Chương 23 - Bóng Đêm (2)

 

Rắc!

 

JaeHyun dễ dàng bóp nát lưỡi hái của con bóng ma.

 

JaeHyun mỉm cười khi nhìn những mảnh vụn của lưỡi hái.

 

Cậu lao đến nắm lấy cổ của bóng ma, thứ hiện đang mất đi vũ khí và đẩy nó về phía sau.

 

Grrrraaaaaa….

 

Bóng ma kêu lên thảm thiết. JaeHyun dùng sức bóp cổ nó. Sau đó, cậu quan sát những con quái vật còn lại.

 

Những con quái vật chỉ nhìn cậu và không có ý định tấn công. JaeHyun nắm chặt tay với sự hài lòng.

 

‘Tốt rồi. Mình đã mạnh hơn.’

 

Các bài học của Yoo Sung-Eun rõ ràng đã phát huy tác dụng.

 

Đa số các pháp sư đều không thể tự nghiền nát một lưỡi hái đang lao về phía họ. Nhưng thông qua những bài học của Yoo Sung-Eun, JaeHyun đã học được một phong cách chiến đấu mới mà không một Ma pháp Đột kích giả nào sở hữu—

 

đó là 'Pháp sư cận chiến', hay còn được gọi là Battlemage.

 

Nói đơn giản, Pháp sư sẽ giảm thời gian niệm chú xuống càng nhiều càng tốt đồng thời tấn công trực diện trong khi né đòn kết hợp với tự hồi phục. Đây là một phong cách chiến đấu hỗn hợp.

 

‘Vấn đề là chỉ mình mình mới làm được như vậy.’

 

Đó là vấn đề.

 

Ngoại trừ JaeHyun, người sở hữu vật phẩm huyền thoại [Con mắt thất lạc của Odin], không một pháp sư nào có thể sử dụng các phép thuật cao cấp nhiều lần mà không cần niệm chú.

 

Niệm chú là nền tảng của thần chú và là cách các pháp sư truyền mana vào trong các thần chú của họ.

 

Rõ ràng là thần chú sẽ không còn hiệu nghiệm nếu không thông qua quá trình niệm chú.

 

Nhưng Yoo Sung-Eun tạo ra phong cách chiến đấu đó khi cô quan sát JaeHyun trong khi nhiều Pháp sư chỉ dám nghĩ về nó.

 

Tất nhiên, nó vẫn chưa hoàn thiện. Nhưng nếu JaeHyun mài dũa nó cẩn thận thì cậu sẽ trở thành một Đột kích giả có một không hai.

 

Grrrrrừ…

 

Soạt!

 

Một tên lính xương vung kiếm về phía vai JaeHyun. Cậu nhanh chóng né đòn đồng thời dồn lực và đấm nát đầu tên lính xương.

 

Rắc!

 

Âm thanh ấy vang vọng trong không gian.


 

 

一 Bạn đã giết một người lính xương.

 

一 Bạn đã nhận được 50 điểm kinh nghiệm.


 

‘Mình thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn lúc trước khá nhiều.’

 

Giờ đây, đám bóng ma và lính xương đã không còn là đối thủ của JaeHyun nữa.

 

JaeHyun ngẩng đầu và nhìn vào bên trong hầm ngục được bao phủ bởi bóng đêm vô tận.

 

'Ngay kia. Hãy chờ ta.'

 

Bóng Đêm, thứ mà suốt hai tháng qua cậu luôn cảm thấy thật gớm ghiếc, đang ở đó. Cậu trưng ra biểu cảm tự tin khi nhìn vào kẻ thù đang vây quanh mình.

 

"Đừng có lề mề nữa, lên đi. Ta có khá nhiều kỹ năng cần được thử nghiệm đấy.”

 

Grrrraaaa…

 

Như thể hiểu được cậu đang nói gì, hàng loạt ma vật lao về phía cậu như những con thiêu thân.

 

JaeHyun ngay lập tức dậm chân xuống đất và tập trung mana lại. Một cuộc thảm sát đã diễn ra.

 

***

 

[Lối vào hầm ngục cấp E]

 

Park SungJae đang quanh quẩn quanh khu vực hầm ngục mà JaeHyun vừa mới vào không lâu. Anh ấy ở lại đợi JaeHyun xử lý xong hầm ngục theo yêu cầu của Yoo Sung-Eun.

 

“Đứa trẻ đó, Min JaeHyun, liệu có thể tự mình vượt qua hầm ngục không?”

 

Park SungJae lẩm bẩm với vẻ mặt lo lắng.

 

‘Tất nhiên, nếu chỉ nói đến kỹ năng thì cậu ta thừa sức càn quét một hầm ngục hạng E…’

 

Dù rằng Park SungJae tin vào khả năng của JaeHyun, nhưng anh vẫn không ngừng lo lắng.

 

Những hầm ngục luôn ẩn chứa nhiều bất ngờ.

 

Nhiều tay đột kích giả hạng C và hạng B cũng đã bỏ mạng trong các hầm ngục hạng thấp. JaeHyun mới chỉ có chút kinh nghiệm nên cậu ấy tuyệt đối không được lơ là cảnh giác dù đây là hầm ngục hạng E.

 

“… Chỉ mới một giờ trôi qua. Chà, ít nhất cũng phải mất 6 giờ.”

 

Park SungJae vừa lẩm bẩm vừa nhìn đồng hồ. Thông thường phải mất tối thiểu 6 tiếng để càn quét một hầm ngục.

 

Đã khoảng một tiếng rưỡi kể từ khi JaeHyun bước vào,

 

cậu ấy sẽ mất nhiều thời gian hơn một nhóm nhiều người, vì cậu phải tự lực cánh sinh.

 

Nên ước tính cậu ấy sẽ ra khỏi hầm ngục này trong 6-10 tiếng.

 

Park SungJae lo lắng khoanh tay.

 

“Sẽ rất tệ nếu cậu ấy bị thương…”

 

Công hội Yeonhwa đã mang đến cho cậu ấy một hợp đồng ưu tiên hạng nhất. Không chỉ vậy, cậu còn là người đã chữa khỏi bệnh cho Yoo Sung-Eun.

 

Vẫn chưa có nhiều thông tin về năng lực thật sự của JaeHyun.

 

‘Thêm nữa… không chỉ bị ràng buộc qua một hợp đồng, Min JaeHyun là đệ tử chân truyền duy nhất của hội trưởng. Cậu ấy nhất định phải toàn vẹn trở về.’

 

Park SungJae quả quyết gật đầu.

 

Trước đó anh ấy đã đưa cho cậu một viên đá dịch chuyển đề phòng trường hợp bất trắc. Nên anh cũng không quá lo lắng.

 

Ngay khi anh ấy định đứng dậy và dừng dòng suy nghĩ,

 

một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

“À, anh SungJae. Anh cũng ở đây sao."

 

Trước những lời đó, Park SungJae nheo mắt lại.

 

"Hở? Cô là… YeonJoo, phải không? Sao cô ở đây? Lẽ ra cô phải đang ở công hội của mình chứ?”

 

Người phụ nữ nói chuyện với Park SungJae không ai khác chính là Kang YeonJoo. Là một trong thành viên cộm cán và tài năng của Thương hội [Curator].

 

"Tôi sao? Chà, tôi có vài việc cần làm ở nơi này, tiện thấy anh nên tôi ghé qua hỏi thăm thôi mà.”

 

“Phải rồi, hân hạnh được gặp cô. Cũng khá lâu rồi nhỉ."

 

“Nhưng… anh đang quản lý hầm ngục này sao, tiền bối?”

 

"Hả? Phải rồi."

 

Park SungJae đứng hình trước câu hỏi đó rồi nhẹ nhàng gật đầu. Cô khoanh tay hỏi với vẻ mặt đầy tò mò.

 

“Thật kỳ lạ. Quản lý hầm ngục đâu phải trách nhiệm của anh. Anh bị giáng chức sao?"

 

“Tôi chỉ phụ trách lần này thôi.”

 

Park SungJae mơ hồ đáp. Dù có thân thiết với Kang YeonJoo đến đâu, đây là mệnh lệnh do đích thân Hội trưởng Yoo Sung-Eun đưa ra. Nên anh phải giữ bí mật với người ngoài.

 

Kang YeonJoo nheo mắt. Cô nhìn anh chằm chằm một lúc lâu trước khi tiếp tục.

 

"Tiền bối. Thực ra tôi hơi tò mò về một chuyện.”

 

"Hở? Sao thế?"

 

“Có phải………..Hội trưởng Yoo Sung-Eun bị bệnh phải không? Nghe nói căn bệnh cô ấy mắc phải đã vào giai đoạn cuối.”

 

Câu hỏi đột ngột này khá nhạy cảm.

 

Park SungJae cau mày. Có vẻ như Kang YeonJoo không đến đây chỉ để hỏi thăm anh ấy.

 

Park SungJae đáp lại một cách bình tĩnh nhất có thể.

 

“Tất nhiên đó không phải là sự thật rồi. Hơn thế nữa, cô đã nghe thấy điều đó ở đâu, YeonJoo?”

 

“Anh biết em trai của hội trưởng, Yoo SunJae phải không? Dường như hắn đã bí mật tung tin đồn với các phóng viên là Hội trưởng lâm bệnh nặng. Không chừng sau này hắn sẽ chiếm lấy cả Công hội.”

 

Trước những lời nói của Kang YeonJoo, Park SungJae nghiến răng tức giận.

 

‘Không ngờ em trai của hội trưởng lại có thể ngậm máu phun người như thế.’

 

Anh cố kìm nén sự tức giận đang trào dâng bên trong.

 

Kang YeonJoo nói với vẻ mặt bình thản.

 

“Dù sao thì, anh hãy tỉnh táo trước những tin đồn vô căn cứ đó. Có lẽ sẽ rất rắc rối nếu cổ phiếu Công hội của anh tụt giá đấy.”

 

"Cảm ơn vì đã nói cho tôi."

 

Park SungJae đáp lại với một chút khó chịu. Kang YeonJoo thực chất đến tìm anh có thể là để xác minh sự thật đằng sau tin đồn này.

 

Ban đầu, Curator là một thương hội buôn bán thông tin và cổ vật. Curator cũng nắm khá nhiều cổ phần của Công hội Yeonhwa.

 

Nếu họ biết rằng Hội trưởng Yoo Sung-Eun đang có tình trạng sức khỏe không tốt, họ có thể sẽ rút các khoản đầu tư ngay lập tức.

 

Kế hoạch của họ rất rõ ràng.

 

‘Công hội Curator có khả năng đã cử YeonJoo đến đây để xác minh xem Hội trưởng Yoo Sung-Eun có thật sự mắc bệnh không. Vì cả hai bên đều khá thân thiết, hẳn là họ cho rằng sẽ dễ dàng lấy được thông tin từ anh.’

 

Park SungJae nhếch mép. Anh đã có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, sao có thể dễ dàng bị lừa bởi một màn kịch dễ đoán như vậy được?

 

Nhưng anh không thể không ngạc nhiên trước câu hỏi tiếp theo mà Kang YeonJoo hỏi.

 

“Ừm, và một điều nữa. Anh có…. biết đứa trẻ nào tên là Min JaeHyun không?”

 

"…Sao cơ?"

 

Có vẻ Park SungJae cũng không thể che giấu được lâu nữa. Như thể Kang YeonJoo đã đoán được phản ứng của anh ta từ trước, cô để lộ ra biểu cảm nhẹ nhàng.

 

“Công hội chúng tôi đang theo dõi cậu ta. Có vẻ cậu ấy dính dáng khá nhiều đến Công hội Yeonhwa… Tôi chỉ tò mò tại sao thôi.”

 

"Chà, tôi không chắc lắm."

 

Park SungJae đáp lại với vẻ mặt hơi cứng nhắc. Kang YeonJoo trầm ngâm một lúc rồi đút tay vào túi thở dài.

 

“Có vẻ cả hai chúng ta nói dối khá tệ đây. Anh có nghĩ thế không?”

 

"…Vậy thì. Tại sao ‘Curator’ lại tìm Min JaeHyun?”

 

"Đó cũng là một bí mật buôn bán mà.”

 

Kang YeonJoo lại đứng dậy và đi ra ngoài. Cô ấy dừng lại một lúc và nói với một nụ cười trên môi.

 

"Có vẻ anh đang không chắc liệu có giữ chân được cậu ta ở lại Công hội Yeonhwa đúng không?"

 

Park SungJae cười nhạt rồi nhìn cô rời đi.

 

"Thì ra đó là mục đích của cô ta từ đầu."

 

‘Min JaeHyun… Tôi nghĩ rằng Thương hội Curator cũng đang để mắt đến cậu. Cậu ta đã làm gì?’

 

JaeHyun đã hưởng lợi từ Công hội Yeonhwa bằng cách tiếp cận họ để chữa bệnh cho Hội trưởng Yoo Sung-Eun. Cậu được Công hội Yeonhwa cung cấp Quyền thương lượng ưu tiên đồng thời được Yoo Sung-Eun đào tạo về phép thuật.

 

Nhưng trước khi ký hợp đồng—

 

cậu ấy nói rằng sẽ không dây dưa với các công hội khác.

 

Ngoài ra, JaeHyun đã ký hợp đồng với Công hội Yeonhwa 2 tháng trước. Nên những công hội khác không có quyền chèo kéo cậu ấy về với họ.

 

Vậy tại sao? Vì lý do gì?

 

‘Mình không biết JaeHyun có toan tính gì nhưng tốt hơn hết là Yeonhwa phải giữ chân cậu ấy. Phải báo cho Hội trưởng ngay lập tức.’

 

Thương hội Curator có tiềm lực rất lớn.

 

Nếu một thương hội hùng mạnh như thế bắt đầu tìm cách liên lạc với Min JaeHyun, thì ngay cả Yeonhwa cũng chưa chắc đã giữ cậu ấy ở lại được.

 

Park SungJae nhanh chóng lấy điện thoại và nhập số.

 

<Một khắc sau>

 

Với một cú nhấp chuột, đường dây được kết nối.

 

[Xin chào?]

 

“Hội trưởng. Là tôi, Park SungJae.”

 

[Tôi biết đó là anh ngay cả khi anh không nói gì, được chứ? Sao lại gọi giờ này? Tôi đang khá bận đấy…]

 

"Đó là vì Min JaeHyun."

 

Giọng nói bông đùa của Yoo Sung-Eun đột nhiên trầm xuống. Sự nghiêm túc của Park SungJae làm cho bầu không khí trở nên nặng nề.

 

[Có chuyện gì xảy ra với JaeHyun à?]

 

"Không. Cậu ấy vẫn ổn. Chỉ là…"

 

Park SungJae suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói.

 

“Thương hội Curator dường như muốn lôi kéo cậu ấy về phe họ.”

 

***

 

“Phù. Có đến 27 không nhỉ?”

 

Hầm ngục với toàn bóng ma và lính xương thì không phải quá khó. Nhờ đã phần nào làm quen với phong cách chiến đấu mới nên việc di chuyển của cậu trở nên dễ dàng hơn.

 

‘Bóng Đêm mới là trùm cuối.’

 

JaeHyun trích xuất đá mana từ đám quái vật và lụm mấy món đồ có ích, rồi đứng dậy.

 

Cậu duỗi lưng rồi nhìn xung quanh.

 

Nơi này là một nghĩa địa bị tàn phá với một vài xác chết nằm rải rác xung quanh.

 

“[Chiếm đoạt Mana] thật là hữu dụng.”

 

Nhờ vào kỹ năng có được từ bộ 3 trang bị của Tiên nữ, [Chiếm đoạt Mana], JaeHyun sẽ tốn ít hơn 6 bình mana so với dự kiến ban đầu.

 

Cậu kiểm tra kỹ năng của mình với vẻ hài lòng và hít một hơi thật sâu.

 

"Phù ... Tiếp tục thôi nhỉ?"

 

Sau khi thở một hơi, cậu từ từ tiến về phía trước. Tiếng bước chân của cậu vang lên trong Helheim tối tăm và hoang vắng.

 

Một lúc sau. JaeHyun khẽ thở dài khi bước dần đến cuối nghĩa địa sau khi băng qua một hành lang dài.

 

Trước mặt cậu là một cánh cửa lớn

 

‘Chắc đây là phòng Boss.’

 

JaeHyun bỗng cảm thấy lo lắng

 

Dù trước mắt cậu là căn phòng cuối cùng và một lượng mana khổng lồ đang rò rỉ từ bên trong ra— 

 

cậu không hề do dự.


 

JaeHyun đẩy cánh cửa đã rỉ sét. Nó kêu cót két nghe thật inh tai.

 

Crrrreeeeaaaaaakkk…

 

Một âm thanh ghê rợn.

 

JaeHyun nheo mắt. Qua khe hở, khuôn mặt của một bóng đen lắc lư dần lọt vào tầm mắt cậu.

 

<Cùng lúc đó>

 

 

一 Phòng boss đã được mở.

 

一 Bạn đã chạm mặt boss của hầm ngục, ‘Bóng Đêm’.

 

Thông báo từ hệ thống đột nhiên vang lên bên tai cậu.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương