Nghe được Vương Mục thổ lộ, Hạ Huệ Linh hai mắt mở to ngạc nhiên, cô không ngờ rằng vị "Cá Thần" này lại có quá khứ khó khăn đến như vậy.

Mặc dù Vương Mục luôn nhấn mạnh rằng hắn không trách mẹ mình tái hôn, nhưng thực tế có phải như vậy không?

"Tôi xin lỗi vì đã làm anh nhớ tới quá khứ không tốt!"

Hạ Huệ Linh tỏ vẻ xin lỗi nói.

Vương Mục lắc đầu, “Không sao đâu, mọi chuyện đều qua rồi! Cho nên, từ hồi cấp ba tôi đã tự nhủ, sau này nếu cưới một người vợ, nhất định sẽ yêu cô ấy thật tốt, sống lâu hơn cô ấy. Không bao giờ để con cái chúng tôi phải trải qua nỗi đau mà tôi đã trải qua!”

Sau khi nghe từ hồi trung học thì cậu ấy đã hạ lời thề như thế rồi, ánh mắt Hạ Huệ Linh tối sầm lại, sau đó lại lần nữa sáng lên.

Cô biết, mình đã bỏ lỡ cơ hội một bước lên mây thông qua người đàn ông nhỏ tuổi hơn này. Tuy vậy, một người đàn ông “bảo thủ” như vậy xem ra cũng không tệ chút nào!

Thật đáng tiếc khi số mệnh của cô lại bỏ lỡ một người tốt bụng và chất lượng như vậy.

"Chị Linh, chị thật sự rất xinh đẹp. Ngay cả bây giờ tôi cũng muốn làm tình với chị. Nhưng tôi càng sợ hôm nay lên giường với chị, ngày mai lại có thêm những mỹ nhân quyến rũ khác. Tôi lại càng không thể kiểm soát được thân dưới của mình!

"Cho nên, thật xin lỗi!"

Nhìn thấy Vương Mục trịnh trọng xin lỗi, Hạ Huệ Linh bỗng nhiên bật cười.

“Hừ làm như muốn cùng tôi lên giường thì tôi phải lên liền vậy. Cút ra ngoài, tôi không muốn hầu hạ cậu nữa!”

Hạ Huệ Linh , người đã lần nữa tìm lại được chính mình, đột nhiên lộ ra sự xéo sắc từ trong xương.

Nhìn thấy Hạ Huệ Linh đã cởi bỏ khúc mắc, Vương Mục nhoẻn miệng cười.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn, mặc dù lần này có ý niệm sai trái với mỹ nữ gợi cảm như Hạ Huệ Linh nhưng tam quan lẫn suy nghĩ của Vương Mục bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Có tiền, có vốn liếng để tiêu xài nhưng nhất định không thể để bản thân bị tiền tài “ám ảnh”!

Trên mặt Vương Mục hiện lên nụ cười, cả người đều cảm thấy thoải mái.

Lúc này, Hạ Huệ Linh cũng mặc quần áo vào lại.

Cô nhân viên mặc sơ mi trắng, váy ngắn, tất đen, chân dài thon, đeo kính gọng đen vô cùng gợi cảm đã quay trở lại.

"Vương Mục!"

"Hả? Vương Mục bất ngờ, đột ngột quay người lại!"

Tuy nhiên, khi hắn vẫn chưa tỉnh táo lại đã đột nhiên bị cô gái đeo kính gợi cảm này đẩy qua, đẩy lại!

Đôi mắt của Vương Mục kinh ngạc mở to, không vì lý do gì khác mà vì cô gái rất mạnh mẽ này vòng tay quanh eo hắn rồi ngồi xuống đùi, cúi đầu cắn mạnh vào miệng hắn.

Chuyện này......

Một hồi lâu hai người mới rời ra, Hạ Huệ Linh không chút do dự đứng dậy.

"Nghẹn chết bà đây, hiện tại rốt cục cũng cảm thấy thoải mái rồi. Tiểu vương bát đản kia, cậu có cứng cũng kệ cậu, bà đây không hầu hạ nữa, tự mình vào WC nhờ “ngũ cô nương” giải quyết đi!"

Hạ Huệ Linh nói xong, ngẩng cao đầu khí phách rời đi!

Vương Mục đáng thương vẫn chết đứng ngây người ngồi đó.

Hắn khóc không ra nước mắt, đúng là nữ lưu manh mà, chỉ quan tâm trêu chọc mà không thèm trấn an xoa dịu gì hết!

Chẳng lẽ tối nay lại phải bồi “ngũ cô nương” vào giấc ngủ nữa sao?

Mẹ nó, hiện giờ đã là triệu phú rồi thì sao chứ!

Thật là tự làm bậy không thể sống!

.

Trên đường, chiếc BMW i8 đang phóng nhanh. Nhiều chủ xe theo bản năng tránh xa chiếc “siêu xe” này ra , sợ không cẩn thận chạm vào một chút thì cũng phá sản mất.

Không giống như những chủ xe thận trọng đó, Vương Mục lái xe khá nhàn nhã.

Không hổ là xe nhập với giá hơn 200 vạn, cảm giác lái quá sướng.

Trong xe không những không có tiếng ồn mà hiệu quả giảm xóc còn rất tốt, về cơ bản là không có cảm giác rung lắc gì hết.

Ngoài ra, hàng loạt chi tiết như ghế ngồi, cửa sổ, loa,… đều được hoàn thiện chi tiết vô cùng tốt và sang trọng.

Tất nhiên, điều hài lòng nhất khi lái một chiếc xe như thế này chính là nhận được những ánh nhìn ghen tị lẫn hâm mộ đến từ người khác.

Nói cách khác, hắn chọn xe màu xám vì màu xám rất thích hợp để giả vờ ngầu.

Sau khi trở nên giàu có, Vương Mục vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi tâm lý tiểu tư sản của mình. Muốn khoe khoang cũng là tâm lý bình thường.

Trên thực tế, ngay cả các hoàng tử, tướng lĩnh và quan đại thần ngày xưa cũng không thoát khỏi sự khoe khoang thô tục!

Hạng Võ từng vì câu nói: “Phú quý không về hương, như cẩm y dạ hành” ( có ý muốn nói nhà vua tuy đã được thiên hạ mà chẳng giúp gì được quê nhà thì cũng như mặc áo gấm đi đêm mà thôi). Ngày đó Chu Nguyên Chương, người sáng lập nên triều đại nhà Minh, sau khi thống nhất đất nước, suy nghĩ đầu tiên của ông là chọn quê hương Phong Dương làm thủ đô.

Nếu Phong Dương không phải thật sự không phù hợp làm kinh đô thì địa vị của thành Kim Lăng đã không cao như vậy vào thời nhà Minh.

Hơn nữa, Vương Mục còn là triệu phú. Hắn có đủ trình để lái một chiếc xe như vậy!

Xe của Vương Mục có thể không sánh bằng những chiếc siêu xe hàng đầu như Ferrari, Rolls-Royce nhưng thế này cũng đủ rồi.

Nó có thể bày ra thân phận mà không quá phô trương, tạo cho mọi người ấn tượng là bạn có tiền là được rồi.

Buồn cười là khi đi mua xe, trải nghiệm lúc mua biệt thự suýt nữa lại tái hiện.

Người bán xe không chỉ cho hắn số điện thoại mà còn nhiều lần gợi ý cho Vương Mục đi đặt phòng khách sạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương