Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 42
“Xin đừng chen lấn, xin hãy xếp hàng, vẫn còn nhà trống!”
Mấy cô nhân viên bán nhà đổ mồ hôi đầm đìa, không ngừng duy trì trật tự.
"Sao lại chậm như vậy? Chúng tôi đã xếp hàng chờ gần nửa ngày mà hàng vẫn không hề di chuyển!"
"Ngươi thì tính là cái gì, từ tối hôm qua ta đã bắt đầu xếp hàng rồi!"
Nghe được có người thậm chí còn xếp hàng gần hai ba ngày để mua nhà khiến Vương Mục sợ hãi.
Xem ra nhà ở tiểu khu này đang bán rất chạy!
Nhưng đáng tiếc, đối với Vương Mục mà nói, hắn lại lười xếp hàng đi cướp nhà!
Với tài chính lớn như hiện nay, hắn có rất nhiều sự lựa chọn.
Vương Mục lần nữa cảm nhận được sức hấp dẫn của đồng tiền, tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể!
Vương Mục đã quyết định, hắn muốn kiếm thêm tiền, kiếm thật nhiều tiền, càng ngày càng nhiều tiền!
Thuỷ Lam Châu, nước mắt Hải Thần cùng đảo Dư Kê Vĩ đang được phát triển đều sẽ là những con gà đẻ trứng vàng của hắn để kiếm tiền trong tương lai.
Trước kia khi không có tiền, hắn thường xem những bài viết về việc người nghèo đổi thời gian lấy tiền còn người giàu đổi tiền lấy thời gian.
Hắn từng nghĩ tất cả đều là tiêu cực và chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng bây giờ...
Dùng tiền để tiết kiệm thời gian, chẳng phải là tư duy rất có logic sao?
Ngay khi Vương Mục chuẩn bị rời đi, một cô gái mặc váy ngắn, mang tất đen, giày cao gót, tóc búi và đeo kính nhìn có vẻ chuyên nghiệp ưu tú đã đi đến hiện trường.
Vừa đến nơi, cô lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Cô nhân viên ưu tú này không chỉ có khí chất tốt mà còn có thân hình nóng bỏng, với những đường cong duyên dáng tư thế lả lướt.
Một số chị gái bán nhà ở lập tức vui mừng lên tinh thần.
"Xin chào, chủ quản!"
"Xin chào, chủ quản!"
Thì ra là quản lý, khó trách khí chất của cô ấy lại khác biệt như vậy.
Đáp lại lời chào hỏi của những nhân viên cấp dưới này, vị quản lý chỉ gật đầu một cách tượng trưng.
Lúc này, vị quản lý đó đột nhiên nhìn thấy Vương Mục đang chuẩn bị rời đi.
Mặc dù hôm nay Vương Mục vừa xuống thuyền, ăn mặc có chút giản dị nhưng nhìn thoáng qua, cô vẫn có thể nhận ra Vương Mục không giống người bình thường.
Điều này không chỉ do ngoại hình mà còn do khí chất bản thân.
Có thể đạt được vị trí quản lý, cô cho rằng mình là người có hiểu biết rộng rãi. Vừa nhìn thấy Vương Mục, hai mắt không khỏi sáng lên.
Sau khi so sánh Vương Mục với danh sách người có tiếng trong thành phố theo trí nhớ của mình, cô lập tức bước từng bước nhỏ đến bên cạnh, rất cung kính cúi chào Vương Mục.
"Xin chào Vương tiên sinh, tôi là Hạ Huệ Linh, tôi là quản lý phòng kinh doanh của Công ty bất động sản Thịnh Thế Phồn Hoa. Tôi có thể giúp gì cho ngài không?"
Nhìn thấy thái độ cung kính của quản lý, không chỉ những người xếp hàng chờ đợi mà cả các nhân viên cũng bị sốc.
Vương tiên sinh này là ai?
Quản lý không những nhanh chóng tiến tới tiếp đón, thái độ còn cung kính như vậy.
Chẳng lẽ là công tử của nhà giàu có nào đó?
Rất nhiều nhân viên nữ bán hàng tiếc nuối, đẹp trai giàu có đứng trước mặt như vậy thế mà các cô lại không nhìn thấy.
Đây không phải là ngu ngốc sao?
Nhìn thấy vị quản lý này cung kính chào mình như vậy, Vương Mục cảm thấy vừa vui vẻ vừa cảm kích.
Là một người đàn ông trưởng thành, ai lại không thích một người phụ nữ xinh đẹp đối xử tôn trọng với mình?
Đặc biệt là vị quản lý Hạ này, lại đang nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, ánh mắt nóng bỏng khiến hắn thần hồn điên đảo.
Yêu tinh!
Sau khi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Vương Mục cũng không quên mục đích đến đây của mình.
"Chào quản lý Hạ!"
"Vương tiên sinh, cứ gọi tôi là Tiểu Hạ hoặc Tiểu Linh là được!"
"Tiểu Linh... ừm khụ khụ, quên đi, tôi gọi cô là quản lý Hạ vậy!"
Cảm giác thật kỳ lạ khi gọi một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình là "Tiểu Linh ".
Hạ Huệ Linh không quan tâm đến việc Vương Mục nhất quyết gọi cô là "Quản lý Hạ", trên môi vẫn giữ nụ cười nhẹ.
"Là như thế này, tôi dự định mua một căn biệt thự cạnh biển, hy vọng có thể mua được càng sớm càng tốt!"
Sở hữu Thuỷ Lam Châu trong mình, đương nhiên nơi gần biển là lựa chọn hàng đầu của Vương Mục.
Hạ Huệ Linh ngay lập tức cười tươi hơn khi nghe tin Vương Mục muốn một căn biệt thự nhìn ra biển.
Không uổng công cô nhận ra, chỉ cần mở miệng đã thấy vô cùng khí phách.
Kia chính là biệt thự cạnh biển đó, một căn trị giá hơn chục triệu.
Nếu cô lấy được đơn hàng này thì chỉ riêng khoản hoa hồng thôi cũng đủ giúp cô tiêu sái trong một khoảng thời gian dài.
Điều quan trọng nhất là nếu có thể thu phục được trái tim vị đại kim chủ thế này thì nửa đời sau đều không cần phải sầu nữa rồi!
"Vương tiên sinh, anh đi theo tôi, chúng ta có thể xem nhà ngay bây giờ, anh cũng có thể chuyển tới bất cứ lúc nào!"
Hạ Huệ Linh vừa mở miệng, liền tự mình dẫn Vương Mộc đi xem nhà.
Chuyện này khiến tất cả các nhân viên bán hàng đều hâm mộ ghen tị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook