Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 45
Biệt thự nhìn ra biển.
Vương Mục ngồi trên ghế sofa hút thuốc, không nói một lời.
Hạ Huệ Linh dựa vào trên giường, quấn thân thể mảnh khảnh của mình trong chiếc khăn tắm, nước mắt lưng tròng, trông có vẻ vô cùng bất mãn.
Cuối cùng, Vương Mục vẫn không thể kiềm chế được ham muốn trong lòng đã cùng Hạ Tuệ Linh lăn giường, tuy nhiên, Vương Mục mặc dù có lòng nhưng sức lại không tốt lắm.
Chỉ mới ba mươi phút...
Thế nên mới có cảnh này, nam sinh im lặng, nữ sinh rơi lệ đây!
.
Ahem, khụ khụ, đùa thôi.
Vương Mục, người đã được Thuỷ Lam Châu cải tạo, không tập thể dục nhiều cũng không có cơ bụng 8 múi trong truyền thuyết. Nhưng Vương Mục vẫn là long tinh hổ mãnh hàng thật giá thật, sao có thể bị thận yếu được chứ!
Mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo có thịt. Làm sao có thể chỉ cầm cự được ba mươi phút?
Nếu việc đó thực sự xảy ra, tất nhiên hắn sẽ khiến cho đối phương sướng tới mức không thể thở được.
Mặc dù tay Vương Mục đã vươn tới chiếc khăn tắm chỉ cần kéo nhẹ thôi là có thể nhận được tất cả sự phục vụ của người đẹp gợi cảm này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.
"Tại sao?"
Hạ Huệ Linh rưng rưng nước mắt, tuy rằng cô đã hiến thân nhưng cũng là thật lòng tận tâm.
Cô đã đi đến nước này rồi, lại bị từ chối một cách tàn nhẫn, cho dù cô đã cúi mặt xuống rồi chủ động lên tiếng cầu hoan vẫn không thể làm người đó để cô vào mắt. Đây chính là đả kích cực lớn đối với Hạ Huệ Linh!
Tuy xuất thân không tốt lắm nhưng cô đã chăm chỉ làm việc nhiều năm, sau đó trở thành quản lý cấp cao, đạt được một số thành công trong sự nghiệp.
Hơn nữa, cô cực kỳ tự tin vào dáng người và ngoại hình của mình, nếu không cô sẽ không có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
"Thật xin lỗi, xin cô đừng để chuyện này trong lòng, không phải lỗi của cô, đây là vấn đề của tôi mà thôi!"
Nghe được Vương Mục giải thích, Hạ Huệ Linh lộ ra nụ cười khổ.
Người không yêu bạn luôn có thể tìm ra 10.000 lý do tại sao họ không yêu bạn.
"Tôi không đẹp à?"
"Làm sao có thể? Ngoài chị Doanh ra, chị là người phụ nữ có thân hình đẹp nhất mà tôi từng gặp!"
"Chị Doanh? Không thể nào... là Ôn Doanh sao?!"
Hạ Huệ Linh há to miệng, nếu là Ôn Doanh, cho dù có thua thì cô cũng không có gì mà không phục.
"Chị biết à?"
Vương Mục cũng ngạc nhiên, danh tiếng của chị Doanh dường như lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!
"Ôn Doanh, thì có ai mà không biết chứ?"
Hạ Huệ Linh tức giận trợn mắt nhìn Vương Mục, bất quá cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Không có gì xấu hổ khi thua một cực phẩm tiên tử như Ôn Doanh!
Tuy nhiên, cô vẫn rất tức giận!
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Tình một đêm cũng đâu không phải hiếm thấy, cậu định thủ thân như ngọc vì cô ấy à”.
"Ách......"
Hắn nên trả lời thế nào đây?
"Tôi đâu có bảo thủ như chị nghĩ, 419 (tình một đêm), Tam Cung Lục Viện, bảy mươi hai phi tần vẫn luôn là tâm nguyện của tôi!"
Phụt!
Nghe hắn nói xong, Hạ Huệ Linh gần như tức muốn ói máu.
"Vậy cậu tới!"
Hạ Huệ Linh cố ý kéo khăn tắm xuống, hai bầu ngực lắc lư dữ dội khiến hắn nhìn mà choáng váng.
Chết tiệt, con yêu tinh nhỏ phiền toái này, cô có thể ngừng quyến rũ tôi được không?
"Có tà tâm lại không có gan làm, chỉ biết mạnh miệng!"
Hạ Huệ Linh trừng mắt, hung tợn nhìn Vương Mục.
Vương Mục gần như sắp biến thành dã thú, muốn đẩy tiểu yêu tinh này xuống đất làm cả trăm lần.
"Chị Linh, chị thật rất xinh đẹp. Chị có dáng người siêu chuẩn, ngực to, chân dài, eo thon, mông to, khuôn mặt rất phù hợp với thẩm mỹ của tôi. Lúc đó tôi thực sự rất rất muốn, tôi thực sự muốn "làm" chị. Thật đấy!"
Vương Mục sợ Hạ Huệ Linh không tin nên nói chữ “thật đấy” rất to.
"Cái đó......"
Đôi mắt đẹp của Hạ Huệ Linh lấp lánh, hy vọng của cô lại được nhen nhóm lại.
Vương Mục phun ra một làn khói, hồi lâu sau mới lại mở miệng.
“Không như chị nghĩ đâu, tôi không phải vừa sinh ra đã là phú nhị đại. Khi còn nhỏ, tôi cũng từng trải qua cảnh nghèo khó. Khi học năm nhất trung học, bố tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô. Lúc đó, trụ cột của cả gia đình đã không còn, giống như trời sập vậy."
"Vốn dĩ cũng không sao cả, dù sao hai mẹ con vẫn có thể nương tựa lẫn nhau? Cuộc sống tuy có khó khăn nhưng không phải là không thể sống được."
“Nhưng điều tôi không ngờ là có một ngày, mẹ tôi đột nhiên ôm tôi vào lòng mà khóc. Mẹ nói với tôi rằng sau này dù có ở một mình cũng phải sống thật tốt, mẹ sẽ tiếp tục nuôi dưỡng tôi!”
"Mẹ tôi tái giá. Chị có thể tưởng tượng tôi đã cảm thấy thế nào khi biết tin này không?"
Vương Mục rít một hơi thuốc, trên mặt tràn đầy cô đơn, “Tôi cảm giác như cả thế giới đều bỏ rơi mình, ai cũng có cha có mẹ, nhưng tôi thì lại không, tôi không còn người thân nữa! "
“Trường cấp 3 của tôi là trường nội trú. Cuối tuần nhìn các học sinh khác chạy đến bốt điện thoại gọi điện về nhà thăm hỏi xin xỏ này kia. Tôi thì lại không biết gọi ai hết!”
“Đến khi học đại học, các sinh viên cùng lứa đều mơ ước có được một kỳ nghỉ dài ngày. Nhưng tôi lại không hề mong chờ chút nào. Ngược lại, tôi còn có chút sợ hãi những kỳ nghỉ lễ hay ngày tết. Bởi vì, trong ngôi nhà tổ xưa đó chẳng có ai cả, cũng chẳng có người nào đáng giá để tôi về thăm!”
"Tôi không trách mẹ tôi, lúc đó bà còn trẻ, tôi thì đã lớn, đã học cấp 3 rồi, có thể tự chăm sóc bản thân. Tôi thực sự không trách mẹ tôi!"
"Hơn nữa mẹ tôi cũng không bao giờ quên chu cấp chi phí sinh hoạt cho tôi. Tôi thực sự không trách bà, thật đấy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook