CHƯƠNG 29: LIÊN MINH (4)

Để cứu sống mọi người, Min JaeHyun và Ahn HoYeon quyết định hợp tác với nhau và bắt đầu săn quái vật.

Khi HoYeon khiêu khích kẻ địch, JaeHyun sẽ dùng ma pháp giết chúng, và khi JaeHyun khống chế đám quái bằng Xích, HoYeon sẽ nghiền nát chúng. Cứ liên tục lặp đi lặp lại như thế.

JaeHyun nói với vẻ bình thản.

“Còn bốn tên nữa. Giải quyết nhanh gọn thôi nào. ”

Nghe JaeHyun nói vậy, HoYeon lập tức gật đầu và kích hoạt 《Tiếng Gầm Kích Động》 một lần nữa.

JaeHyun không khỏi ngưỡng mộ năng lực của cậu ta. Hẳn phải là một cái bể mana mới dùng được các kỹ năng cấp cao liên tục như vậy.

Lượng mana của Ahn HoYeon là tương đối ấn tượng dù cậu chưa từng được huấn luyện ở Milaes.

‘Quả là tài năng. Nhưng tư duy của cậu ta có vẻ không được bén cho lắm.’

Trong khi tiếp tục chiến đấu, JaeHyun chợt nhớ lại khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của HoYeon lúc nãy khi đứng trước đợt tấn công của yêu tinh.

Thế nhưng ở dòng thời gian trước đó, HoYeon vẫn chẳng thể nào chen chân vào top đầu dù cho có thừa tiềm năng.

Chính cái cách tư duy đó đã kìm hãm sự phát triển của cậu ta.

Kết cục là HoYeon vẫn mãi dậm chân ở cái hạng B dù cho cậu ta đã có thể mạnh hơn rất nhiều.

‘Nhưng nếu cậu ta đi theo mình, điều đó sẽ thay đổi.’

Vậy nên JaeHyun đã cố tình tiếp cận Ahn HoYeon.

‘Quan hệ. Trong cái thế giới phải chà đạp lên nhau để sinh tồn thế này thì quan hệ là quan trọng nhất.’

Cậu ta chỉ cần bỏ cái tính tình nhu nhược đó đi là được.

Trước khi quay về quá khứ, JaeHyun đã có kỹ năng giao tiếp xã hội khá tốt. Lee JaeSang cũng đã từng bị cậu thuyết phục về phe của mình.

Tính cả những lần trước thì rất nhiều người đã bị cậu thuyết phục về phe mình dù cậu không hợp với họ cho lắm.

Hơn nữa, JaeHyun biết rõ Học viện Millaes nguy hiểm như thế nào. Một thân một mình ở đó sẽ không thể làm nên công cán gì.

JaeHyun phải thông qua Milaes để trở thành một đột kích giả mạnh mẽ, nhưng đó không phải chuyện dễ.

Khi cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ—

HoYeon liếc nhìn JaeHyun rồi vội vàng hét lên.

"Cẩn thận phía sau!"

"Tôi lo được rồi."

JaeHyun nhếch mép cười khi đánh trúng trái tim của một con yêu tinh đang tấn công cậu từ phía sau.

Một đòn duy nhất.

JaeHyun đã đâm xuyên qua tim con quái một cách mượt mà.

Ahn HoYeon nhìn JaeHyun chằm chằm với vẻ mặt kinh ngạc.

‘Rốt cuộc anh ta là ai vậy? Sao anh ta có thể xử lí và hành động dứt khoát như vậy chứ? '

Dù có phần sững sờ trước khả năng của JaeHyun nhưng HoYeon lại tập trung vào nhiệm vụ của mình ngay sau đó. Một lúc sau, họ đã thuận lợi tiêu diệt hết đám yêu tinh.

“Làm tốt lắm. Tôi là Min JaeHyun. Còn cậu ?”

“Tôi là… Ahn HoYeon.”

<Một lúc sau>

Những đột kích giả do tổ chức chính phủ cử đến xuất hiện. Họ nghe JaeHyun và HoYeon thuật lại sự việc và hỏi trong sự hoài nghi.

“… Cậu ổn thật không đấy?”

“A… tôi hơi khó chịu vì mùi máu, nhưng…”

“K-Không. Ý tôi không phải như vậy. Tôi đang hỏi xem cậu có bị thương gì không. "

"Anh thấy đấy, tôi hoàn toàn lành lặn."

Park KyungHoon, một Chiến binh hạng C được cử đến khu vực này, đang vò đầu bứt tai với cây bút bi của mình.

Mới lúc nãy khi họ liên lạc với hiệp hội, tình hình vẫn còn rất thảm khốc.

Hàng chục con yêu tinh đã chui từ bên trong Ngục tối ra và biến thành phố này thành một đống đổ nát.

Và thế là anh ta được lệnh đến đây xử lý vụ việc thay vì tan ca về nhà.

“Chết tiệt. Giờ tôi không biết phải báo cáo với cấp trên như thế nào nữa.”

Anh ta không tin chuyện này chút nào.

Hai người trước mặt anh có vẻ là học sinh trung học.

Nhưng bằng cách nào đó hai đứa này đã tự mình đánh bại gần 30 yêu tinh?

Nếu không tận mắt chứng kiến, anh thực sự sẽ không tin đó là sự thật.

Chẳng phải anh cũng đã nhanh chóng tập hợp đội của mình đến đây ngay khi nhận được nhiệm vụ từ cấp trên sao?

“…Đúng là không hề có chút thương tích nào.”

"Đúng. Tôi hoàn toàn bình thường nhé. ”

“Có vẻ như vậy…nhưng thực sự là 2 người đã giết hết lũ quái vật đó sao?”

"Tôi cũng đang muốn nói về chuyện này đây."

JaeHyun dường như không hề lo lắng khi nói chuyện với Park KyungHoon. 

Park KyungHoon nghiêng đầu khi thấy JaeHyun đang cười với mình.

“Cũng giống như ngài đột kích giả Park KyungHoon đây, không ai có thể tin rằng chúng tôi đã tự tay giết hết lũ yêu tinh này. Vì vậy, anh có thể nhận hết công trạng về mình. ”

"…Sao cơ?"

Park KyungHoon chậm rãi chớp mắt nhìn cậu chàng trước mặt vẫn đang tiếp tục tỏ ra bình tĩnh.

KyungHoon nhanh chóng đáp lại với vẻ hơi hoang mang.

“Nhưng điều đó rõ ràng là trái với Điều 21 của Luật Đột Kích…”

"Đó là trong trường hợp tất cả camera ở đây đều hoạt động?"

Trước đó, trong lúc chiến đấu JaeHyun đã cố tình phá hủy tất cả các camera quan sát xung quanh. Cậu nghĩ tình huống như thế này rất có thể sẽ xảy ra nên đã lường trước.

“Đó là…”

Một tông giọng của một người giỏi thao túng vang lên khắp xung quanh,

JaeHyun đã quen với những cuộc trò chuyện kiểu này. Đó là một trong số ít kỹ năng mà cậu đã học được khi làm một đột kích giả trong quá khứ.

“Nghĩ thử mà xem. Chẳng phải anh sẽ được thăng chức nếu báo cáo với cấp trên rằng mình đã xử lý toàn bộ đám nấm này sao? "

“Mấy thứ này cậu cũng biết sao…?”

‘Thằng nhóc này… Thực sự rất khác thường.’

Trực giác của Park Kyung Hoon nói với anh như vậy, rằng thằng nhóc trước mặt anh ranh mãnh và khôn ngoan hơn anh tưởng rất nhiều.

Nhưng làm thế nào mà một học sinh lại biết nhiều về hoạt động chi tiết bên trong của Hiệp hội Đột kích giả quốc gia ?

Mà quan trọng hơn là cậu ta đã đánh bại lũ quái vật bằng cách nào?

Mặc dù vẫn còn một vài ẩn số, nhưng Park KyungHoon vẫn lựa chọn sống đúng với tham vọng của mình.

"Được thôi. Vậy thì tôi phải làm gì cho cậu?”

"Anh rất dễ nói chuyện đấy."

Một nụ cười nhẹ khẽ nở trên môi JaeHyun. Tất cả đều đã nằm trong tính toán của cậu.

JaeHyun vừa nói vừa cho tay vào túi.

“Hãy gửi tất cả tiền vào tài khoản của anh chàng này sau khi bán xác chết của lũ yêu tinh và xóa tiền thuế đi. Đó là điều kiện của tôi ”.

"Chỉ vậy thôi à?"

Park KyungHoon ngại ngùng chớp mắt. Anh đã nghĩ cậu sẽ yêu cầu nhiều hơn thế này. JaeHyun gật đầu.

"Chỉ vậy thôi. Những đột kích giả từ Tổ chức đã nhận được tiền công rất ít rồi. Tôi không thể yêu cầu nhiều hơn được nữa. "

Nói xong JaeHyun quay người đi thẳng về nhà.

Nhưng ngay sau đó—

Ahn HoYeon nắm lấy vai cậu và lẩm bẩm.

“C-Chờ một chút! Thế này là thế nào? Anh mới là người đã tiêu diệt hết đám này mà! Vậy là sao…"

"Cứ cầm đi."

"Tôi không thể làm vậy được."

Ahn HoYeon lắc đầu. Cho dù gia đình cậu có nghèo khó đến mức nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể làm thế được.

Nhưng cậu không khỏi sững người trước câu trả lời của JaeHyun.

“Ổn thật sao? Cậu không cần tiền cho các hóa đơn viện phí của mẹ cậu à? "

“L-Làm thế nào mà anh… ?!”

JaeHyun nhếch mép.

“Cậu khá nổi tiếng đấy chứ. Ahn HoYeon, đột kích giả thiên tài với năng khiếu Chiến đấu lên đến 92. Tôi đã xem một bộ phim tài liệu về cậu vài ngày trước trên TV. ”

"A…"

Thành thật mà nói, Ahn HoYeon hiện nổi tiếng đến mức mà trong nước không ai là không biết đến. Từ khi còn rất nhỏ, cậu đã liên tục ra vào các đài phát thanh truyền hình khác nhau và gần đây cậu còn đóng vai chính trong một bộ phim tài liệu.

Các đài phát thanh đã ghi hình bộ phim trước thời hạn để họ có thể liên tục chiếu nó trên TV cho tới khi cậu trở thành một đột kích giả hạng S.

Bộ phim tài liệu mà JaeHyun đã xem là bộ phim về hoàn cảnh gia đình của Ahn Ho Yeon.

Trong phim, có thể thấy sức khỏe của mẹ Ahn Ho Yeon không được tốt với một phân cảnh nói rằng Ahn HoYeon đã từng quyết định trở thành một đột kích giả vì mẹ.

‘Không ngờ bộ phim tài liệu lần đó mình xem lại có ích như thế này. Thật tốt quá đi, mặc dù nó khiến mình ghen tị ít nhiều.’

JaeHyun âm thầm nở nụ cười,

‘Gặp được Ahn HoYeon bây giờ thực sự là một điều may mắn. Mình phải biến cậu ta thành đồng minh.’

Nếu được chỉ bảo rõ ràng, cậu ấy sẽ giúp ích JaeHyun rất nhiều. Chỉ cần Ahn HoYeon đồng ý đi theo cậu, cậu nhất định sẽ lên kế hoạch khai thác tối đa tiềm năng cậu ta ở Học viện Millaes.

Nhưng HoYeon hoàn toàn không biết được ý đồ đó của JaeHyun.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Cảm ơn anh đã có lòng, nhưng tôi không muốn nhận sự giúp đỡ này của anh. Tôi sẽ chăm sóc mẹ thật tốt ngay sau khi trở thành một đột kích giả bằng chính kỹ năng và thực lực của mình. Vì thế…"

"Nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, mẹ cậu có thể sẽ chết."

Những lời nói đột ngột của JaeHyun như một nhát dao găm vào tim HoYeon. JaeHyun nhìn anh đầy thương hại.

Tuy thô nhưng thật.

‘Mẹ của Ahn HoYeon đã qua đời ngay trước khi cậu ta trở thành một đột kích giả.’

Nếu thần Định mệnh thực sự có tồn tại, người ta sẽ hỏi tại sao lại tàn nhẫn với cậu ta như vậy.

Vào ngày đầu tiên Ahn HoYeon chiến đấu với tư cách là một đột kích giả cấp cao, mẹ cậu đã qua đời khi đang chống chọi lại căn bệnh quái ác của mình.

“Căn bệnh mà mẹ cậu đang mắc phải, chỉ cần đủ tiền là có thể chữa khỏi được. Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ quá muộn nếu cậu cứ mãi chờ đợi như thế. Suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định ”.

"…Cảm ơn anh."

HoYeon cắn môi cúi đầu thấp đầu. Nếu cậu từ chối sau khi nghe những lời chân thành như vậy thì thật sự thiếu tôn trọng với lòng tốt của anh ta.

Hơn thế nữa, HoYeon yêu mẹ mình vô cùng. Nếu mẹ cậu và tất cả tình yêu của bà dành cho cậu đột nhiên biến mất, cậu biết phải làm gì chứ?

Liệu cậu còn có thể duy trì sự tỉnh táo và tiếp tục sống không?

Đó là lý do tại sao cậu không thích bố mình.

Ông ta đã chi hàng triệu đô la để biến HoYeon trở thành một đột kích giả hạng S, nhưng lại không trả viện phí của vợ mình đúng hạn.

Danh tiếng và tiền bạc rốt cuộc là cái thứ chết tiệt gì mà lại khiến một người trở nên độc ác như vậy?

Chính điều đó đã khiến Ahn HoYeon trở nên chán ngấy với việc trở thành một đột kích giả.

Tuy nhiên-

Chàng trai trước mắt cậu lại không như thế.

Anh ta đã nhanh chóng chạy đến cứu người đang gặp nguy hiểm với một cái đầu lạnh, một niềm tin vào chính nghĩa và một khí chất bất phàm—

Cứ như thể cậu đang được gặp gỡ với hình tượng đột kích giả mà cậu luôn hằng mơ ước. HoYeon thực sự xúc động trước thái độ và hành động của JaeHyun.

"Vậy tôi đi trước đây."

JaeHyun bỏ lại HoYeon và khẽ gật đầu về phía Park KyungHoon. Nghe anh nói, Ahn HoYeon lập tức giật mình.

“I-Ít nhất tôi có thể có số liên lạc của anh không? Tôi sẽ trả lại tiền cho anh ngay khi tôi có thể”.

“Được thôi… Mà cậu cũng không cần dùng kính ngữ với tôi đâu. Tôi bằng tuổi cậu mà. À! Cả hai chúng ta đều hy vọng trở thành những đột kích giả và học viên tiềm năng tại Học viện Millaes nhỉ. Chúng ta hãy gặp nhau thường xuyên sau lễ khai giảng nhé. "

"…Sao cơ?!"

HoYeon nhìn JaeHyun với vẻ mặt kinh ngạc.

‘Mình đã có linh cảm… nhưng bọn mình thực sự bằng tuổi sao? Và cậu ta cũng là một đột kích giả đầy triển vọng như mình? Nhưng kỹ năng chiến đấu của cậu ta… '

Cậu hoàn toàn không thể tin nổi. Nhưng không có lý do gì để JaeHyun phải nói dối.

JaeHyun như đọc được suy nghĩ của cậu, cười nói.

“Tôi biết cậu muốn nói gì. Nếu có thể, tôi mong cậu giữ bí mật về những gì đã xảy ra hôm nay. Có một số thứ tôi cần xem xét”.

"…Được chứ. Không thành vấn đề."

HoYeon gật đầu lia lịa.

‘Kì lạ hơn nữa là một người tài năng như vậy lại không được các phương tiện truyền thông đại chúng phát hiện. Có lẽ cậu ấy có hoàn cảnh của riêng mình.’

Tuy nhiên, sự thật là JaeHyun cảm thấy thật nặng nề. Cậu không muốn HoYeon nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái như vậy, trong khi cậu chỉ đang tận dụng năng lực của cậu ta.

<Một lúc sau>

Cả hai đã đường ai nấy đi sau khi trao đổi thông tin liên lạc.

JaeHyun đi xuống con phố chính bên cạnh cửa hàng bách hóa và về nhà.

‘Ahn HoYeon…Mình đã phân tích khả năng chiến đấu của cậu ta và nó sẽ rất hữu dụng ở nhiều chỗ đây. Thật là một vụ thu hoạch ngoài mong đợi mà’.

JaeHyun mỉm cười mở điện thoại và kiểm tra lịch.

"Mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất."

Còn 7 ngày nữa là đến ngày khai giảng Học viện Millaes.

JaeHyun đang cực kì mong đợi nó sau khi đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo nhất có thể.

Nó vẫn như lần đầu— cái sự kiện kinh hoàng đó.













 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương