Tôi Sợ Gặp Phải Giả Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 19
Bạch Giai cười: "Cô gọi tôi là bà chủ, nhưng lại dám không phục vụ tôi? Cẩn thận không là tôi yêu cầu ông chủ đuổi việc cô đấy, phu nhân nghèo."
Trần Phi chỉ vào cô với ánh mắt khinh bỉ: "Hãy nhìn xem, bản chất của giai cấp tư sản đã bị phơi bảy? Còn đàn áp nhân dân lao động của chúng tôi? Tôi không dám so đo với cô.
Đủa cô một chút như thế này đã gọi là trứng bồ câu rồi, sau này Tần tổng có cầu hôn..
lại còn không phải tặng cô trứng khủng long sao?"
Bạch Giai đỡ trán: "Thật quá đáng.
Tại sao cô không nói rằng anh ấy sẽ cho tôi một quả địa cầu?" "Haha, tôi không dám nói, nhưng thực sự có thể gửi một quả địa cầu mô hình."
Bạch Giai cảm thấy buồn cười vì những lời nói của cô ấy, xương sườn của cô đau nhói khi cô cười.
Nắm chặt xương sườn của mình, duỗi tay trái ra một cách cường điệu: "Vậy phiền cô ở trước mặt Tần Tổng cổ vũ nhiều một chút.
Nếu anh ta dám tặng tôi một quả địa cầu mô hình, tôi dám cho cô một nửa quả."
Trần Phi mỉm cười và vẫy tay: "Đừng đừng, tốt hơn là cô nên tự giữ mà treo đi.
Cuộc sống của tôi bị coi thường, chia cho tôi đồ vật to như vậy,đi ra đường tôi sợ bị cướp mất."
Điều này đã thay đổi Bạch Giai kiêu ngạo: "Ỏ, tôi thật không biết làm thế nào để quảng bá."
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCDứt lời, hai người nhìn nhau, cười ngả nghiêng vì sự ngây thơ ngu ngốc của mình.
Sau khi chơi đùa một lúc, hai người họ cầm cuốn tiểu thuyết lên đọc, nhưng Bạch Giai luôn cảm thấy trái tim cô rối tung đến mức cô không thể bình tĩnh, câu chuyện tình yêu rất đau lòng, nhưng cô không thể tập trung đọc được.
Trần Phi chỉ đơn giản là đẩy cô đi dạo ngoài vườn.
Hai người dùng lại và nói chuyện, cứ như thế một ngày đã gần trôi qua.
Cuối cùng cũng đến năm giờ chiều, Bạch Giai mong đợi Tần Đỗ sẽ nhanh chồng đến, hành động như một đứa bé, nói không chừng hắn có thể đồng ý ra mặt và giải quyết Lục Bải Nhiên.
Không ngờ cô ngồi như đứng trên đống lửa đợi đến sau giờ nhưng không thấy hắn đến.
Mà cũng không có một cuộc gọi điện.
Bạch Giại muốn gọi điện nhưng sợ hắn đang có việc gấp, cô gọi làm cho hắn sốt ruột.
Đành phải nhờ Trần Phi hỏi Trần tiên sinh phương pháp hack máy tính của người khác có hiệu quả không.
Trần Phi bật loa ngoài, Bạch Giai nhìn cô chằm chằm và hỏi: "Chuyện này thì." – Trần Quảng Siêu nghe được đại khái, thành khẩn nói: " Cũng không phải là vấn đề hóc búa, nhưng trước tiên tôi có một điều kiện " "Điều kiện như thế nào?" – Bạch Giai hỏi trước.
"Nhất định máy của đối phương phải bật mới có thể thực hiện được và tốt nhất là cung cấp cho tối mật khẩu mở máy của bên kia.
Nếu không, sẽ mất thời gian để bẻ khóa mật khẩu và có thể bị phát hiện nếu chậm trễ.
"
Hắn nói rất có lý và Bạch Giai đã đồng ý hắn.
Dự định để Diệp Y
Nhiên tìm cách lấy mật khẩu mở máy của Lục Bái Nhiên.
Chỉ cần làm được video bị xóa vĩnh viễn, thì con mẹ nó Lục khốn kiếp ai có thể để vào mắt chứ?
Nói liền làm liền, Bạch Giai nhìn thời gian, ở bên kia đang là ba giờ chiều.
Cô không quản được nhiều như vậy, liền gọi cho Diệp Y Nhiên.
Một lần, không ai trả lời.
Hai lần, một người đàn ông nhận cuộc gọi.
Lục Bái Nhiên:"Alo."
Nghe thấy giọng của hắn, mí mắt của Bạch Giai nhảy lên hai lần, và một linh cảm xẫu lại xuất hiện trong tim cô.
Cô có chút không dám "Sao lại là anh? Diệp Y Nhiên đâu? Tại sao cô ấy không nghe điện thoại?"
Cô ấy rất mong khi nghe Lục Bái Nhiên nói rằng cô ấy đang làm việc, vì vậy đừng gọi cho cô ấy trong giờ làm việc.
Có biết điều này sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy không?
Nhưng Lục Bái Nhiên không có nói.
Hắn im lặng một lúc, Bạch Giai trong chớp mắt cả da đầu tê dại: "Lục Bái Nhiên, anh nói chuyện đi? Anh vẫn còn ở đó chứ? Cô ấy đầu? Anh đưa điện thoại cho cô ấy! Tôi muốn cô ấy nghe điện thoại
Vẫn không có gì xảy ra.
Bạch Giai tức giận và hét vào điện thoại: "Anh mau đưa cho cô ấy nhanh lên! Có chuyện gì với cô ấy vậy? Cái tên họ Lục kia, anh có nói hay không!" "Cô ấy chết rồi." Bị Bạch Giai nóng nảy gào lên, Lục Bái Nhiên mặc dù đang ở đồn cảnh sát đột nhiên phát cầu, không kiên nhẫn nói ra.
"Cô ấy nhảy lầu! Cô ấy chết ngay tại chỗ! Cảnh sát vừa mới đưa thị thể của cô ấy đi và một nhóm chúng tôi đang bị điều tra.
Tôi không biết khi nào chúng tôi có thể thoát khỏi sự nghi ngờ.
Hợp đồng của công ty sắp bị trì hoãn.
Mẹ nó nhà cô đợi chút được không?"
Sau khi gầm lên: " Tút tút tút " – cô đặt điện thoại xuống.
Trần Phi nghe thấy cuộc trò chuyện ở bên kia rất rõ ràng.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Bạch Giải lúc này, cô có chút không biết phải làm thế nào.
"Nhân viên của công ty đã mất mạng ở nước ngoài.
Tần tổng chắc chắn lo lắng.
Hơn nữa, đối với dự án này, công ty đã chiến đấu trong một thời gian dài với các doanh nghiệp địa phương của Trần Lê Thế.
Không thể có sơ suất nào.
Bạch Giai, cô hãy giữ gìn sức khỏe, Tần tổng khả năng những ngày gần đây sẽ không để ý đến cô.
Nền cô phải tự chăm sóc tốt cho bản thân của mình.
Trần Phi an ủi rất có đạo lí, nhưng Bạch Giai một câu cũng không nghe lọt.
Cô ngợ ngơ ngác ngác trong nhiều ngày, trong đầu đều suy nghĩ, tại sao lại đột nhiễn nhảy lầu ?
Làm thế nào mà Lục Bái Nhiên buộc cô phải nhảy lầu trong lúc tha phương cầu thực ở nước ngoài?
Làm thế nào mà Lục Bải Nhiên lại có thể vờ như vô tội như vậy sau khi ép buộc cô?
Diệp Y Nhiên khi nào chết? Diệp Y Nhiên nhảy lầu khi nào? Diệp Y Nhiền khi nào xuống địa ngục.
Tuy nhiên, hắn yếu ớt hy vọng rằng vấn đề này không liên quan gì đến Lục Bái Nhiễn, không liên quan đến thể diện của Tần Thiếu Nhã và Phương Đạt.
Chỉ vì Bạch Giai đã cố gắng tìm mọi cách có thể để ngăn Lục Bái Nhiên đảm nhận vị trí này, cô đã không giúp được gì, mới xảy ra cục diện như ngày hôm nay.
Nếu điều tra ra Lục Bái Nhiên đã làm điều đó, thật khó để tưởng tượng Bạch Giai sẽ phẫn nộ đến mức nào.
Cúp điện thoại và sắp xếp người đi đặt chuyến bay sớm nhất đến Thụy Sĩ.
Sau đó, gọi cho Từ Khải, yêu cầu hắn ta dẫn dắt đội, hắn vội vã đến sân bay để gặp giám đốc bán hàng cũ của mình.
Trên đường đi, nói đại khái cho Từ Khải về tình hình vụ án, và sau đó nghe hắn phân tích các quy định pháp lý.
Mãi đến khi lên máy bay, hắn mới nhớ gửi tin nhắn cho Bạch Giai.
"Tạm thời đi công tác trong vài ngày, hãy chăm sóc bản thân và nghe lời Trần Phi.
Anh sẽ gặp em ngay sau khi quay trở về."
Bạch Giai nhận được tin, mặc dù trong lòng cô rất buồn, nhưng cũng không làm được gì.
Cô gửi lại cho hắn một tin: "Ừ."
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cô căn dặn một câu: "Thông báo cho cha mẹ của Diệp Y Nhiên chưa? Nhất định phải sớm thông báo, Đừng đợi mọi việc làm xong trở về nước rồi mới thông báo.
Cô ấy là con gái duy nhất trong gia đình và bố mẹ cô ấy hy vọng cô ấy rất nhiều.
Nếu họ không được tham gia xử lý, họ cũng sẽ không chấp nhận sự thật này.
Cũng sẽ không chịu giảng hòa.
Đoạn văn sau chỉ là một suy luận mà cô ấy dựa trên cuộc đời của Diệp Ý Nhiên được quản lý rất nghiêm ngặt từ thời thơ ấu.
Dù sao, ba mẹ cô thuộc tầng lớp trung lưu, một chút kiêu ngạo, tinh thần cao thượng, người trung niên mất con gái, người bạc đầu tiễn người tóc xanh.
Công ty ra mặt làm qua loa, làm sao họ có thể chấp nhận?
Tần Đỗ đã tắt điện thoại, chờ khi hạ cánh hắn thấy câu này liền trả lời cô: "Ừm."
Trong vài ngày tới, Bạch Giai chỉ có thể nằm trên giường chờ đợi tin tức.
Không phải là không hỏi Tần Đỗ, nhưng hắn quá bận, nửa ngày mới nhắn một câu, và mỗi lần lý do đều như thế.
"Anh sẽ nói cho em biết sau khi xử lý xong việc, đừng lo lắng về điều đó, hãy tự chăm sóc bản thân của mình.
Nghe lời đi."
Những gì hắn nói thật nhẹ nhàng.
Cô đã biết Diệp Y Nhiên gần 7 năm.
Mặc dù trong hai năm qua cô không có liên lạc nhiều, những tình bạn trong 7 năm không thể nói dứt là dứt được.
Hơn nữa, một sinh mệnh đang tốt đẹp đột nhiên không còn nữa, một sinh mệnh đáng ra cô có thể cứu được đột nhiên không còn nữa.
Làm thế nào cô có thể mặc kệ được?
Nếu như có thể không quan tâm, cô máu lạnh vô tình chẳng khác gì Bạch Kiến Quốc?
Nhưng khi nói đến máu lạnh vô tình, cô nghĩ ngay đến một người.
Lấy điện thoại, tra cứu nhật ký cuộc gọi từ lâu, tìm số đã trở thành một chuỗi số và quay số.
Rõ ràng, bên kia cũng đã xóa số của cô, và năm lần bảy lượt cúp máy, không tiếp.
Cuối cùng bắt máy vì không biết ai đang gọi điện, giọng nói mất kiên hỏi:.
"Này, ai vậy? Cho hỏi tìm ai?"
Bạch Giai chờ một lúc lâu, vừa lo lắng vừa tức giận ném điện thoại của mình, cô vừa nghe đến giọng nói của hắn càng thêm tức giận.
"Tôi tìm anh!" "Hả?" Hà Bắc Hoàn ngạc nhiên một lúc, và rồi có một nụ cười phù phiếm trong giọng nói: "Bạch Giai? Sao đột nhiên nhớ đến tôi vậy? Thật hiếm có, nói đi, tìm tôi làm gì?" "Tôi .." – Bạch Giai ban đầu chuẩn bị rất nhiều câu chửi để mắng hắn ta, cay độc trách cứ hắn, hỏi hắn tại sao vô trách nhiệm với Diệp Y Nhiên như vậy.
Kết quả lời nói đến bên miệng, nhưng không thể nói ra lời.
Cô có tư cách gì đứng ra trách cứ hắn?
Sau khi nghĩ về điều đó, cô chuẩn bị thay đổi cách nói của mình: "Anh có rảnh không? Tới gặp tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với anh." "Có chuyện muốn nói với tôi?" Hà Bắc Hoàn tiếp tục cười: "Những chuyện mà em muốn nói với tôi, có nhất thiết gặp nhau không chỉ cần nói qua điện thoại, kẻo bạn trai của em nhìn thấy, lại hiểu lầm tôi muốn tán tỉnh em." Bạch Giai gần như có thể tưởng tượng khi hắn nói điều này cố tình làm cho mình tức giận, cô âm thầm nghiền răng, kìm nén cơn giận: "Tôi đang ở khu chăm sóc đặc biệt phòng 303 của Bệnh viện U Lam.
Tôi có vài điều muốn nói với anh! Tôi cho anh nửa tiếng.
Đến đây ngay!" Cô không đợi hắn từ chối: "Tút Tút Tút" nhanh chóng tắt điện thoại.
Chiêu này cô học được từ Tần Đỗ.
Đừng cho người khác cơ hội từ chối.
Mặc dù hắn biết đó là một mồi câu, cho dù bên kia muốn từ chối, vì sự tò mò trong lòng, cuối cùng hắn đã cắn mồi một cách trơn tru.
Cô hiểu cảm giác đó, vì vậy cô tin rằng Hà Bắc Hoàn sẽ giống như mình.
Quả nhiên chiêu này không tệ.
Không biết phải mất bao lâu khi Trần Phi trở về nghỉ ngơi, thi cánh cửa phòng bệnh đã bị Hà Bắc Hoàn mở ra.
Bạch Giai nằm xuống nhưng không ngủ được, và ngay lập tức ngồi dậy khi nghe tiếng vang của phường.
Hà Bắc Hoàn, mặc áo đen, quần đen, giày thể thao màu trắng, xuất hiện ở cửa với điếu thuốc trong miệng, đối diện với đèn sợi đốt sáng chói, hắn đẹp trai đến mức không thể mở mắt
Rốt cuộc, đã lâu rồi không gặp, nhưng trước đây cô có để ý hắn nên Bạch Giai có chút xấu hồ.
"Đến rồi sao? Lại đây ngồi xuống đi."
Hà Bắc Hoàn dựa vào cánh cửa ngậm điếu thuốc, cũng không đi qua.
Hắn cúi đầu và rút cái bật lửa ra để châm thuốc, nhổ khói hướng về cô, và nói lạnh lùng: "Tại sao em lại bị thương? Người phụ nữ đó lại đánh em sao? Lần này bị thương ở đâu? Bạch Giải, ngay cả khi đó là một cỗ máy, các bộ phận được tháo rời và lắp đặt lại sẽ không tốt như ban đầu.
Tại sao em không sợ hãi, không lo lắng cho bản thân mình?"
Mặc dù hắn giận dữ với chính mình, nhưng hắn nói vẫn tỏ ra lo lång.
Bạch Giai mất tự nhiên sở sờ cái mũi.
"Không sao đâu, tội vô tình bị trật chân, không có vấn đề gì lớn cả.
Đến đây, tôi có vài điều muốn hỏi anh." “Không." Hà Bắc Hoàn vẫn dựa vào cách cửa và hút thuốc: "Nếu em có điều gì muốn nói thì nói đi, tuyệt đối đừng câu dẫn tôi.
Tính khí của Tần Đỗ không phải em không biết, vì vậy tối không muốn phí lời với hắn ta."
OK.
Bạch Giai không có ép buộc hắn nữa.
” Anh và Diệp Y Nhiên có quan hệ như thế nào?"
Hắn cúi đầu, một tay đút túi, hững hờ: "Có thể như thế nào? Cứ như vậy thôi, tôi không phải người biết dỗ dành con gái."
Bạch Giai muốn hỏi ngược lại: “Không phải à?”
Nhưng cảm thấy câu hỏi này không có gì tốt đẹp, liền nhịn lại.
"Vậy cô ấy vẫn là bạn gái của anh à? Hai người đã bao lâu không liên lạc rồi?" "Mẹ kiếp."
Hà Bắc Hoàn ngẩng đầu lên, tàn thuốc trong tay hắn tích lại một đoạn dài, hắn u oán nhìn Bạch Giai: "Đột nhiên kinh động gọi tôi tới là hỏi về chuyện này sao? Thật thất lễ, nhưng tôi và cô ấy có liên quan gì đến cô không? Cô là ai? Mẹ tôi còn không quan tâm đến tôi, thế nào? Cô định dạy tôi làm một người bạn trai tiêu chuẩn sao?"
Tôi không đủ tư cách dạy anh, tôi cũng không nên đột ngột gọi cho anh tới đây.
Hà Bắc Hoàn, Diệp Y Nhiên chết rồi, tôi chỉ nghĩ anh nên biết về điều đó." – Bạch Giai nói một cách bình tĩnh.
Cùng nhau chơi hắn sao?
Thực sự hy vọng bản thân cũng có hứng thủ tốt như vậy.
"Nói đi." Thấy cô không nói, Hà Bắc Hoàn vươn tay nắm lấy cánh tay cô lắc lắc hai lần.
"Có phải cô gọi tôi đến để chơi tôi không? Diệp Y Nhiên đang ở đâu? Cô ấy trốn ở đâu? Hãy bảo cô ấy ra ngoài, có chuyện gì thì cũng nói rõ ràng với tôi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook