Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Nửa năm sau khi vụ án liên quan đến tham nhũng được kết án, kẻ có tội đã phải nhận tội, kẻ đền tội cũng đã đền tội, những bi phẫn và thương tâm dần vơi bớt, cuộc sống vẫn tiếp tục về lại guồng quay của nó.

Thế hệ Tam Lý Truân mới thay thế cho thế hệ cũ, rất nhiều quán bar và câu lạc bộ đêm mới mở ra. Nằm nép mình trong khu chung cư cao cấp, hộp đêm “Kiệt Khốc” này trước cửa đầy những chiếc xe hơi sang trọng với những nam thanh nữ tú trong bộ cánh thời thượng.

Trong đại sảnh, Trầm Bác Văn, Sở Tuần và nhóm bạn lêu lổng, tổng cộng có bảy tám người, ngồi ở một góc sang trọng và thoải mái nhất của sảnh uống rượu, nói chuyện tào lao thật sôi nổi.

Người quản lý và vài phục vụ chăm chú chờ đợi: “Thưa ngài, rượu băng đã sẵn sàng, có lên ngay bây giờ không ạ?”

Trầm Bác Văn hôm nay uống rượu số độ cao, bắt đầu ngà say. Cái tên này uống rượu vào, miệng còn chưa nói sảng mà mặt đã đỏ lừ hết lên, mỗi lần đi uống là cả người người trông như trái cà tím chín rục.

Trầm thiếu gia nặng nề xua tay: “Lên cái gì mà lên? Không phải dặn rồi sao, nhân vật chính còn chưa có tới đâu, chờ thêm đi!”

Có tên bạn không rõ cớ sự, than thở: “Còn đợi gì nữa? Chẳng phải đến đủ rồi sao? Lên rượu đi!”

Trầm Bác Văn trợn trắng mắt liếc qua: “Là rượu cho mày à? … Mày sao xứng uống rượu đó?!”

Trầm Bác Văn đang mắng mỏ, Sở Tuần duỗi tay qua, hai ngón tay thô bạo cấu vào xương sườn, vừa đến nơi cơ hoành, khó chịu đến mức Trầm Bác Văn phải la lên oai oái. Khi Trầm đại thiếu uống rượu vào rồi nói nhảm linh tinh, chỉ có hai người có thể trị được anh ta, một người là Sở Tuần, người còn lại vẫn chưa tới.

Một chiếc xe jeep lao sang lề đường, quẹo cua, rất phong cách hất đuôi, lốp xe ép lên mặt đường hai vệt bánh xe xinh đẹp

Người trên xe nhảy xuống, bốt da nặng trĩu, quần bò cố ý tấn vào trong bốt, kiểu mặc rất ngầu, áo len cổ cao bó sát người, tóc trên đầu như lộn xộn bù xù, nhưng thật ra đó là kiểu style tóc mới nhất mùa đông năm nay.

Sở Tuần quay đầu ra cửa sổ liếc mắt một cái, “Đến rồi kìa.” Anh ta nói xong thì đứng dậy khỏi bàn lớn, tự mình đi ra ngoài nghênh đón.

Một chiếc xe khác sáp lại, một cái đầu vươn ra khỏi xe, hét lên: “Này, con mẹ nó mày làm trò gì vậy?”

Anh chàng đẹp trai tóc tai bù xù, đi ủng da phì phèo điếu thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Trò gì là trò gì?”

Người đàn ông chỉ vào chỗ đậu xe: “Tao đến trước. Mày bị mù à? Không nhìn thấy tao hả? Mày giành chỗ đậu xe của tao.”

Anh chàng đẹp trai đi ủng da lạnh lùng quay đầu lại, đáp: “Mày ngồi trong xe nói chuyện, cách chỗ đậu xa lắc còn muốn chiếm chỗ đậu xe? Ai lái xe vào trước là chỗ của người đó.”

Đường phố gần Tam Lý Truân rất hẹp, nhiều cửa hàng, nhiều người qua lại, gần khu dân cư lại có nhiều ô tô hơn, hàng đêm luôn xảy ra cãi vã, đánh nhau tranh giành chỗ đậu xe.

Sở Tuần bước ra khỏi cửa quán, vừa lúc nhìn thấy cảnh người trong chiếc xe kia nhảy xuống định gây sự.

Sở Tuần nâng cằm: “Quân Nhi.”

Thiệu Quân chạm mắt với Sở Tuần, xem như chào nhau. Anh đưa điếu thuốc ra khỏi miệng, đứng trước xe lắc hông, hai chân dài dưới ánh đèn vàng trông còn dài hơn, đẹp trai hơn trước.

Thiệu Quân liếc nhìn chiếc xe của cái tên đang tranh cãi với mình, hóa ra là biển số quân sự, thảo nào mà ngang ngược như vậy, lại là một tên lưu manh khác lái xe của khu quân sự vào hộp đêm diễu võ giương oai. Thiệu Quân không bao giờ dùng xe quân cảnh đi ra ngoài, lái xe của mình thoải mái hơn, không phô trương, bên ngoài cũng không biết anh là ai.

Tên đàn ông lái xe quân đội nồng nặc mùi rượu chửi bới, Sở Tuần ôm chặt Thiệu Quân lôi vào quán: “Đừng chậm chạp nữa.”

Thiệu Quân quay đầu lại, đôi mi mỏng nhướng lên, ánh mắt khinh thường.

Tên phía sau không chiếm được chỗ đậu xe, liền chỉ trỏ chửi bới, Sở công tử đột nhiên quay đầu lại nheo mắt nói: “Còn không biết thôi nữa? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Quân Nhi, chính ủy bọn chúng là ai vậy?”

Thiệu Quân liếc nhìn biển số xe, suy nghĩ vài giây: “Mấy xe này đến từ khu Đại viện tổng tham mưu của mày mà, hỏi tao là sao? Chính ủy bên đó không phải ông Tôn sao? “

Sở công tử sờ sờ đầu: “Đúng rồi, là chú Tôn, Tôn nhị lão hổ, để về nói bố tao hỏi chú xem làm sao bên ông ấy lại có cái đám trẻ trâu này.”

Thiệu Tam gia vậy mà là người có tính tình tốt nhất trong đám bạn, không quan tâm mấy chuyện lộn xộn, bớt được chuyện nào hay chuyện đó. Mấy tên này hôm nay cũng chẳng đáng là gì. Nhưng sở Nhị thiếu thì không được tốt như vậy. Đừng nhìn Sở nhị thiếu bộ dạng anh tuấn thư sinh, ăn mặc tao nhã, thật ra bên trong anh ta là một con người bất trị, miệng lưỡi lại sắc bén. Lúc đó anh ta lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Tôn nhị lão hổ, điện thoại vừa bắt máy anh ta chuyển sang giọng ngọt ngào: “Chú Tôn, tiểu Tuần của chú đây … Cháu nhớ chú, nhân tiện cháu muốn nói với chú một chuyện quan trọng. Đại viện nhà mình có ai đem xe công ra ngoài à, cháu vừa mới thấy một chiếc! Để cháu đọc biển số xe, chú tìm hộ cháu ai lái xe ra ngoài hộ cháu nhé … “

Sau cuộc điện thoại ngày hôm đó, Sở nhị thiếu và Thiệu Tam gia bỏ mặc cái tên đang ngây ngốc ngơ ngác phía sau, kề vai sát cánh nghênh ngang đi mất.

Thiệu Quân hai tay đút túi quần, đầu cúi gằm, thắt lưng khẽ đung đưa, môi nở nụ cười, Sở Tuần thân thiết kẹp cổ anh, châu đầu vào nhau nói chuyện phiếm, chọc ghẹo nhau …

Thiệu Tam gia vừa xuất hiện, một nhóm người đứng dậy chào đón.

Trầm Bác Văn xiểng niểng đứng lên muốn ôm Thiệu Quân vào lòng, nhưng suýt nữa thì ngã nhào vào lòng anh. Thiệu Quân nâng đầu anh ta lên: “Ôi trời ơi chảy cả nước mũi nước dãi, đừng có đụng vào tao, định trét lên người tao hay gì? …”

Trầm đại thiếu vẫy tay ra hiệu bưng rượu ra, người phục vụ cũng nhận ra tín hiệu, vội vàng lên rượu, rót cho Thiệu Quân.

Sắc rượu hổ phách trong ly, vị rượu đậm đà cùng hương thơm trái cây khiến người ta choáng váng say sưa, Thiệu Quân lắc chất lỏng trong ly rồi uống cạn một hơi …

Trầm Bác Văn cụng ly với Thiệu Quân: “Quân Nhi, ly này là để chúc mừng mày thoát khỏi ngục tù của cuộc hôn nhân sắp đặt, lấy lại sự độc thân tự do, anh em ăn mừng một cái.”

Sở Tuần cười mắng: “Lại còn ăn mừng, ăn mừng vì nguyên đám đi đắc tội hết cả nhà chú Thiệu à? Sau này tao không dám bén mảng đến nhà chú nữa luôn!”

Trầm Bác Văn đỏ ngầu mắt nói, “Vậy thì sao? Mày là bạn của ai, mày theo phe Tiểu Quân nhi hay gia đình của nó?!”

Sở Tuần cười, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của Trầm Bác Văn: “Tao theo phe Tiểu Quân nhi.”

Vẻ mặt của Trầm Bác Văn rất chính nghĩa: “Cũng không tệ lắm! Nhìn đi Quân Nhi bây giờ vui hay không vui, thoải mái hay khó chịu? Thấy Thiệu Tiểu Quân ấy nhăn nhó, tao lại sầu theo, giờ nó vui, hạnh phúc, không nhăn mặt nữa, tao cũng vui lây! “

Sở Tuần bắt chước giọng điệu của Phó Viện trưởng Đào của Viện kiểm sát, đập bàn chỉ vào Thiệu Quân: “Thiệu Quốc Cương, con trai của ông làm cái loại chuyện quái quỷ gì thế này?! Tôi biết ông đang rất sáng chói, phá được vụ án, hạ bệ họ Lưu, ông thì lên chức! Đám bạn học cũ năm nào, đồng đội cũ trong quân đoàn, con mẹ nó ông đã chướng mắt từ lâu rồi đúng không!…… “

Sở nhị công tử có tài bắt chước sống động đến mức mọi người trong bàn đều phá ra cười.

Sở Tuần quàng tay lên vai Thiệu Quân nói: “Quân Nhi, bây giờ tên tuổi mày nổi như cồn luôn, vừa nhắc tới là ai cũng biết. Sau này con gái nhà nào còn dám gả cho mày nữa, nói chạy là bỏ chạy? Ông bạn cũ của bố mày quá thất vọng về mày rồi, đẹp trai thế này lại đi lừa tình con gái người ta, thật mẹ nó đẹp trai lại thật mẹ nó lừa tình.”

Thiệu Quân trừng mắt: “Tao lừa tình mày chưa?”

Một nhóm người phun nước bọt dè bỉu chọc ghẹo.

Thiệu Quân cũng thả hồn theo điệu nhạc, thản nhiên mỉm cười ngồi thoải mái trên chiếc ghế sô pha êm ái, đôi mắt đong đưa lấp lánh vì dòng nước phản chiếu trong ly …

Đêm đó, Trầm đại thiếu thanh toán hóa đơn, Thiệu Quân cũng giúp Trầm Bác Văn trả một phần, vì anh ta cố tình gọi hai chai rượu Pháp năm 78 đặc biệt cho anh, tiêu cũng đến mấy triệu tệ.

Thiệu Quân bây giờ không dám uống nhiều, sợ gan không chịu nổi, anh chỉ nếm thử mấy chai rượu để thưởng thức hương vị. Chất lỏng lạnh lẽo ngon miệng chảy xuống dạ dày, trái tim lại nóng hừng hực. Thiệu Quân rất vui và cảm động vì hai người bạn trượng nghĩa luôn đứng về phía anh, che chở cho anh.

Thiệu Quân mấy ngày nay thường chạy ra ngoài đi chơi với Sở Tuần và Trầm Bác Văn, đến mấy hộp đêm, uống rượu, đôi khi thậm chí còn bao một vài cô gái thuần túy chỉ để nói chuyện, giải tỏa tâm tình.

Anh thích chơi bời với Sở thiếu, Trầm thiếu, chọc phá lung tung. Mặc kệ hai người này ra khỏi cửa là ai, ít nhất khi ở cùng anh, cả ba chơi với nhau từ thuở cởi truồng tắm mưa, ngửi mùi nước tiểu là cũng biết của đứa nào, sẽ không bắt nạt anh, sẽ không đùa giỡn anh, và sẽ không giống như tên khốn lớn họ La trong nhà tù kia, đảo mắt một cái là lại gây họa, lại quay lưng với anh.

Bất kể khi nào và ở đâu, Thiệu Quân cũng không phải là kiểu nhân vật bỏ rơi và đày đọa bản thân. Trong thâm tâm anh biết dù có đứng trên vách đá cũng biết lúc nào nên lùi về, nên bám lấy, đừng ngốc nghếch mà nhảy ra khỏi vách. Dù sao anh cũng là một người đàn ông, là một chàng trai tốt và anh tuấn, chẳng ai kém ai. Đàn ông ra ngoài lăn lộn, chết kiểu nào thì chết, nhưng không thể để người ta nói rằng một ngày nào đó, Thiệu Tam gia anh vì tình cảm, vì một gã đàn ông mà tự hủy hoại bản thân mình một cách thê thảm.

Thiệu Quân soi gương trong WC nhập nhoạng của hộp đêm, cẩn thận nhìn khóe mắt, đôi mắt đẹp trai của anh vậy mà bắt đầu có nếp nhăn rồi, về nhà phải nhanh chóng đắp mặt nạ dưa leo, bảo dưỡng kỹ càng mới được.

Một người đàn ông khác bước vào phòng tắm với vẻ mặt hơi buồn ngủ, anh ta đứng sau Thiệu Quân, nhìn chằm chằm anh qua gương một lúc lâu.

Thiệu Quân quay đầu lại, gần như mặt đối mặt với của người đó.

Ăn mặc như một quý ông, vừa nhìn đã biết gã là khách quen trong hộp đêm cao cấp này. Gã mỉm cười với Thiệu Quân rồi cố ý đến gần, một mùi nước hoa xộc đến.

Thiệu Quân nhăn mũi: “Xin lỗi.”

Đối phương vẫn chưa chịu thôi.

Thiệu Quân sải bước định mở cửa ra ngoài, người đàn ông này không biết cố ý hay vô tình mà đưa tay kéo áo len của Thiệu Quân: “Bộ sưu tập Burberry mới mùa đông này à? Nó vẫn chưa có mặt trên thị trường Trung Quốc …”

Lần này, gã chạm nhẹ vào bụng Thiệu Quân, Thiệu Quân không khách khí nữa, hất tay ra ngay: “Đừng chạm vào tôi.”

Thiệu Quân lạnh lùng, không thèm liếc nhìn gã ta một cái, quay đầu đi ra ngoài …

Loại đàn ông vào hộp đêm để tìm “bạn đồng hành” trong WC, Thiệu Quân biết rất nhiều, nhưng anh không có suy nghĩ đó. Cho dù là bạn giường nam hay nữ, anh cũng sẽ không tìm được. Những bạn giường cũ, anh cũng không chạm qua nữa.

Có lẽ anh thật sự giống cái câu thơ ‘từng trải biển xanh e gì nước’ kia, Thiệu Quân bây giờ không nhìn lọt bất cứ ai vào đôi mắt đào hoa của anh nữa. Trong lòng anh luôn sẽ có sự so sánh, mà có so sánh, anh lại chịu không được, cảm giác trên người đó không đúng, người kia lại không đủ nam tính, mùi hương trên người nọ không giống, những gì trên người La lão nhị là của riêng La lão nhị, người khác cũng chỉ là vật trang trí.

Rất nhiều điều đã xảy ra trong nửa năm qua. Tòa án đã đưa ra phán quyết, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ngay cả La Cường cũng nhắm là mình sẽ hết dời, nhưng cuối cùng lại không bị tử hình, họ Lưu và La Cường cùng nhận bản án chung thân.

Những người có chức có quyền trước khi ngã ngựa đều bị nhốt trong nhà tù Tần Thành, trong khi La Cường vẫn ở Thanh Hà. Dạo qua họng súng tử hình, không chết, người đàn ông này lại quay về dưới mí mắt Thiệu Tam gia. La Cường sẽ ngồi xổm trong nhà tù trọng tội Thanh Hà suốt đời, cùng Thiệu Quân ngồi xổm suốt đời.

Thiệu Quân theo ông ngoại đi Bắc Mang Hà dưỡng thương ba bốn tháng mới về, gần đây vẫn đi làm như bình thường, cũng tan tầm nghỉ ngơi như mọi ngày. Anh không tăng ca thêm một ngày nào nữa, nhưng anh không nghỉ làm, kiên quyết không cho chuyển công tác, không rời đi, cứ tiếp tục lãng phí cuộc đời như vậy.

Anh vẫn sống trong văn phòng nhỏ của mình, vẫn đặt vài chiếc tách dính trà và cà phê dưới đáy trên tủ giường.

Nhưng bây giờ anh không cần phải tự mình rửa chén tách hay bồn ngâm chân nữa. Sẽ có người làm việc đó cho anh.

La lão nhị mỗi ngày đi làm ở nhà ăn vào khoảng 5 giờ sáng, rửa bát đũa, nấu bữa sáng cho các phạm nhân ở khu giam số ba, sau đó vào văn phòng lấy ấm đun nước và phụ giúp Thiệu Quân lấy hai phích nước nóng. Khi La Cường đem nước nóng vào phòng mỗi ngày, Thiệu Quân thường chỉ vừa thức dậy, đầu bù tóc rối ló đôi mắt lèm nhèm ra khỏi giường.

Hai người yên lặng liếc nhau, cũng không ai chủ động mở miệng, không nói tiếng nào, hoàn toàn chiến tranh lạnh.

Lần trước, vì sự việc Thiệu Quân về nhà nghỉ lễ cưới, La Cường lập tức nổi điên, người chưa gây chuyện gì suốt hai năm lại đập vỡ nát tấm kính lớn trong nhà ăn, cuối cùng bị biệt giam một tuần.

Nếu Tam Màn thầu thực sự đã kết hôn và không bao giờ quay lại, La Cường có thể ở trong phòng biệt giam suốt đời, hoặc trèo thẳng lên tường, mò đến mấy chốt canh để cảnh sát vũ trang bắn nát hắn luôn cho xong.

Thiệu Quân rốt cuộc không kết hôn, lại quay trở về.

Thiệu Quân biết lý do tại sao La Cường đập vỡ kính, và La Cường cũng biết tại sao Thiệu Quân quay lại. Cả hai đều biết trong lòng đang có một sợi tơ dài mỏng manh thắt chặt trái tim mềm mại của mình lại, đầu sợi tơ kia bị người còn lại nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần bên kia nhúc nhích, trái tim mình đã có thể đau …

La Cường là người không bao giờ nói những lời vô nghĩa. Hắn chỉ đi thẳng vào việc mình muốn, không nói nhiều, cứ hai ngày hắn lại đến văn phòng của Thiệu Quân dọn dẹp phòng, lấy đi mấy cái cốc bẩn, rửa sạch sẽ rồi đặt nó trở lại. Khi thời tiết đẹp, hắn thỉnh thoảng sẽ mang chăn bông ướt đẫm mồ hôi của Thiệu Quân xuống lầu, phơi nắng cả ngày trời, phơi ra mùi nắng ấm, để Thiệu Quân có thể ngủ thoải mái hơn.

Một lần, La Cường rửa chén và gà mên của Thiệu Quân trong phòng tắm giặt, Thiệu Quân vừa chơi bóng xong, bước vào, vặn vòi, cúi đầu xuống vòi, thoải mái xả tóc, rửa mặt.

Nước trên đỉnh đầu bỗng nhiên biến mất, Thiệu Quân nhướng mắt quay mặt lại nhìn hắn.

La Cường tắt vòi nước, nói, “Nước quá lạnh, bị đông cứng bây giờ, tắm bằng nước nóng đi.”

Thiệu Quân trợn tròn mắt: “Anh không cần quan tâm tôi.”

La Cường: “Anh không quan tâm em thì ai quan tâm nữa đây.”

Thiệu Quân tiếp tục vặn vòi nước, La Cường áp lòng bàn tay lên tay anh, ấn chặt, không cho anh vặn ra.

Hai người họ đang ở trong phòng tắm giặt, chân mày Thiệu Quân nhíu lại, đốt ngón tay siết đến trắng bệch giằng co nhau, không khí đầy mùi thuốc súng.

La Cường lạnh lùng nói: “Lại bị cảm, sẽ không dễ chịu đâu.”

Thiệu Quân: “Tôi thích.”

La Cường hừ lạnh: “Thích cái rắm, bị cảm dễ chịu lắm à? Có giận thì trút lên anh này, đừng tự hành hạ bản thân.”

Một câu nói chọc vào lòng người, hai mắt Thiệu Quân liền đỏ lên: “… Lại muốn đối xử tốt với tôi?”

La Cường không nói.

Thiệu Quân mắt đỏ hoe nói: “Lão nhị, tôi nói cho anh biết, tôi rất dễ đa tình, anh đừng tỏ ra quan tâm tôi nữa … Đừng để cho tôi nghĩ gần đây anh rảnh rỗi nên lại hồi tâm chuyển ý, lại bắt đầu yêu thích tôi.”

Ánh mắt La Cường như đau đớn, yết hầu run run như đang muốn nói gì đó, muốn giải thích, nhưng im lặng một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, cầm một chậu chén tách đã được rửa sạch đi ra ngoài.

Thiệu Quân đối diện với lưng của La Cường, hung hăng đá mạnh vào khung cửa của phòng tắm giặt.

Anh đau đến mức rên lên một tiếng, lắc lắc chân nhảy vài cái, ấm ức muốn cắn người …

Thiệu Quân làm một ngày nghỉ hai ngày. Trước khi nghỉ về lại thành phố, anh thường cố tình đi ngang qua nhà ăn.

La Cường ngồi xổm trên ghế trong góc nhà ăn, lặng lẽ hút một điếu thuốc, xa xa nhìn anh, không nói tiếng nào.

Thiệu Quân cắn môi, xoay người rời đi, bỏ lại La Cường. Đã lâu rồi anh không bước vào kho chứa đồ ở phía sau bếp, nơi anh và La Cường đã nhiều lần thân mật âu yếm nhau.

La Cường vẫn như thường lệ chuẩn bị bữa ăn khuya, bên trong hộp cơm là một hộp sủi cảo chiên được gói gọn gàng, và súp nấu nhừ đun trên bếp.

La Cường đưa hộp cơm qua.

Thiệu Quân quay mặt đi, khinh thường hừ nói, “Tôi no rồi, bụng hết chỗ. Ẩm thực Triều Châu, một bàn mười hai nghìn, sủi cảo bỏ túi chính tay người miền Nam Triều Châu làm, súp cá và bao tử lợn, những món đó mới là những món ngon lành.”

Thiệu Quân cũng đang nói sự thật. Sở Tuần và Trầm Bác Văn đưa anh đi ăn khắp nơi, lần nào anh cũng nói là để con dế nhũi Thanh Hà mở mang tầm mắt. Anh ăn qua tất cả các loại nhà hàng cao cấp ở Bắc Kinh, cái gì mới mẻ sang trọng đắt tiền là ăn hết.

La Cường mặt cũng không thay đổi, không tức giận, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, xoay người cầm hộp cơm rời đi.

Thiệu Quân hỗn độn trong lòng, cảm thấy khó chịu, cắn một miếng ở khóe miệng, từ phía sau nắm lấy cổ tay La Cường …

Anh cầm hộp cơm, ngồi xuống vùi đầu ăn sủi cảo chiên.

Đã ăn một miếng rồi lại không thể ngừng, một hơi làm hết sạch. Đầu lưỡi cũng luyến tiếc hương vị quen thuộc.

Một bàn ăn giá mười hai ngàn tệ toàn tinh hoa ẩm thực Triều Châu ăn vào miệng vẫn không thể so với một hộp sủi cảo chiên từ nồi sắt hỏng trong nhà ăn trại giam mà La Cường nấu, không bao giờ có thể so sánh được.

Đối với hai người bị vướng vào lưới, không hẹn mà cùng thấy sống còn khó hơn chết, tràn đầy tuyệt vọng.

Khi Thiệu Quân đào hôn trở về, anh đã từng ném cho La Cường một câu: “La Cường, đồ khốn nạn, tòa án kết án anh chung thân, chẳng khác nào anh cũng kết án tôi chung thân … Nếu cả đời này anh cứ như vậy, thì cả đời này tôi cũng sẽ như vậy, tôi đấu một mất một còn với anh.”

Thiệu Quân nói: “Lão nhị, tôi chờ anh ra tù. Khi nào anh ra tù, lại tới cầu xin tôi, tôi chờ anh quỳ trên mặt đất cầu xin tôi!”



Rồi nói chung là chú chắc mẩm mình tử hình rồi nhưng té ra là chung thân và nếu chú không tìm cách ra tù thì Quân Quân chết già với chú trong đó luôn. Nên chú liệu sao mà làm đi nha ……..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương