CHƯƠNG 28: Liên minh (3)

Gần cửa hàng bách hóa mà JaeHyun đã mua sắm lúc trước, Ahn Seok-Gu và Ahn HoYeon đang ngắm nghía các vật phẩm.

“Cái này và cái này. Cả cái đó nữa. Gói tất cả chúng lại đi.”

“Chúng ta có cần mua nhiều như vậy không?”

Thấy Ahn Seok-Gu lựa ra một đống đồ, Ho Yeon lo lắng hỏi. Gần đây tình hình tài chính trong gia đình cậu khá tốt nhưng việc tất cả số tiền kiếm được đều dành riêng cho cậu khiến cậu không khỏi lo lắng.

“Chúng đều sẽ có ích cho con và không hề lãng phí chút nào đâu. Hơn thế nữa, con sẽ kiếm lại được số tiền này chẳng mấy hồi. Khi con trở thành một đột kích giả hạng S thì chút này có đáng là gì.”

“Nhưng bố đang phải làm việc vất vả vì con… Và cả mẹ nữa, mẹ đã chịu nhiều khổ sở lắm rồi.”

“Những việc đó cứ để cho bố lo. Con đừng bận tâm làm gì mà hãy tập trung tập luyện đi thôi.”

Ahn Seok-Gu đã nói như vậy, trông ông không có vẻ gì là lo lắng cả. HoYeon đành thở dài và bất lực cúi đầu.

‘Bố luôn xem mình như một công cụ, một công cụ sẽ bị vứt bỏ nếu không thể trở thành đột kích giả hạng S. Chẳng lẽ mình phải sống như vậy mãi mãi sao?’

Cậu biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng cậu có thể làm gì đây khi ngọn lửa quyết tâm trong lòng cậu đang ngày một suy yếu dần?

Kể từ khi bố cậu phát hiện cậu có tiềm năng trở thành đột kích giả, cậu đã phải lao vào tập luyện như điên.

Ban đầu mọi thứ đều ổn. Cậu là tia sáng duy nhất trong gia đình nghèo khó này. Mẹ của cậu đã rất vui mừng khi biết được tài năng của cậu. Nhưng bây giờ, mọi thứ dường như đã thay đổi rồi.

Cậu không còn nhớ lí do cậu muốn trở thành một đột kích giả nữa.

Ngày qua ngày, cuộc sống của cậu chỉ có tập luyện và tập luyện, lặp đi lặp lại như một con robot. Những mục tiêu và giá trị của bản thân đã sớm chìm vào quên lãng.

‘Giờ đây, mình đã không còn quan tâm những lời khen ngợi từ mọi người nữa.’

Cậu sẽ phải tiếp tục luyện tập và đấu kiếm tới bao nhiêu năm nữa trước khi cuộc sống này kết thúc đây?

Ahn HoYeon có lẽ sẽ không thể thoát khỏi cuộc sống này cho đến khi cậu trút hơi thở cuối cùng với tư cách là một đột kích giả.

Nếu vậy, việc trở thành đột kích giả còn có ý nghĩa gì nữa?

Có phải chỉ đơn giản là một kẻ săn quái vật và đánh cắp kho báu từ trong ngục tối?

Không, tất cả đều sai.

Đột kích giả là những người luôn giúp đỡ người khác. Đó là một nghề cao quý, họ giúp đỡ mọi người trong cơn nguy kịch và cứu sống mọi người.

Nhưng ngày nay, người ta coi đột kích giả là những thần tượng luôn chơi đùa với tử thần. 

Xuất hiện trên TV và cười nói rôm rả. Không muốn vào những ngục tối cấp thấp vì sẽ không kiếm được nhiều tiền.

Liệu những người đang liều mạng chạy theo đồng tiền kia có thực sự là đột kích giả không?

'Mình biết suy nghĩ hiện tại của mình còn quá non nớt.’

Ahn HoYeon hiểu đạo lí rằng trên thế giới này không gì là không thể nếu bạn có tiền. 

Thực tế đó không thay đổi ngay cả trong thế giới hiện tại, nơi quái vật đã xuất hiện.

“Bố… Con sẽ nghỉ ngơi một lát rồi về nhà sau. Buổi tập ngày hôm qua khiến con hơi mệt.”

“Được. Bố cũng sẽ xong việc nhanh và về nhà. Đứng ở chỗ nào gần nhà ga đợi bố nhé.”

“Vâng.”

Ahn Seok-Gu gật đầu.

Dù hôm qua ông đã quát mắng con trai mình, nhưng đối thủ vẫn là một thiếu sinh quân sắp tốt nghiệp Học viện Millaes, làm sao có thể không mệt được.

HoYeon cúi đầu và rời đi như thể một người xa lạ.

Đi dọc theo những con đường tồi tàn bên cửa hàng và vào sâu bên trong một chút, cậu nhìn thấy một đài phun nước. 

‘Cả nhà đã thường đến đây trước khi mẹ bị ốm.’

Tất nhiên, quá khứ mà cậu đang hồi tưởng là hơn 10 năm trước rồi.

Đó là trước khi mẹ cậu phải nhập viện.

Vào thời điểm đó, Ahn HoYeon vẫn còn trẻ và rất liều lĩnh.

"Khi đó mình đã thực sự hạnh phúc."

Những lời này là cất lên từ tận đáy lòng. Trước đây, mặc dù không nhận được nhiều sự chú ý từ người khác nhưng cậu vẫn rất vui.

Nhưng bây giờ thì sao?

“Nhìn kìa. Có phải Ahn HoYeon đó không? ”

“A, là ‘Thiên tài chiến đấu’ đó sao?”

"Tôi không nghĩ sẽ gặp anh ấy ở một nơi như thế này."

Mặc dù đã thích nghi với ánh đèn flash của máy ảnh, nhưng cậu vẫn giống như một con khỉ ở sở thú. Không, cậu cảm thấy mình đã trở thành một tồn tại thậm chí còn thấp hơn thế.

Cậu không được xem như một đối tượng đáng ghen tị mà là một người có giá trị sử dụng.

‘Mình vẫn phải dành 3 năm tại Học viện Millaes. Nhiều đợt luyện tập gian khổ hơn vẫn còn đang chờ mình ở đó.

Nhưng cứ với cái kiểu suy nghĩ như thế này, liệu mình có thể phát huy tốt được không đây?’

Trong khi cậu đang thở dài đây lo lắng thì…

“Kyaaaaaaaaaaa!”

“Cứu với! Làm ơn… Có ai không, cứu tôi với!”

“Quái vật! Quái vật xuất hiện bà con ơi!”

Toàn thân Ahn HoYeon run lên.

Những sinh vật ma quỷ. Chúng đã xuất hiện giữa thành phố sao?

Không đời nào.

"Có thể nào là một cuộc phá ngục?"

Các cuộc phá ngục xảy ra khi một hầm ngục chưa được dọn sạch và đã hết thời hạn.

Một cuộc phá ngục sẽ tống tất cả những con quái vật trong ngục tối ra ngoài, nhưng chừng này vẫn không thể nói hết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Khu phố này nằm ở khu vực trung tâm thành phố, một nơi tập trung rất nhiều thường dân.

"Sẽ mất khá nhiều thời gian trước khi những đột kích giả từ chính phủ đến. Nếu ngồi yên, những thường dân trên con phố này sẽ …… Mình phải đến đó ngay lập tức.”

Nếu bố cậu ở đây, chắc chắn ông sẽ cố gắng ngăn cản cậu, nói rằng đó là một cuộc chiến không có phần thưởng và rằng cậu sẽ không thể tham gia buổi chiêu sinh sắp tới của Millaes nếu cậu bị thương.

Nhưng Ahn HoYeon không muốn bỏ chạy khỏi cuộc chiến này.

Cậu muốn được thừa nhận.

Cậu muốn được trấn an.

Về lý do tại sao cậu lại cố gắng trở thành một đột kích giả. Về việc liệu quyết tâm từ thời thơ ấu của cậu có còn giá trị hay không.

Tududu! Tududu!

<Sau khi cậu vội vàng chạy đi được 2 phút >

Trong một con hẻm hẻo lánh nối với trung tâm thành phố, cậu bắt gặp hàng chục yêu tinh đang vây quanh ở đó.

Với làn da xanh và những chiếc răng nanh sắc nhọn, hàng chục cặp mắt đỏ đồng loạt đổ dồn về phía Ahn HoYeon.

Tim HoYeon đập thình thịch trong lồng ngực.

“Mình… mình phải làm gì đây ?!"

Những lời nói run rẩy không tự chủ cứ thế phát ra. 

“C- Cơ thể mình… không cử động đucợ…”

Cậu muốn được thừa nhận sự tồn tại của mình, vậy nên cậu đã đến đây dù biết sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng giờ khi cậu đã thực sự đứng ở đây rồi, cơ thể cậu lại không cử động được nữa. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

HoYeon biết nó là gì.

“...Mình đang sợ hãi.”

Cơ thể cậu không thể cử động vì sợ hãi.

Mặc dù cậu đã giao đấu với một số học viên đến từ học viện, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thực sự nhìn thấy một con quái vật. Sợ hãi là cảm xúc bản năng.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ mọi chuyện diễn ra đến mức độ này. Tình huống xảy ra quá đột ngột, và cậu đã luôn tự tin rằng mình có thể đánh bại lũ quái vật.

Trong tiềm thức, cậu nghĩ mình sẽ ‘chăm sóc’ những con quái vật cấp thấp một cách ngon ơ.

Tuy nhiên, cậu đã hoàn toàn sai lầm. Đôi chân bất động của cậu là bằng chứng cho điều đó.

Ahn HoYeon run rẩy. Vài con yêu tinh bắt gặp ánh mắt của cậu liền bắt đầu chạy về phía này.

HoYeon cố gắng di chuyển trong khi toàn thân đang không ngừng run lên và đôi chân cứng đờ vì sợ hãi.

‘Cử động đi…. Khốn kiếp, cử động đi mà…!’

Cậu nhìn thấy những con yêu tinh vung kiếm trong tay khi chúng tiến về phía mình.

Cuối cùng cậu cũng di chuyển được, nhưng cũng chỉ là lùi lại một vài bước. Cậu thất vọng chửi thề.

“… Chết tiệt.”

Và ngay khi một con yêu tinh với hàm răng nhuộm đỏ sắp sửa tấn công—

BÙM!

Một âm thanh va chạm cực lớn vang lên và bóng dáng của một chàng trai xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Đồng tử của Ahn HoYeon giãn ra.

Chàng trai đã cứu cậu có một gương mặt rất đẹp, thấp hơn cậu nửa cái đầu, và trông còn yếu hơn cả cậu nữa, nhưng anh ta đã chiến đấu chống lại lũ quái vật một mình.

‘Đó là Lôi Xích sao? Cái quái gì đang xảy ra vậy?’

Ahn HoYeon không thể tin được những gì vừa diễn ra trước mắt mình. Thông thường, khi một vụ phá ngục như thế này xảy ra, các Chiến binh đột kích giả sẽ được chỉ định đầu tiên chứ không phải là các pháp sư đột kích giả.

Bởi vì các pháp sư thường không thể đánh bại lũ quái vật một cách nhanh chóng. Họ gặp khó khăn khi phải đột ngột lao vào trận chiến và có một số nếu không hợp lại với nhau, sức mạnh sẽ bị giảm đi đáng kể.

Nhưng anh chàng trước mắt cậu là thế quái nào đây?

Mặc dù anh ta là một pháp sư nhưng tốc độ hoàn toàn không phải dạng vừa và đang giết quái vật không ngừng nghỉ.

Một chàng trai tầm tuổi với cậu lại có thể làm được như thế.

‘Tất nhiên, nếu xét về sức sát thương, Ma pháp mạnh hơn Thể thuật. Nhưng những câu thần chú luôn kìm hãm các pháp sư trong những tình huống có nhịp độ nhanh chẳng hạn như một cuộc chiến thực sự. Vậy mà anh chàng kia… hoàn toàn không có chút chậm trễ nào… Điều này thực sự có thể xảy ra sao?’

Bzzzzzt!

Sợi dây xích với những tia sét bao bọc xung quanh JaeHyun khi nó giết những con quái vật. Một tiếng nổ lớn vang lên và đầu của lũ yêu tinh lần lượt nổ tung.

Dọn dẹp những con quái vật trên đường phố mất khoảng một phút. JaeHyun tiến về phía Ahn HoYeon nhưng vẫn không mất cảnh giác.

" Được rồi, chúng ta đã chơi xong, cậu cũng nên giúp đỡ chứ nhỉ. ”

"…Vậy anh là?"

“Bây giờ không phải lúc cho mấy việc này đâu. Cậu là một Chiến binh đúng chứ ? Tôi cần cậu giúp."

Trước lời nói của JaeHyun, HoYeon suy nghĩ một lúc. Một người mạnh như vậy, cậu có thể giúp gì được chứ ?

Nhưng những lời còn lại của anh ta cũng đủ khiến Ahn HoYeon cử động. 

“Một mình tôi chăm sóc lũ yêu tinh này sẽ mệt lắm. Tôi cần kỹ năng 《Kích Động》. ”

HoYeon lập tức gật đầu và đứng sau JaeHyun thu thập mana. JaeHyun dù mạnh đến đâu cũng không phải luôn để mắt đến sau đầu.

Nếu một vài yêu tinh trốn thoát khỏi đây, đường phố sẽ nhanh chóng đổ máu.

Anh chàng kia đã lên kế hoạch cho thời điểm đó và lại gần cậu để yêu cầu cậu sử dụng kỹ năng 《Kích Động》.

Vậy nên cậu không có lí do gì để chần chừ.

Lý do cậu đến đây cũng là để ngăn chặn cái chết của những người qua đường vô tội.

Ahn HoYeon nhìn JaeHyun và gật đầu.

"Miễn là tôi có thể giúp."

 

一 Kĩ năng《Tiếng Gầm Kích Động》 đã được kích hoạt.

一 Quái vật trong phạm vi bán kính 50m đang theo dõi bạn

一 Giảm 30% sát thương Ma pháp và Vật lí.

 

Vào thời điểm cậu kích hoạt kỹ năng, một luồng sáng đỏ bắt đầu bao quanh cơ thể Ahn HoYeon. JaeHyun mỉm cười khi nhìn HoYeon kích hoạt kỹ năng của mình.

‘Không hổ danh là Ahn HoYeon. Cậu ta thực sự có tài năng tuyệt vời với tư cách là một Chiến binh.’

Ahn HoYeon đã nhanh chóng thu thập mana của mình và kích hoạt 《Tiếng Gầm Kích Động》, một kỹ năng khiến cậu trở thành tâm điểm của tất cả quái vật trong bán kính 50m xung quanh mình.

JaeHyun cẩn thận quan sát đường đi của những con quái vật đang tiến đến.

"Hãy nhớ rằng chúng ta không thể để cho lũ quái vật đến quảng trường. "

"Rõ!"

Trái với gương mặt cứng đờ lúc trước, Ahn HoYeon bây giờ tràn đầy tự tin. Mặc dù cậu vẫn đổ mồ hôi và chân vẫn còn run, nhưng tư thế của cậu bây giờ đã tốt hơn nhiều.

Tài năng chính là như vậy.

JaeHyun chợt nhận ra may mắn quan trọng như thế nào trong cuộc sống.

Những người không có thứ gì trong tay sẽ tiếp tục nghèo, và những người giàu có sẽ tiếp tục gia tăng giá trị của họ. Đây là cuộc sống mà con người trải qua sau khi Yggdrasil trỗi dậy và quái vật xuất hiện.

Và cậu là người có được sự quan tâm của một vị thần ở đỉnh cao nhất của sự may mắn đó.

"Vậy thì đi thôi!"

Trước lời nói của JaeHyun, Ahn HoYeon nhanh chóng lấy ra một chiếc khiên từ hành trang của mình và trang bị nó.

'Phải rồi. Đột kích giả chính là như thế này. Điều mình phải làm là cứu mọi người. '

Khoảnh khắc đó, gương mặt u sầu của Ahn HoYeon bỗng ánh lên tia sáng rực rỡ.















 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương