Tôi Sợ Gặp Phải Giả Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 20
Nói xong, hắn đứng lên đi vào bên trong, hét lên: "Diệp Y Nhiên ra đây! Không phải cô luôn muốn nói rõ ràng với tôi sao? Cô ra đây, ngày hôm nay tôi sẽ cùng cô nói rõ ràng, đừng có trên trong đó nữa!"
Không có trả lời, hắn đi quanh phòng bệnh, thậm chí tìm trong phòng tắm, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Diệp Y Nhiên đâu.
Hắn trở nên hơi cáu kỉnh, nén giận nhìn Bạch Giai: "Bạch Giai, cô thấy đó, không phải là tôi không nói rõ ràng với cô ấy, nhưng cô ấy lại trốn tránh không chịu ra.
Đừng nói ông đây vô trách nhiệm.
Tôi đã cho cô ấy cơ hội, nhưng bản thân lại không muốn.
Được rồi, tôi đi.
Một trò chơi nhàm chán như vậy, tôi không có thời gian để chơi với các người.
Người này giống như một kẻ điên khùng mất trí, tự mình nói với chính mình, tự biên tự diễn, mở cửa ra và rời đi.
Bạch Giai đối với chuyện của hắn và Diệp Y Nhiên thật không nói nên lời, hắn đang cố gắng thể hiện mình là một tra nam*, khiến cô cũng cạn lời.
(*)tra nam: những chàng trai trong tình yêu luôn lợi dụng làm đau lòng phụ nữ.
Đi thì đi đi, cô không có ý định giữ hắn lại.
Trong nháy mắt, cánh cửa vụt qua một cái, phòng bệnh lại lại trống rỗng và im lặng.
Cô dựa vào gối, cô gái luân hồi một kiếp nhưng chưa từng trải qua tình yêu, đẳng đặng trầm mặc mà rơi lệ.
Cô nghĩ về người mẹ của mình, người đã nhảy lầu mà chết.
Bọn họ có cũng một cảm xúc như nhau, và tương tự chọn cách chấm dứt sinh mệnh một cách bi thảm chấn động
Thông qua những gì đã xảy ra với mẹ cô, có thể tưởng tượng được cổ ấy đã trải qua bao nhiều tuyệt vọng trước khi chọn cách này.
Không biết cô đã tuyệt vọng đau khổ trong bao lâu?
Không biết liệu cô ấy có hối hận khi cô ấy nhảy xuống không?
Không biết liệu cô ấy có một khoảnh khắc hoài niệm về người thân và bạn bè hay không trước khi đưa ra quyết định đó?
Đối với cảm xúc của cô ấy mình cái gì cũng không biết.
Nhưng cô chắc chắn biết một chút.
Việc cô ấy nhảy lầu chắc chắn không thể không liên quan đến Lục Bái Nhiên.
100% không thoát khỏi liên quan.
Nếu cảnh sát có thể tra ra rõ, tốt nhất là đưa hắn ta ra công lý.
Nếu như tra không rõ ràng, cho dù lần này có liều mạng trở mặt với Tần Đỗ, cũng muốn hắn phải trả giá đắt.
Đó không phải là cái giá của tiền bạc và quyền lực, mà là cái giá nợ máu phải trả bằng mẫu.
Vậy, bây giờ mình nên làm gì?
Đem thân thể dưỡng thương cho thật tốt.
Đúng, chỉ khi thân thể thật tốt, mới có thể tự thân tự làm mọi việc.
Để đối phó với Lục Bái Nhiên thì điều này mới có ích.
Được rồi, cô bây giờ không muốn bất cứ điều gì khác.
Ngủ một chút, chữa lành vết thương của mình trước, giữ tinh thần thật tốt.
Khi cô cần chính bản thân của mình, thì vẫn còn ở phía sau.
Tự bản thân thôi miên như vậy, cô an tâm ngủ một giấc.
Buổi sáng.
Trần Phi đến, và hai người lặng lẽ đọc sách.
Đột nhiên, Hà Bắc Hoàn lại xông vào.
Hắn chạy rất vội, thở hổn hển, mở cửa và lao thẳng đến Bạch Giai: "Diệp Y Nhiên thực sự đã chết rồi sao? Cô không có gạt tôi? Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hắn hiển nhiên nghe được chuyện này từ người khác, hắn rất bất ngờ và sợ hãi, chạy đến đây để xác nhận lại.
Nếu như hôm qua hắn hỏi với phản ứng bất ngờ như vậy, Bạch Giai sẽ cảm động đem một vài chi tiết kể cho hắn nghe.
Nhưng hiện tại thì không còn nữa, cô trong lòng đã có một ý tưởng, không cần thiết ai phải can thiệp.
Đặc biệt là sự can thiệp của người bốc đồng này.
Cô trợn mắt và thản nhiên liếc nhìn hắn: "Tôi là một bệnh nhân đang nằm trên giường không thể di chuyển.
Tôi không biết nhiều hơn anh.
Vì anh đã nghe được tin này, tốt hơn là hỏi người đã nói với anh về tin này đi." Hà Bắc Hoàn không tin điều đó, ngồi xổm trước mặt cô.
Nắm chặt chăn trước mặt cô.
"Nói dối! Làm thế nào cô lại không biết rõ? Tôi không biết tại sao ngày hôm qua cô gọi cho tôi? Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra? Đấy là chuyện ngoài ý muốn hay có người làm? Đang yên đang lành làm thế nào cô ấy lại muốn nhảy lầu chứ? Đó có phải là toàn bộ sắp đặt của cái tên họ Lục kia không? Bọn họ lúc đó có quan hệ gì với nhau? Tại sao hắn ta ghê tởm như vậy mà Diệp Y Nhiên vẫn khăng khăng không muốn từ chức? Tôi thắc mắc ở trong lòng.
Cô nói chỗ tôi biết, nói cho tôi biết hết tất cả! "
Bạch Giai nghe hắn nói xong, như cũ vẫn câu nói đó: "Tôi không rõ lắm.
Tôi chỉ có thể nói cho anh biết Lục Bái Nhiên là bạn cùng lớp đại học của chúng tôi.
Về những điều khác, nếu anh muốn biết thì tự đi mà điều tra."
Hà Bắc Hoàn nhìn cô, và cô cũng nhìn hắn, trong mắt cô không có một chút nào thỏa hiệp.
Hà Bắc Hoàn nhìn một lúc, lắc đầu đứng dậy.
"Haha, cô bây giờ trông rất giống Tần Đỗ.
Ánh mắt và giọng điệu giống hệt.
Bạch Giai, cô làm tôi quá thất vọng.
Cô không biết cô bây giờ không đáng yêu chút nào, tôi gần như không quen biết cô nữa...!
Những từ này so với hôm qua hắn tới, mỗi một câu đều có lực sát thương.
Bạch Giai bị hắn nói dường như bị hắn dội tỉnh bởi một chậu nước lạnh.
Không sai, cô làm sao không biết gần đây cô đã thay đổi rất nhiều?
Trở nên hiền lành và lười biếng, không muốn tiến thủ, ngây thơ làm nũng.
Mỗi ngày muốn đắm chìm trong tình yêu nam nữ, mơ mơ màng màng, yên ổn cũng người khác sống bên nhau cả đời.
Ôi trời ơi, lúc này, cô chợt tỉnh giấc, cô bây giờ thật giống mẹ cô yêu Bạch Kiến Quốc đến nhường nào!
Bắt đầu nói về tình yêu, bắt đầu coi đàn ông làm trọng tâm của cuộc sống.
Nếu kịp thời không bừng tỉnh, bước tiếp theo khả năng chính là ngoan ngoãn kết hôn, sống trong nhà cao cửa rộng, dắt con đi chơi với ông bà và chờ chồng tan ca trở về nhà mỗi ngày làm trọng tâm.
Mẹ nó, mình đang làm gì vậy?
Sau khi sống trong bệnh viện mới có một tháng, làm thế nào lại có thể đánh mất bản thân mình, đánh mất tồn nghiêm một cách tồi tệ như vậy?
Tiêu tiền của đàn ông, được đàn ông chăm sóc, dỗ dành đàn ông vui, những gì cô làm không thua kém như những người khác.
Cô không còn nhớ những mục tiêu mà cô đã đặt ra trước khi nhập viện.
Nếu cô vẫn còn nhớ những mục tiêu đó, thỉnh thoảng lấy chúng ra để cổ vũ chính mình,thì Diệp Ý Nhiên hôm nay sẽ không phải chết
Còn người của Bạch gia.
Đánh mình như một con chó, hành hạ như một con chó, đưa đến nơi hoang dã và cố gắng giết chết mình, chính mình cũng bình tâm lại thiếu chút nữa đem cơn giận này nuốt xuống rồi!
Quả nhiên, trên thế giới điều làm cho tinh thần con người sa sút chính là tình yêu.
Thứ này giống như một loại thuốc ma quái gây ảo giác.
Khi dính vào rồi chỉ có thể nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, sống trong giấc mông ảo ảnh và tự lừa dối chính mình.
Bản thân làm thế nào lại có thể chơi một thứ xa xỉ như vậy?
Người phụ nữ nghèo phải nhập viện chờ đàn ông nuôi dưỡng, có tư cách gì tiểu những đồng tiền này?
Không thể sử dụng Trần Phi được nữa, không phải vì cô ta không thể tin được, mà vì khoảng cách của cô ta quá gần với Tần Đỗ, có nhiều chuyện không tiện cho hắn biết.
Ngoài Hà Bắc Hoàn, không có ai có thể giúp đỡ cô được.
Tuy nhiên, khó khăn lắm cùng Hà Bắc Hoàn đem rũ bỏ sạch sẽ quan hệ, cô không muốn cho hỗn cảm giác hư vô, gây ra nhiều rắc rồi không cần thiết.
Mình nên tìm ai đây?
Càng nghĩ, cô cầm điện thoại và lật cuốn sổ địa chỉ.
Nhìn thấy các thành viên trong nhóm Phương Đạt dưới tay cô, cô đột nhiên có một ý tưởng.
Nhanh chóng kéo bọ họ lại với nhau để tạo thành một nhóm WeChat, sau đó gửi lì xì.
Trong phút chốc, II xì đã bị giành sạch, mọi người nói chuyện vui vẻ nhộn nhịp:
Kỹ thuật viên nịnh bợ Bạch Giai trước: "Cảm ơn Lão Đại, sắp đến cuối tháng rồi.
Côi làm sao biết tôi sẽ hít gió Tây Bắc chứ?" (*)hít gió Tây Bắc: ý chỉ nghèo đến mức không có cơm ăn mà phải đi hít giỗ cho qua con đói.
Chị gái trang trí nói: " Lão Đại 666*, ở bệnh viện còn quan tâm đến chúng tôi.
Chúng tôi cảm động đến rơi nước mắt." ( * ) 666: Ngôn từ mạng, chỉ lợi hại, cool ngầu.
Em gái viết quảng cáo nói: "Ai nói không phải.
Nhóm chúng ta đã không xử lý một vụ ăn quy mô lớn kể từ khi Lão Đại rời đi, không có tiền thưởng vào cuối tháng.
Chúng tôi đã ăn và chờ chết mỗi ngày, mức lương cơ bản mà chúng tôi chờ đợi gần như không đủ để lập đầy dạ dày.
Phương tiện truyền thông mới đang chạy: “Đúng vậy, Lão Đại, khi nào cô sẽ quay trở lại? Chở cô có thể quay trở lại dẫn dắt chúng tôi hồi phục và giành chiến thắng tiền thưởng.
Mọi người đều có cùng một lời, tiếp theo điều là nhớ cô Lão Đại, Lão Đại mạu sớm trở lại, Lão Đại là hy vọng của chúng tôi ...!những thứ như thế.
Bạch Giai có chút xúc động.
Khi còn nhỏ, vì đạt điểm cao, cô thường làm việc với tư cách là một lớp trưởng và quản lý một số bạn cùng lớp nhỏ.
Bọ họ chính là sùng bái, yêu kính cô.
Nhưng đó là việc của 800 năm trước.
Kể từ khi mẹ cô qua đời, trên người cô giặng đèn kết hoa kết thúc trong ba ngày, tính khí của cô ngày càng tôi tệ hơn, cô ngày càng không biết làm người khác thích nữa.
Trong nhiều năm qua cổ đã không phải là cán bộ lớp và nhận được sự ủng hộ.
Bây giờ nhìn bọn họ nói như vậy, dường như cô đang trở lại thời tiểu học ngây thơ: "Cảm ơn tất cả mọi người đã lo lắng.
Hồng bao không có nhiều.
Lời cảm kích có nói thêm gì đi nữa chỉ khiến tôi cảm thấy trên mặt không treo nổi nữa rồi.
Dừng lại.
Dừng lại.
Nhưng cũng không để mọi người nhớ tôi vô ích.
Hôm nay tôi sẽ gửi cho các bạn một cổng việc.
Tới đây, mau mau ra xếp hàng nhận việc nào."
Mọi người nhanh chóng bước ra xếp hàng “Đến rồi, đến rồi, Lão Đại, là nhiệm vụ gì?" "Không cần biết đó là nhiệm vụ gì, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ” "Nhất định! Vì tiền thưởng, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ
Thái độ rất tích cực như vậy sao?
Bạch Giai hiểu rõ.
Có vẻ như Tần Thiều Thành sợ rằng thành tích của cô sẽ quá chói mắt, sợ cô đoạt lấy vị trí của hắn, giờ hắn thậm chí không dám sắp xếp một công việc năng động cho các thành viên trong nhóm của mình.
Trong cả tháng, đem bọn hắn trở thành bộ dạng rảnh rỗi như thế này.
Có điều bọn họ còn không có dập tắt đi tinh thần chiến đấu của mình, nên Bạch Giai rất hài lòng về thái độ của bọn họ và công bố nhiệm vụ cho mọi người: "Trước hết, nhiệm vụ này được giao bởi ban giám đốc điều hành cấp cao, và tuyệt đối giữ bí mật, nhớ chưa?"
Mọi người trả lời: "Nhớ kỹ." "Thứ hai, tuân thủ luật pháp và kỷ luật là điểm mấu chốt về đạo đức của chúng ta.
Chúng ta sử dụng các biện pháp nghiêm túc để điều tra các đầu mối và xử lý các vấn đề bằng các biện pháp thỏa đáng.
Không bao giờ vi phạm luật pháp hoặc kỷ luật và làm mất uy tín của công ty."
Mọi người lại trả lời: “Đã biết.”
Sau đó, cô nói với bọn họ thông tin cơ bản của gia đình Bạch Kiến Quốc, yêu cầu bọn hắn kiểm tra phạm vi hoạt động hàng ngày và công việc kinh doanh hiện tại của ông ta hay lui tới.
Nếu tìm tra ra được rồi, thực hiện bước tiếp theo.
Kỹ thuật viên và anh trai điều hành đã chủ động yêu cầu tiếp nhiệm vụ điều tra này.
Em gái viết quảng cáo kiểm tra Bạch Phân Phần, và chị gái trang trí và Đường Ngọc Lan ở lại một người để bảo vệ căn cứ.
Cả nhóm im lặng một lúc, Bạch Giai đặt điện thoại xuống, lo lắng về đôi chân không hăng hái này của cô.
Xương sườn đã gãy một lần gần như được chữa lành, vậy tại sao việc chữa lành động mạch lại khö khăn đến vậy?
Cô không dám sử dụng bất kỳ lực nào, nhưng cảm thấy đau khi ngón chân chạm đất.
Củ cải đà này thì khi nào cô mới đi bộ lại bình thường đây?
Mę kiép.
Tất cả là do Bạch Kiến Quốc chết tiệt hại
Bây giờ ngẫm lại, cô vẫn nhớ bộ dạng vô cảm, nghiến răng nghiện lợi của ông ta tuyệt tình đâm vào cô.
Có loại nào như gia đình này của cô.
Nếu không một ngày ở lại thành phố, thì Bạch Giai tôi, sẽ không cho ông một ngày bình yên!
Về phần làm sao để không được bình yên, rất nhanh liền có đáp án.
Chín giờ tối, nhóm lại trở nên sôi nổi.
Kỹ thuật viên đầu tiên báo cáo kết quả điều tra ngày hôm nay: "Tôi đến trước nhà của bọn họ lúc mười giờ sáng và chỉ thấy những người khác vào lúc hai giờ chiều.
Tội lái xe đến một câu lạc bộ cao cấp ở khu Tây Thành, đến khi xuất hiện.
Ông ta uống rất nhiều rượu và ôm một cô gái.
Đây là một ảnh tôi đã chụp, Lão Đại xem có phải ông ta không.
Đêm tối mờ, ánh sáng lốm đốm ảnh chụp lén cũng không rõ lắm, nhưng Bạch Giai vẫn có thể thấy người đàn ông cao lớn này chính là ba cô.
Ôm một con gái sexy nóng bỏng như vậy, ông ta cũng không ngại dau eo à.
"Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Ông ta có đưa cô gái đi khách sạn không?" Cô hỏi.
"Không, bọn họ đang chờ người tới đón.
Đoán chừng cô gái này là người ở trong câu lạc bộ đang bàn về giá cả với ông ta."
Mẹ nó.
Phát sóng trực tiếp hình ảnh ba ruột ăn chơi đảng điểm, nếu cô không phải là người có tâm lý mạnh mẽ, cô chắc chắn sẽ không làm loại việc mặt không đỏ tim không run như vậy.
Bạch Giai binh tĩnh chỉ huy: "Có thể hẹn cô gái dành thời gian gặp nhau không? Mời cô ta giúp tôi.
Tôi có thù lao hậu hĩnh cho cô ta
Kỹ thuật viên trả lời: "Chúng ta sẽ hành động ngay bây giờ sao?
Miến là Lão Đại ra lệnh, tôi sẽ tạo điều kiện cho cô ta tới gặp mặt nói chuyện.
Lão Đại phần phó đi."
Bạch Giai nảy ra ý tưởng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook