tìm việc thế nào, muốn có muốn ta giúp một tay…”

 

Trương Lỗi chỉ nói một nửa thì ngừng lại, sắc mặt đại biến. Nhìn thấy biểu cảm đó, Tần Thiên nổi lòng nghi hoặc, cũng quay đầu nhìn, ngay sau đó đồng tử co rụt lại. Bầu trời vốn đang trong xanh giờ lại đen kịt, một đám mây đen khổng lồ không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, đem lại cảm giác bất an mãnh liệt.

 

Thời tiết biến hóa cực nhanh nên người trên boong vẫn không hề biết, mãi đến khi một tia sét đánh xuống.

 

“Á!”

 

“Trời sắp có bão! Các vị hành khách trên boong mau rút về!”

 

Ngay lúc tiếng cảnh báo vang lên, mặt biển vốn đang bình lặng lại nổi sóng cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, du thuyền bắt đầu lắc lư làm người trên boong ngã lăn ra.

 

Biển quả thực khủng bố, thời tiết thay đổi bất thường, tiếng sấm không ngừng vang lên, mưa to tầm tã mà xuống. Tất cả đều thấy sợ hãi, boong tàu chẳng mấy chốc hoàn toàn hỗn loạn.

 

Sóng lớn liên tục vỗ tới, du thuyền to lớn lúc này mỏng manh chẳng khắc nào lục bình, có thể chìm bất cứ lúc nào.

 

“Con mẹ nó, tốt nhất là tên mồm quạ đen vừa rồi đừng để ta bắt gặp, bằng không lão tử chắc chắn sẽ ném hắn xuống biển làm mồi cho cá!” Tần Thiên nắm chặt lan can, trong lòng chửi to một trận. Lần đầu tiên lên du thuyền lại xui xẻo bậc này, hắn hối hận muốn chết, đúng là ra đường quên xem lịch.

 

“Vào bên trong mau!” Trương Lỗi bắt lấy lan can, từng bước khó khăn hướng về khoang thuyền. Nhưng không đợi ông đi được mấy bước thì một tia sét sáng lòa đã đánh xuống, một tiếng nổ kinh thiên lập tức vang lên. Tần Thiên một tay bắt lấy vòng bảo hộ, một tay che lỗ tai, sắc mặt dại ra, đến khi tầm nhìn khôi phục thì đã thấy trên boong xuất hiện một lỗ thủng cực lớn.

 

Du thuyền rất nhanh bị cắt thành hai đoạn, Trương Lỗi lảo đảo sắp rơi nhưng Tần Thiên nhanh tay lẹ mắt đã chộp được ông, sức lực toàn thân đều dốc ra hết.

 

Lúc này Trương Lỗi mới từ từ tỉnh lại, đến khi nhận biết được hoàn cảnh hiện tại thì chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay Tần Thiên. Mới đầu Tần Thiên còn miễn cưỡng kéo được Trương Lỗi nhưng theo thân tàu càng ngày càng nghiêng, hai người gần như treo ở giữa không trung.

 

Không bao lâu sau, Tần Thiên đã gắng gượng đến mặt đỏ gay.

 

Thấy thế, Trương Lỗi vội nói: “Buông tay đi!”

 

“Câm miệng!” Tần Thiên cắn răng.

 

“Làm thế thì còn một người được sống!”

 

“Cả hai đều có thể sống!”

 

Tình bạn giữa nam nhân đôi khi không cần nhiều lời.

 

Nhưng vẫn là quá mức miễn cưỡng, không đến một phút, Tần Thiên hai mắt đã đầy tơ máu, gân xanh hai tay nổi rõ. Thời khắc nguy cơ, Tần Thiên lại cực độ bình tĩnh, hai mắt nhanh chóng nhìn quanh, cuối cùng tìm được một điểm hạ cánh tốt: bể bơi. Một chân hắn đạp vào lan can. Nhận ra ý đồ của Tần Thiên, Trương Lỗi lập tức bình tĩnh lại. Tới khi đạt độ cao phù hợp, hắn liền nhắm điểm đó mà quăng Trương Lỗi tới.

 

Giờ khắc này Tần Thiên khí lực hao hết, hai tay buông thõng nên thân hình cấp tốc rơi xuống. Trương Lỗi vươn tay muốn bắt lấy Tần Thiên, nhưng chuyện này là không thể nào.

 

Tần Thiên trượt dọc boong tàu hướng xuống biển. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, điều hắn có thể làm chỉ là duỗi tay bắt lấy một chiếc phao cứu sinh. May mắn là có phao nên rơi xuống biển liền nổi lên được ngay, sau đó nhắm bờ mà bơi đi. Nhưng trời không chiều lòng người, mặt biển hiện lên một xoáy nước, rất nhanh đã cuốn hắn vào trong. Tần Thiên toàn không không còn chút sức, bản năng cầu sinh trỗi dậy mãnh liệt nhưng một cơn sóng đánh tới, rất nhanh hắn đã biến mất không còn tăm tích.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương