Tội Phạm (Hãn Phỉ)
-
Chương 77
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Trò hề đính hôn hụt của Thiệu Quân khi đó cũng khiến nhiều người xung quanh choáng váng.
Lúc vừa trở về sau kì nghỉ dài ở Bắc Mang Hà, vừa kịp đi họp lớp trường trung học. Thật hiếm khi Thiệu Tam gia xuất hiện trước các bạn học cũ của mình, lại tình cờ gặp Đào San San, người năm đó được người ta gọi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối với mình.
Hầu hết bạn bè cũ đều có người yêu hay gia đình, tình cảm ngọt ngào, có người mới sinh con, có người đã ly hôn rồi, thậm chí có người kết hôn lần thứ hai, vợ mới cũng có con riêng, vợ cũ giờ đã là vợ của một người khác, cũng có con riêng.
Hồi đó Tiểu Thiệu tam nhi là người đẹp trai nhất lớp, biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ, giờ vẫn độc thân, nói trắng ra là ế. Các bạn học cũ ồn ào không chịu buông tha, ghép anh thành một cặp với Đào San San cùng bàn, bông hoa duy nhất còn độc thân không chủ.
Đào San San, một cô gái xuất thân từ gia đình gia giáo, năm ấy xinh đẹp mặc váy dài ngồi trên ghế sau xe Thiệu Quân. Cô được nuông chiều từ khi còn nhỏ, sau này tham gia vào hệ thống đơn vị của bố, thực ra chỉ là công việc phụ. Cô đi du lịch nước ngoài 5, 6 lần mỗi năm, mở shop online bán quần áo hàng hiệu, mỹ phẩm và làm đại lý thương hiệu.
Thiệu Quân đêm đó uống một chút rượu, sau đó lái xe đưa Đào San San về nhà.
Đào San San ở trong xe thật lâu không xuống, nói chuyện phiếm với Thiệu Quân: “Thiệu Quân, sao bây giờ trông cậu lại mất phong độ như vậy?”
Thiệu Quân lơ đãng: “Tớ mất phong độ á?”
Đào San San: “Cậu không còn đẹp trai như xưa nữa, bụng phệ rồi.”
Thiệu Quân cong môi: “Vớ vẩn, hôm nay có thấy cả lớp có ai đẹp trai hơn tớ không?”
Đào San San vui vẻ, đưa tay kéo cổ áo Thiệu Quân, niết cằm Thiệu Quân hai cái: “Ừ cậu đẹp, cậu là Quân Quân siêu đẹp trai, siêu bắt mắt! Này, tớ mở cửa hàng online, đang cần người mẫu. Cậu là người đẹp trai nhất tớ biết, không ai đẹp trai bằng cả, giúp tớ làm mẫu đi, tớ thuê cậu!”
Đào San San là kiểu con gái rất hướng ngoại và vui vẻ, cũng hay thể hiện cảm xúc của mình. Cô thích Thiệu Quân không giấu giếm. Và dù gia đình có tốt đến đâu, dù bố có bảo bọc đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi vấn đề nan giải khi có con gái, cô đã gần 30 rồi.
Mấy ngày sau, mấy cửa hàng trực tuyến đều thay poster mấy bức ảnh đẹp trai của Thiệu Quân. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám gi, các loại áo len cổ lọ nhiều màu, giày bốt quân đội, bốt da ngắn… đeo kính râm hoặc cũng có tấm không đeo kính râm, thậm chí còn có tấm mặc áo may ô bó sát và quần dài rộng nằm trên ghế sofa tại nhà của Đào San San, tất cả đều đặc biệt gợi cảm và phô trương.
Những bức ảnh này được bạn cùng lớp truyền tay nhau liên tục. Người lớn cả hai bên đều biết, và bố của Thiệu Quân đang chờ đợi điều này …
Thiệu Quân trở về sau kỳ nghỉ, lần đầu tiên đi làm, anh mặc một chiếc áo gió dài, đi ủng quân đội, cổ quàng một chiếc khăn len, khiến tất cả những cán bộ trong khu tù đều bị sốc, những tù nhân thì trầm trồ. Mấy tháng không gặp, trang phục và phong cách của Thiệu Tam gia đã không còn phù hợp với nhà tù Thanh Hà, cơ bản là như hai thế giới khác nhau; cảm giác như thể người thanh niên này trước đây chưa từng thuộc về nơi này. Anh có thể quay lưng lại và rời đi bất cứ lúc nào mà không có gì lưu luyến …
La Cường ngồi xổm bên cạnh sân thể dục, nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn anh: “Ăn mặc ra như thế này cơ đấy.”
Thiệu Quân ngậm điếu thuốc, nói, “Sao, không đủ đẹp trai à?”
La Cường chế nhạo: “Trông như con chó kéo xe Alaska vậy, lông em có dài ra không?”
Thiệu Quân cắn môi tức giận.
La Cường vươn mũi ngửi thấy nước hoa: “Hừm, sao thơm bằng sủi cảo rau hẹ ông đây gói được?”
Thiệu Quân phớt lờ, nện bốt da bỏ đi.
Đội trưởng Điền và Tiểu Mã đang ngồi tán gẫu cách đó không xa: “Đẹp trai ghê. Sắp lấy vợ nên khác hẳn, chắc là do vợ chọn đồ cho mặc. Này, tôi nghe nói vợ sắp cưới của Tiểu Thiệu là bạn học cấp ba của cậu ấy, là con gái một của gia đình danh giá, cũng kinh doanh và mở một cửa hàng nhỏ, lãi ròng hơn 1 triệu tệ một năm, chúng ta không cùng tầng lớp đau, hai người đó thật xứng đôi!”
La Cường nghe vậy, lúc ấy không hề nhúc nhích, ngơ ngác ngồi xổm trên ghế đá.
Tàn thuốc trong miệng La Cường vẫn còn cháy, lửa lan vào miệng, cháy bỏng lưỡi, cháy cổ họng, cháy đến tim …
Vài ngày sau, La lão nhị lật bàn ném vào cửa kính nhà ăn làm nó vỡ toang thành từng vụn nhỏ.
Thức ăn vừa được chính tay La Cường nấu xong. Hắn hốc mắt sưng tấy, mắt đỏ hoe, hất từng nồi thức ăn trên quầy nhà ăn xuống đất bắn tung tóe, hét lên:”Bố mày hôm nay không muốn ăn. Bố mày hôm nay đang rất khó ở, nên cả cái phòng này đừng hòng thằng nào được thoải mái mà ăn cơm”.
Vào ngày tổ chức tiệc đính hôn, người ta kể Đào San San đã chạy ra khỏi khách sạn khóc lóc, Cục trưởng Thiệu và Cục trưởng Đào cãi nhau to..
Sau này Thiệu Quân cũng tỉnh lại, đến xin lỗi Đào San San. Đào San San đúng, lỗi là ở anh, trước tiên đồng ý, lại mập mờ với cô, trước khi ‘lâm trận’ thì lại hối hận, đổi ý. Anh cũng có lỗi với bố, khiến bố mất mặt trước bạn học kiêm đồng nghiệp cũ.
Điều duy nhất anh không nhận ra là anh có lỗi với La Cường.
Anh thực sự ghét La Cường vào thời điểm đó.
Tại sao Tam gia đây không thể kết hôn? Hắn đập vỡ kính, hắn gây rắc rối là có ý gì? La Lão nhị luôn là người như vậy, trước mặt hắn sẽ không thể nói bất kỳ đạo lý gì.
Thiệu Quân nghĩ, nếu hắn xin lỗi anh vì đùa giỡn anh rồi, thì chẳng lẽ sẽ không được phép có lỗi với hắn sao?! Trong lòng có oán hận, cũng biết La Cường cũng thế, mỗi lần hai người chèn ép nhau, mỗi lần chiến tranh lạnh, đều làm anh thống khổ, làm anh càng thêm khó chịu.
Đi mãi trên con đường này giống như tuốt nát trái tim, nhưng bỏ xuống anh lại luyến tiếc, như phải cắt đi một miếng thịt.
Trong hộp đêm hôm đó, một nhóm con ông cháu cha tụ tập uống rượu, thiết lập quan hệ, chơi đánh bài.
Sở nhị thiếu và Thiệu tam gia ngồi ở bàn đối diện, nháy mắt ra dấu với nhau, ép Trầm Bác Văn thua hết ván này tới ván khác.
Đánh bài mệt mỏi lại không muốn đi ngủ, một đám người càu nhàu nói chuyện phiếm, không thể tránh khỏi nhắc đến những sự kiện lớn xảy ra ở kinh đô trong năm qua, và những thay đổi trong chính quyền cấp cao.
Trong nhóm có một người bạn có người nhà tham gia vào trong cuộc, am hiểu tường tận, hay sưu tầm mấy tin hành lang khắp nơi, cho nên trước mặt một đám bạn thân mờ mờ mịt mịt, cậu ta cái gì cũng biết, thế là chơi nổi một phen.
Người nọ đặt ly rượu lên bàn, giọng điệu hết sức bí ẩn: “Cái chuyện đó cũng nửa năm trước rồi đúng không? Gần đây mới bắt đầu lộ ra tin tức. Tao mới nghe ngóng được thôi. Tụi mày biết lúc đó chuyện thế nào không?”
Thiệu Quân vắt chéo nhân nhìn sang chỗ khác, Sở Tuần khó chịu hừ nói, “Có rắm thì mau thả đi, để trong lỗ thí không thấy khó chịu à? Nói ra nhanh.”
Người bạn bắt đầu rung đùi thật mạnh, rung đến cả người trông như một con cầy sấy: “Lần đó, cả hai người đều bị phán chung thân, bản án nghe rất nặng nhưng lại không đủ nặng. Theo lý mà nói, đều đã đủ để tử hình, nhưng mà đã ngồi đến cấp bậc này thì không thể bị tử hình, dù ăn hối lộ 10 triệu hay 10 tỷ thì cũng không thể chết được, nhưng cấp trên lại không muốn tha cho ông ta. Ông ta quá tham vọng, có năng lực, dám làm việc lớn, có rất nhiều người ghét ông ta nên cho ông ta tù chung thân. Nói đến cùng, người chỉnh ông ta, lôi ông ta hoàn toàn xuống nước mới thật là trâu bò.”
Sở Tuần hừ mũi: “Là ai? Mày đang nói cái người họ La phải không, hắn có chuyện gì sao?”
Người bạn cầm ly đặt mạnh xuống bàn cà phê: “Ừ, là hắn ta đấy.”
Cổ họng Thiệu Quân giật giật, khuôn mặt vặn vẹo rất không tự nhiên, anh nhìn về phía sân khấu đằng xa, nhưng tai lại dựng thẳng, lắng nghe những lời đàm tiếu xung quanh.
Người nọ trông rất cảm khái, nói: “Nếu nói rằng Lưu là một thế hệ kiêu hùng, thì giờ lại thua bởi hai từ ‘bất nhân’.”
“Một người làm được việc lớn thì phải dứt khoát, tàn nhẫn nhưng trong mọi việc phải cẩn thận đúng mực, nhân từ và chính trực với người xung quanh, có khả năng thuyết phục người khác. Nhưng ông ta lại là một người bất nhân, từ lúc cách mạng văn hóa xong là đã bộc lộ bản tính, vốn là một Hồng vệ binh, vậy mà đi làm cái chuyện thiên hạ khinh bỉ nhất, ông ta đâm sau lưng những người từng giúp đỡ mình, bội bạc, qua cầu rút ván ăn cháo đá bát, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, kết quả thế nào? Ông ta bị người từng làm thủ hạ cho ông ta tố cáo.”
“Hơn nữa, cấp dưới đó của ông ta hồi đó làm những chuyện giết người hại người cho ông ta, cũng nắm thóp lấy nhược điểm của ông ta. Đây đúng là ví dụ tiêu biểu cho câu ‘dưỡng hổ vi loạn’ (*) Họ Lưu luôn muốn loại bỏ người này, nhưng ông ta không thành công. Thế là bị cấp dưới đó vạch trần toàn bộ. Nghe nói nhân vật cấp dưới này cũng là một ông trùm thế giới ngầm, khách sạn Kinh Đông hóa ra là của hắn ta, La Lão nhị đó, không ai không biết, đúng không? Người như thế, vậy mà không quan tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải hại chết họ Lưu kia… “
(*) Câu này đồng nghĩa ‘nuôi ong tay áo’ bên mình nhưng ong nghe hèn quá ko sang bằng hổ nên t giữ nguyên.
Sở Tuần liếc Thiệu Quân, biết Thiệu Tiểu tam quen biết hắn.
Thiệu Quân ngây người nghe, thật sự không nhịn được nữa, thấp giọng mắng: “Đồ ngốc làm càn. Giết người khác như thế khác gì tự giết mình?”
Người nọ khoát tay: “Ban đầu hắn cũng không khai, dù tổ trọng án ra tay thật sự rất tàn bạo. Ở Trùng Khánh hai năm trước, biết mấy người đó ra tay thế nào không?”
“Người ta kể mọi nhân vật chủ chốt bị điều tra đều bị bảy hoặc tám cảnh sát “chăm sóc”. Người ta nói họ đã bị thẩm vấn liên tục bảy ngày bảy đêm, hơn 100 giờ không cho ngủ. Họ chỉ được đưa nước, không cho ăn hoặc chỉ có cơm thiu. Ngày nào cũng ngồi trên ghế sắt, ăn uống, ngủ nghỉ đều bị khóa chặt ghế sắt không cho đứng dậy “.
Trầm Bác Văn say khướt xen vào: “Nghe ghê thế, ghế hùm à?”
“Còn ghê hơn ghế hùm! Lúc đó có nữ giám đốc của tập đoàn bị bắt cũng bị ngồi trên ghế sắt. Nghe nói là …” Người đó hạ giọng, vẻ mặt bí bách, thì thầm “Nghe nói là giữa cái ghế được khoét một cái lỗ, đi vệ sinh và làm cái gì đó với phụ nữ đều qua cái lỗ đó…”
“Mấy thủ đoạn đó không thể kể ra trước bàn dân được đâu, còn ghê rợn hơn xã hội đen, trông như trại tập trung Nhạc Sơn Động lúc chiến tranh hồi đó, tra tấn rất tàn nhẫn…… Nhưng mà La Lão nhị vẫn không khai, rất lì đòn, nhất quyết không hé răng một câu nào! … “
Thiệu Quân lắng nghe, ánh mắt sợ hãi, trái tim từ từ siết chặt, đau nhói, không nghe nổi nữa, muốn rời đi.
Trong đầu anh hiện về hình ảnh La Cường ngày hôm đó gặp mặt, anh đột nhiên vô cùng khó chịu, một loại phiền muộn không thể giải thích được dâng lên.
Nhóm người này đang nói về La Cường, đáng lẽ phải là người anh gần gũi nhất, thân cận nhất, nhưng Thiệu Quân đột nhiên nhận ra chuyện người ta nói anh hoàn toàn không biết, và anh thậm chí còn không hỏi han gì hắn nhiều những chuyện xảy ra. Anh có thể nhìn thấy La Cường hầu như mỗi ngày, nhưng sao lúc đó anh không biết, anh không hỏi han?
Sở Tuần hỏi: “Chuyện gì xảy ra sau đó, sao hắn ta lại đột nhiên tự thú?”
Người bạn nói: “Tôi cũng không hiểu nổi, thật kỳ lạ! Nghe nói nhóm người của tổ chuyên án hết cách nên đã bỏ cuộc, tống hắn trở lại nhà tù. Người này hình như cũng cố tình như thế, chờ thêm hai ngày, chắc là để chuẩn bị tinh thần chết, hay là muốn chờ để gặp ai đó, dặn dò chuyện hậu sự?”
Thiệu Quân đột ngột quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm người bạn đó, ánh mắt dần thất thần.
Tất nhiên, Thiệu Quân biết “hai ngày” mà người bạn đó đề cập.
Anh trực ban trong hai ngày đó, anh biết La Cường chỉ gặp anh, không có người nhà đến thăm, cũng không gặp lại em trai hắn yêu quý.
Hai ngày đó La Cường đi lại khó khăn, chân đau đến mức không thể trèo lên lỗ thông gió trên mái nhà, không thể hẹn hò với Thiệu Quân trên sân thượng. Nhưng La Cường chưa bao giờ đề cập đến việc chân hắn tại sao lại như thế và những gì hắn đã trải qua trong khoảng thời gian đó.
Lúc đó Thiệu Quân cũng vô tình, không quan tâm chút nào, không hỏi kỹ càng, lại còn ghen tuông với Tiểu tam nhi nhà họ La. Anh chỉ bùng lửa giận, mắng mỏ La Cường, gọi La Cường là đồ ngốc, vì em trai mà bán mạng ngồi tù, những vấn đề khác đều không hỏi đến…
Người trong phòng tiếp tục nói: “Không hơn không kém, chỉ đợi đúng hai ngày đó, người này đột nhiên đổi ý. Đợi ngay lúc cha con nhà họ Lưu không chịu nhận tội, họ La đã xử lý tất cả các vụ án cùng một lúc, tung toàn bộ bằng chứng đã chuẩn bị trước đó ra. Hắn khai ra một chuỗi mật mã két sắt an toàn trong ngân hàng, trong đó có tài liệu, các giao dịch ngân hàng phi pháp, ảnh và thậm chí cả bản ghi âm, làm đối phương trở tay không kịp! Tên họ Lưu không muốn thừa nhận, thừa nhận chẳng khác nào chết, vì thế ông ta chơi bạt mạng, vồ đến cắn ngược lại. Tòa án đã xử tổng cộng ba phiên tòa, hai người này mỗi lần gặp nhau trên tòa là cắn nhau đến máu chảy đầu rơi …. “
“Tụi mày có biết lúc La lão nhị tự thú đòi phải gặp ai không? Tụi mày có nghe nói, lần này họ Lưu đi xuống, ai là người trám vào vị trí đó không? Ai là người có thể trở thành thành viên thường ủy thay thế không?”
Người buôn dưa lê này là bạn của Trầm Bác Văn, cậu ta quan hệ xa, hôm nay là lần đầu tiên gặp Sở Tuần và Thiệu Quân, hưng phấn trước mấy người bạn mới. Thật ra cậu ta hoàn toàn không biết danh tính của Thiệu Tiểu tam, cho nên không có cả nể chọn từ gì.
Sở Tuần bí mật liếc nhìn Thiệu Quân một lần nữa, vô thức siết chặt đầu gối anh.
Gương mặt Thiệu Quân trầm xuống, trầm đến khi chạm xuống đáy, đôi chân mày đen của anh cũng từ từ run lên.
Anh liếm môi vài cái, đột nhiên hỏi: “Tao biết mày đang nói đến ai. Nói tao nghe thử, tại sao La lão nhị lại yêu cầu gặp ông ấy để tự thú?”
Người bạn đặt điếu thuốc trong tay lên bàn, nghiêm mặt nói: “Chuyện này phải hỏi thẳng tên họ La, chứ ai mà biết? Ai hỏi được đâu? Dù sao lần này ông Thiệu lời to rồi, mấy năm trước nhờ mấy vụ bắt xã hội đen để thăng tiến, lần này lại vượt mặt Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật và Tổ chuyên án Bộ Công an, giành lấy chiến công đầu, giúp bên trên diệt trừ cái gai trong mắt … Nghe nói, cái này là nghe nói thôi nha, nhờ vụ án này ông ta có thể tiến thêm một bước nữa, với lý lịch của người này thì thật sự là như một bước lên tiên! “
…
Người bạn múa lưỡi nước bọt văng tứ tung nói toàn lời hay ý đẹp, tương lai tươi sáng. Nhưng Thiệu Quân mặt biến sắc, không còn biết mình đang nghe cái gì, trong lòng hỗn loạn rối bời, vai run lên…
—
Xin phép không chú thích mấy cái vụ tra tấn vì search ảnh sợ quá:(((((((((
Trò hề đính hôn hụt của Thiệu Quân khi đó cũng khiến nhiều người xung quanh choáng váng.
Lúc vừa trở về sau kì nghỉ dài ở Bắc Mang Hà, vừa kịp đi họp lớp trường trung học. Thật hiếm khi Thiệu Tam gia xuất hiện trước các bạn học cũ của mình, lại tình cờ gặp Đào San San, người năm đó được người ta gọi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối với mình.
Hầu hết bạn bè cũ đều có người yêu hay gia đình, tình cảm ngọt ngào, có người mới sinh con, có người đã ly hôn rồi, thậm chí có người kết hôn lần thứ hai, vợ mới cũng có con riêng, vợ cũ giờ đã là vợ của một người khác, cũng có con riêng.
Hồi đó Tiểu Thiệu tam nhi là người đẹp trai nhất lớp, biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ, giờ vẫn độc thân, nói trắng ra là ế. Các bạn học cũ ồn ào không chịu buông tha, ghép anh thành một cặp với Đào San San cùng bàn, bông hoa duy nhất còn độc thân không chủ.
Đào San San, một cô gái xuất thân từ gia đình gia giáo, năm ấy xinh đẹp mặc váy dài ngồi trên ghế sau xe Thiệu Quân. Cô được nuông chiều từ khi còn nhỏ, sau này tham gia vào hệ thống đơn vị của bố, thực ra chỉ là công việc phụ. Cô đi du lịch nước ngoài 5, 6 lần mỗi năm, mở shop online bán quần áo hàng hiệu, mỹ phẩm và làm đại lý thương hiệu.
Thiệu Quân đêm đó uống một chút rượu, sau đó lái xe đưa Đào San San về nhà.
Đào San San ở trong xe thật lâu không xuống, nói chuyện phiếm với Thiệu Quân: “Thiệu Quân, sao bây giờ trông cậu lại mất phong độ như vậy?”
Thiệu Quân lơ đãng: “Tớ mất phong độ á?”
Đào San San: “Cậu không còn đẹp trai như xưa nữa, bụng phệ rồi.”
Thiệu Quân cong môi: “Vớ vẩn, hôm nay có thấy cả lớp có ai đẹp trai hơn tớ không?”
Đào San San vui vẻ, đưa tay kéo cổ áo Thiệu Quân, niết cằm Thiệu Quân hai cái: “Ừ cậu đẹp, cậu là Quân Quân siêu đẹp trai, siêu bắt mắt! Này, tớ mở cửa hàng online, đang cần người mẫu. Cậu là người đẹp trai nhất tớ biết, không ai đẹp trai bằng cả, giúp tớ làm mẫu đi, tớ thuê cậu!”
Đào San San là kiểu con gái rất hướng ngoại và vui vẻ, cũng hay thể hiện cảm xúc của mình. Cô thích Thiệu Quân không giấu giếm. Và dù gia đình có tốt đến đâu, dù bố có bảo bọc đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi vấn đề nan giải khi có con gái, cô đã gần 30 rồi.
Mấy ngày sau, mấy cửa hàng trực tuyến đều thay poster mấy bức ảnh đẹp trai của Thiệu Quân. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám gi, các loại áo len cổ lọ nhiều màu, giày bốt quân đội, bốt da ngắn… đeo kính râm hoặc cũng có tấm không đeo kính râm, thậm chí còn có tấm mặc áo may ô bó sát và quần dài rộng nằm trên ghế sofa tại nhà của Đào San San, tất cả đều đặc biệt gợi cảm và phô trương.
Những bức ảnh này được bạn cùng lớp truyền tay nhau liên tục. Người lớn cả hai bên đều biết, và bố của Thiệu Quân đang chờ đợi điều này …
Thiệu Quân trở về sau kỳ nghỉ, lần đầu tiên đi làm, anh mặc một chiếc áo gió dài, đi ủng quân đội, cổ quàng một chiếc khăn len, khiến tất cả những cán bộ trong khu tù đều bị sốc, những tù nhân thì trầm trồ. Mấy tháng không gặp, trang phục và phong cách của Thiệu Tam gia đã không còn phù hợp với nhà tù Thanh Hà, cơ bản là như hai thế giới khác nhau; cảm giác như thể người thanh niên này trước đây chưa từng thuộc về nơi này. Anh có thể quay lưng lại và rời đi bất cứ lúc nào mà không có gì lưu luyến …
La Cường ngồi xổm bên cạnh sân thể dục, nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn anh: “Ăn mặc ra như thế này cơ đấy.”
Thiệu Quân ngậm điếu thuốc, nói, “Sao, không đủ đẹp trai à?”
La Cường chế nhạo: “Trông như con chó kéo xe Alaska vậy, lông em có dài ra không?”
Thiệu Quân cắn môi tức giận.
La Cường vươn mũi ngửi thấy nước hoa: “Hừm, sao thơm bằng sủi cảo rau hẹ ông đây gói được?”
Thiệu Quân phớt lờ, nện bốt da bỏ đi.
Đội trưởng Điền và Tiểu Mã đang ngồi tán gẫu cách đó không xa: “Đẹp trai ghê. Sắp lấy vợ nên khác hẳn, chắc là do vợ chọn đồ cho mặc. Này, tôi nghe nói vợ sắp cưới của Tiểu Thiệu là bạn học cấp ba của cậu ấy, là con gái một của gia đình danh giá, cũng kinh doanh và mở một cửa hàng nhỏ, lãi ròng hơn 1 triệu tệ một năm, chúng ta không cùng tầng lớp đau, hai người đó thật xứng đôi!”
La Cường nghe vậy, lúc ấy không hề nhúc nhích, ngơ ngác ngồi xổm trên ghế đá.
Tàn thuốc trong miệng La Cường vẫn còn cháy, lửa lan vào miệng, cháy bỏng lưỡi, cháy cổ họng, cháy đến tim …
Vài ngày sau, La lão nhị lật bàn ném vào cửa kính nhà ăn làm nó vỡ toang thành từng vụn nhỏ.
Thức ăn vừa được chính tay La Cường nấu xong. Hắn hốc mắt sưng tấy, mắt đỏ hoe, hất từng nồi thức ăn trên quầy nhà ăn xuống đất bắn tung tóe, hét lên:”Bố mày hôm nay không muốn ăn. Bố mày hôm nay đang rất khó ở, nên cả cái phòng này đừng hòng thằng nào được thoải mái mà ăn cơm”.
Vào ngày tổ chức tiệc đính hôn, người ta kể Đào San San đã chạy ra khỏi khách sạn khóc lóc, Cục trưởng Thiệu và Cục trưởng Đào cãi nhau to..
Sau này Thiệu Quân cũng tỉnh lại, đến xin lỗi Đào San San. Đào San San đúng, lỗi là ở anh, trước tiên đồng ý, lại mập mờ với cô, trước khi ‘lâm trận’ thì lại hối hận, đổi ý. Anh cũng có lỗi với bố, khiến bố mất mặt trước bạn học kiêm đồng nghiệp cũ.
Điều duy nhất anh không nhận ra là anh có lỗi với La Cường.
Anh thực sự ghét La Cường vào thời điểm đó.
Tại sao Tam gia đây không thể kết hôn? Hắn đập vỡ kính, hắn gây rắc rối là có ý gì? La Lão nhị luôn là người như vậy, trước mặt hắn sẽ không thể nói bất kỳ đạo lý gì.
Thiệu Quân nghĩ, nếu hắn xin lỗi anh vì đùa giỡn anh rồi, thì chẳng lẽ sẽ không được phép có lỗi với hắn sao?! Trong lòng có oán hận, cũng biết La Cường cũng thế, mỗi lần hai người chèn ép nhau, mỗi lần chiến tranh lạnh, đều làm anh thống khổ, làm anh càng thêm khó chịu.
Đi mãi trên con đường này giống như tuốt nát trái tim, nhưng bỏ xuống anh lại luyến tiếc, như phải cắt đi một miếng thịt.
Trong hộp đêm hôm đó, một nhóm con ông cháu cha tụ tập uống rượu, thiết lập quan hệ, chơi đánh bài.
Sở nhị thiếu và Thiệu tam gia ngồi ở bàn đối diện, nháy mắt ra dấu với nhau, ép Trầm Bác Văn thua hết ván này tới ván khác.
Đánh bài mệt mỏi lại không muốn đi ngủ, một đám người càu nhàu nói chuyện phiếm, không thể tránh khỏi nhắc đến những sự kiện lớn xảy ra ở kinh đô trong năm qua, và những thay đổi trong chính quyền cấp cao.
Trong nhóm có một người bạn có người nhà tham gia vào trong cuộc, am hiểu tường tận, hay sưu tầm mấy tin hành lang khắp nơi, cho nên trước mặt một đám bạn thân mờ mờ mịt mịt, cậu ta cái gì cũng biết, thế là chơi nổi một phen.
Người nọ đặt ly rượu lên bàn, giọng điệu hết sức bí ẩn: “Cái chuyện đó cũng nửa năm trước rồi đúng không? Gần đây mới bắt đầu lộ ra tin tức. Tao mới nghe ngóng được thôi. Tụi mày biết lúc đó chuyện thế nào không?”
Thiệu Quân vắt chéo nhân nhìn sang chỗ khác, Sở Tuần khó chịu hừ nói, “Có rắm thì mau thả đi, để trong lỗ thí không thấy khó chịu à? Nói ra nhanh.”
Người bạn bắt đầu rung đùi thật mạnh, rung đến cả người trông như một con cầy sấy: “Lần đó, cả hai người đều bị phán chung thân, bản án nghe rất nặng nhưng lại không đủ nặng. Theo lý mà nói, đều đã đủ để tử hình, nhưng mà đã ngồi đến cấp bậc này thì không thể bị tử hình, dù ăn hối lộ 10 triệu hay 10 tỷ thì cũng không thể chết được, nhưng cấp trên lại không muốn tha cho ông ta. Ông ta quá tham vọng, có năng lực, dám làm việc lớn, có rất nhiều người ghét ông ta nên cho ông ta tù chung thân. Nói đến cùng, người chỉnh ông ta, lôi ông ta hoàn toàn xuống nước mới thật là trâu bò.”
Sở Tuần hừ mũi: “Là ai? Mày đang nói cái người họ La phải không, hắn có chuyện gì sao?”
Người bạn cầm ly đặt mạnh xuống bàn cà phê: “Ừ, là hắn ta đấy.”
Cổ họng Thiệu Quân giật giật, khuôn mặt vặn vẹo rất không tự nhiên, anh nhìn về phía sân khấu đằng xa, nhưng tai lại dựng thẳng, lắng nghe những lời đàm tiếu xung quanh.
Người nọ trông rất cảm khái, nói: “Nếu nói rằng Lưu là một thế hệ kiêu hùng, thì giờ lại thua bởi hai từ ‘bất nhân’.”
“Một người làm được việc lớn thì phải dứt khoát, tàn nhẫn nhưng trong mọi việc phải cẩn thận đúng mực, nhân từ và chính trực với người xung quanh, có khả năng thuyết phục người khác. Nhưng ông ta lại là một người bất nhân, từ lúc cách mạng văn hóa xong là đã bộc lộ bản tính, vốn là một Hồng vệ binh, vậy mà đi làm cái chuyện thiên hạ khinh bỉ nhất, ông ta đâm sau lưng những người từng giúp đỡ mình, bội bạc, qua cầu rút ván ăn cháo đá bát, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, kết quả thế nào? Ông ta bị người từng làm thủ hạ cho ông ta tố cáo.”
“Hơn nữa, cấp dưới đó của ông ta hồi đó làm những chuyện giết người hại người cho ông ta, cũng nắm thóp lấy nhược điểm của ông ta. Đây đúng là ví dụ tiêu biểu cho câu ‘dưỡng hổ vi loạn’ (*) Họ Lưu luôn muốn loại bỏ người này, nhưng ông ta không thành công. Thế là bị cấp dưới đó vạch trần toàn bộ. Nghe nói nhân vật cấp dưới này cũng là một ông trùm thế giới ngầm, khách sạn Kinh Đông hóa ra là của hắn ta, La Lão nhị đó, không ai không biết, đúng không? Người như thế, vậy mà không quan tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải hại chết họ Lưu kia… “
(*) Câu này đồng nghĩa ‘nuôi ong tay áo’ bên mình nhưng ong nghe hèn quá ko sang bằng hổ nên t giữ nguyên.
Sở Tuần liếc Thiệu Quân, biết Thiệu Tiểu tam quen biết hắn.
Thiệu Quân ngây người nghe, thật sự không nhịn được nữa, thấp giọng mắng: “Đồ ngốc làm càn. Giết người khác như thế khác gì tự giết mình?”
Người nọ khoát tay: “Ban đầu hắn cũng không khai, dù tổ trọng án ra tay thật sự rất tàn bạo. Ở Trùng Khánh hai năm trước, biết mấy người đó ra tay thế nào không?”
“Người ta kể mọi nhân vật chủ chốt bị điều tra đều bị bảy hoặc tám cảnh sát “chăm sóc”. Người ta nói họ đã bị thẩm vấn liên tục bảy ngày bảy đêm, hơn 100 giờ không cho ngủ. Họ chỉ được đưa nước, không cho ăn hoặc chỉ có cơm thiu. Ngày nào cũng ngồi trên ghế sắt, ăn uống, ngủ nghỉ đều bị khóa chặt ghế sắt không cho đứng dậy “.
Trầm Bác Văn say khướt xen vào: “Nghe ghê thế, ghế hùm à?”
“Còn ghê hơn ghế hùm! Lúc đó có nữ giám đốc của tập đoàn bị bắt cũng bị ngồi trên ghế sắt. Nghe nói là …” Người đó hạ giọng, vẻ mặt bí bách, thì thầm “Nghe nói là giữa cái ghế được khoét một cái lỗ, đi vệ sinh và làm cái gì đó với phụ nữ đều qua cái lỗ đó…”
“Mấy thủ đoạn đó không thể kể ra trước bàn dân được đâu, còn ghê rợn hơn xã hội đen, trông như trại tập trung Nhạc Sơn Động lúc chiến tranh hồi đó, tra tấn rất tàn nhẫn…… Nhưng mà La Lão nhị vẫn không khai, rất lì đòn, nhất quyết không hé răng một câu nào! … “
Thiệu Quân lắng nghe, ánh mắt sợ hãi, trái tim từ từ siết chặt, đau nhói, không nghe nổi nữa, muốn rời đi.
Trong đầu anh hiện về hình ảnh La Cường ngày hôm đó gặp mặt, anh đột nhiên vô cùng khó chịu, một loại phiền muộn không thể giải thích được dâng lên.
Nhóm người này đang nói về La Cường, đáng lẽ phải là người anh gần gũi nhất, thân cận nhất, nhưng Thiệu Quân đột nhiên nhận ra chuyện người ta nói anh hoàn toàn không biết, và anh thậm chí còn không hỏi han gì hắn nhiều những chuyện xảy ra. Anh có thể nhìn thấy La Cường hầu như mỗi ngày, nhưng sao lúc đó anh không biết, anh không hỏi han?
Sở Tuần hỏi: “Chuyện gì xảy ra sau đó, sao hắn ta lại đột nhiên tự thú?”
Người bạn nói: “Tôi cũng không hiểu nổi, thật kỳ lạ! Nghe nói nhóm người của tổ chuyên án hết cách nên đã bỏ cuộc, tống hắn trở lại nhà tù. Người này hình như cũng cố tình như thế, chờ thêm hai ngày, chắc là để chuẩn bị tinh thần chết, hay là muốn chờ để gặp ai đó, dặn dò chuyện hậu sự?”
Thiệu Quân đột ngột quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm người bạn đó, ánh mắt dần thất thần.
Tất nhiên, Thiệu Quân biết “hai ngày” mà người bạn đó đề cập.
Anh trực ban trong hai ngày đó, anh biết La Cường chỉ gặp anh, không có người nhà đến thăm, cũng không gặp lại em trai hắn yêu quý.
Hai ngày đó La Cường đi lại khó khăn, chân đau đến mức không thể trèo lên lỗ thông gió trên mái nhà, không thể hẹn hò với Thiệu Quân trên sân thượng. Nhưng La Cường chưa bao giờ đề cập đến việc chân hắn tại sao lại như thế và những gì hắn đã trải qua trong khoảng thời gian đó.
Lúc đó Thiệu Quân cũng vô tình, không quan tâm chút nào, không hỏi kỹ càng, lại còn ghen tuông với Tiểu tam nhi nhà họ La. Anh chỉ bùng lửa giận, mắng mỏ La Cường, gọi La Cường là đồ ngốc, vì em trai mà bán mạng ngồi tù, những vấn đề khác đều không hỏi đến…
Người trong phòng tiếp tục nói: “Không hơn không kém, chỉ đợi đúng hai ngày đó, người này đột nhiên đổi ý. Đợi ngay lúc cha con nhà họ Lưu không chịu nhận tội, họ La đã xử lý tất cả các vụ án cùng một lúc, tung toàn bộ bằng chứng đã chuẩn bị trước đó ra. Hắn khai ra một chuỗi mật mã két sắt an toàn trong ngân hàng, trong đó có tài liệu, các giao dịch ngân hàng phi pháp, ảnh và thậm chí cả bản ghi âm, làm đối phương trở tay không kịp! Tên họ Lưu không muốn thừa nhận, thừa nhận chẳng khác nào chết, vì thế ông ta chơi bạt mạng, vồ đến cắn ngược lại. Tòa án đã xử tổng cộng ba phiên tòa, hai người này mỗi lần gặp nhau trên tòa là cắn nhau đến máu chảy đầu rơi …. “
“Tụi mày có biết lúc La lão nhị tự thú đòi phải gặp ai không? Tụi mày có nghe nói, lần này họ Lưu đi xuống, ai là người trám vào vị trí đó không? Ai là người có thể trở thành thành viên thường ủy thay thế không?”
Người buôn dưa lê này là bạn của Trầm Bác Văn, cậu ta quan hệ xa, hôm nay là lần đầu tiên gặp Sở Tuần và Thiệu Quân, hưng phấn trước mấy người bạn mới. Thật ra cậu ta hoàn toàn không biết danh tính của Thiệu Tiểu tam, cho nên không có cả nể chọn từ gì.
Sở Tuần bí mật liếc nhìn Thiệu Quân một lần nữa, vô thức siết chặt đầu gối anh.
Gương mặt Thiệu Quân trầm xuống, trầm đến khi chạm xuống đáy, đôi chân mày đen của anh cũng từ từ run lên.
Anh liếm môi vài cái, đột nhiên hỏi: “Tao biết mày đang nói đến ai. Nói tao nghe thử, tại sao La lão nhị lại yêu cầu gặp ông ấy để tự thú?”
Người bạn đặt điếu thuốc trong tay lên bàn, nghiêm mặt nói: “Chuyện này phải hỏi thẳng tên họ La, chứ ai mà biết? Ai hỏi được đâu? Dù sao lần này ông Thiệu lời to rồi, mấy năm trước nhờ mấy vụ bắt xã hội đen để thăng tiến, lần này lại vượt mặt Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật và Tổ chuyên án Bộ Công an, giành lấy chiến công đầu, giúp bên trên diệt trừ cái gai trong mắt … Nghe nói, cái này là nghe nói thôi nha, nhờ vụ án này ông ta có thể tiến thêm một bước nữa, với lý lịch của người này thì thật sự là như một bước lên tiên! “
…
Người bạn múa lưỡi nước bọt văng tứ tung nói toàn lời hay ý đẹp, tương lai tươi sáng. Nhưng Thiệu Quân mặt biến sắc, không còn biết mình đang nghe cái gì, trong lòng hỗn loạn rối bời, vai run lên…
—
Xin phép không chú thích mấy cái vụ tra tấn vì search ảnh sợ quá:(((((((((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook