Tôi Nhặt Được Một Vật Phẩm Cấp Huyền Thoại
Chapter 13 Bài học ma thuật bí mật (1)

Chương 13 - Bài học ma thuật bí mật (1)



 

<10 giờ tối>

 

JaeHyun về nhà trên một chiếc taxi sang trọng mà Yoo Sung-Eun đã gọi cho cậu.

 

Dù cậu cương quyết từ chối và nói rằng mình có thể đi xe buýt về nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời Yoo Sung-Eun.

 

Cô ấy nói những điều như vậy hoàn toàn không có gì lạ khi cậu trở thành hội viên của Yeonhwa.

 

"Chà, mình thấy khá thoải mái trên đường về nhà."

 

JaeHyun chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Cậu trầm ngâm nghĩ về những điều mà Park Sung Jae đã nói.

 

Theo lời anh, việc cậu phá vỡ khối mana trong mười phút đã phá vỡ kỷ lục thế giới hiện tại.

 

Mặc dù đó là một kỷ lục không chính thức, nhưng nó nhanh hơn 26 phút so với kỷ lục 36 phút do Camilla đến từ Mỹ lập nên.

 

Vậy nên JaeHyun chỉ có thể câm nín.

 

"Hờ. Chà …… sao mọi chuyện lại thành ra thế này….”

 

Chẳng phải cậu vừa ‘gian lận’ bằng cách phá vỡ hạt nhân sao?

 

Sự đối đãi nồng nhiệt này làm cậu thấy khá xấu hổ.

 

'Sao cũng được. Thật may là họ có ấn tượng tốt về mình.’

 

Đây là điều cậu thực sự lo lắng khi bước vào khối mana.

 

Chứng minh giá trị bản thân.

 

Nếu không làm được, cậu sẽ chẳng là gì trong Công hội Yeonhwa, và rồi lời nói của cậu sẽ không có sức nặng và dần trở thành người thừa.

 

Đó là quy luật sinh tồn cơ bản của thế giới này.

 

Ở nơi này, những kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh hơn để tồn tại.

 

JaeHyun của ngày xưa cũng vậy.

 

Rõ ràng là cảm thấy đau khổ - nhưng vẫn tiếp tục trong tuyệt vọng.

 

Đó là quá khứ đầy bi kịch của cậu.

 

‘Dù có phải chết mình cũng không quay lại con đường đó.’

 

JaeHyun tự hứa với mình.

 

Tương lai đang nằm trong tay cậu.

 

Và đối với JaeHyun, người đã từng thất bại đau đớn, nỗ lực đó không phải là một điều khó khăn gì cả.

 

“Tuy nhiên, trước đó…”

 

JaeHyun lặng im hướng ánh mắt về phía cửa sổ.

 

‘Bóng đêm… Làm thế nào mình có thể đánh bại thứ đó trong hai tháng? Nếu tôi thành công, mình có thể hiểu thêm về Hệ thống Nomir và các đối thủ.'

 

JaeHyun hít một hơi thật sâu và cực kỳ quyết tâm.

 

 

[Nhiệm vụ chính]

 

Thử thách của Hel

 

Hel, Người cai trị Helheim, đã thử thách bạn. Nhận được sự công nhận của Hel bằng cách đánh bại Bóng đêm trong thời gian quy định.

 

Khó khăn: C

 

Phần thưởng: Quà tặng của Hel (có thể kiểm tra nội dung sau khi hoàn thành nhiệm vụ)

 

Thời gian còn lại: 58 ngày 18 giờ 54 phút

 

Hình phạt thất bại: Chết

 

Ngày mai là một khởi đầu mới.

 

***

 

“JaeHyun không ở đây…...”

 

"Dường như là vậy đó ạ. Hôm nay cậu ấy về hơi muộn. Cậu ấy cũng không trả lời điện thoại nữa."

 

Lee SeonHwa và Kim YooJung đang nói chuyện khi họ đợi JaeHyun ở con hẻm trước nhà.

 

Đó là bởi vì JaeHyun, người thường dành phần lớn thời gian ở nhà và không đi lang thang đến khuya, vì một lý do nào đó mà hôm nay vẫn chưa về nhà dù trời đã muộn như vậy.

 

Kim YooSung chỉ vừa mới đến đây để nói chuyện khi JaeHyun không trả lời điện thoại của cô.

 

Dù sao thì cả hai đều đang sốt ruột chờ JaeHyun.

 

Ríttttt!

 

<Tại thời điểm đó>

 

Ánh mắt của cả hai đều hướng về chiếc xe đang đi xuống con hẻm.

 

Một chiếc xe van màu đen, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết nó sang trọng đến nhường nào.

 

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại và một người quen thuộc từ trong bước ra. Đó là JaeHyun.

 

“Đ-Đó là một chiếc xe cực kỳ đắt tiền, phải không ạ? Tại sao JaeHyun lại ngồi trong đó?”

 

Kim YooJung hỏi với vẻ mặt sững sờ.

 

Lee SeonHwa cũng tỏ vẻ hoang mang khi hỏi JaeHyun, người đang bước tới.

 

“Cô biết… JaeHyun sẽ không bao giờ làm điều bất lương phải không …… phải không?”

 

Không hề biết họ đang mơ tưởng điều gì, JaeHyun vui vẻ vẫy tay ra hiệu cho hai người đang đợi mình.

 

***

 

Đã 10 phút kể từ khi cậu về nhà.

 

JaeHyun đã về phòng cùng với YooJung.

 

Mặc dù bọn họ là một nam một nữ ở chung một phòng, nhưng cũng chẳng có gì quá đặc biệt cả.

 

Kim YooJung, người đang nhìn chằm chằm JaeHyun, cất lời.

 

"Vậy là. Cậu đã chuẩn bị xong xuôi rồi phải không. Hợp đồng đã hoàn tất. Trở thành một Chiến binh không phải lựa chọn tốt đâu."

 

“Không thể tin được đây là ai đó mới vài ngày trước nói rằng tương lai sẽ bị hủy hoại nếu trở thành Pháp sư. Cậu ăn nhầm gì à? Hay cậu bị điên rồi?"

 

Khi Kim YooJung hỏi với vẻ mặt không hài lòng, JaeHyun lập tức đáp lại.

 

“Này, tâm trí con người thì đâu vững như kim cương được.”

 

"Tôi không bao giờ mong đợi để nghe những lời đó từ cậu đâu."

 

Trước lời nói của Kim YooJung, JaeHyun bình tĩnh ngáp dài khi anh hỏi.

 

“Mà này, cậu làm gì ở đây vậy? Bố mẹ cậu ở đâu? Họ lại đi công tác à?”

 

"Chuẩn rồi. Vì vậy, tôi đến chơi. Nhưng dì kêu tôi ngủ lại đây qua đêm.”

 

“Cậu coi đây còn hơn cả nhà mình à? Tôi không thể hiểu được. Sao có nhà to thế mà lại đến cái nơi chật hẹp này làm gì?”

 

Như JaeHyun đã nói, Kim YooJung là con gái duy nhất của một gia đình khá giả.

 

Công việc của cha mẹ của Kim YooJung là phân xác ma quỷ và bán chúng sang các quốc gia khác nhau.

 

Chả tội gì mà vứt bỏ xác chết của một sinh vật ma quỷ, và những con quái vật xuất hiện ở mỗi quốc gia là khác nhau, vì vậy sẽ có một khoản lợi nhuận lớn.

 

Do đó, Kim YooJung nhiều lần phải ở nhà một mình.

 

Suốt 12 tháng trong năm, thời gian cô ở bên bố mẹ chỉ vỏn vẹn có hai tháng. Thường thì cô ấy chỉ đến nhà JaeHyun chơi.

 

Lee SeonHwa và cha mẹ của Kim YooJung là bạn thân, và mặc dù JaeHyun và Kim YooJung luôn cãi nhau, nhưng họ là những người bạn tốt luôn chăm sóc lẫn nhau.

 

JaeHyun nhanh chóng quay sang Kim YooJung đang ngồi bên cạnh và nói.

 

"Dẫu sao thì. Nếu đã vậy. Dạy cho tôi một ít phép thuật đi. Giúp tôi đi mà.”

 

"Cậu đùa đấy à?"

 

Trước những lời nói đùa của Kim YooJung, JaeHyun duỗi tay ra và đặt lên đầu cô ấy trong sự tức giận.

 

“Trả tiền ở nhờ đi. Lần trước cũng thế.”

 

"Ai quan tâm. Dì bảo tôi sang mà chứ có phải cậu đâu.”

 

Khi Kim YooJung đáp trả, JaeHyun thở dài rồi bỏ tay xuống.

 

"Được rồi. Cậu muốn cái gì? Nói để tôi còn biết.”

 

“Hmm… Tôi chưa nghĩ về điều đó.”

 

Kim YooJung im lặng một lúc, sau đó cô ấy nói với một nụ cười rạng rỡ.

 

“Giúp tôi thực hiện một điều. Bất kể nó là gì.

 

Hãy từ chối nếu cậu không muốn.”

 

Thật không tin được. Làm sao cậu biết được cô ấy sẽ yêu cầu điều gì?

 

Nhưng JaeHyun không còn cách nào khác.

 

Không có ai dạy phép thuật vào thời điểm này, và mặc dù Kim YooJung luôn như vậy, cô ấy chưa bao giờ đánh mất danh dự khi nói đến các phép thuật.

 

JaeHyun rất ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu vì nghĩ đó không phải là một yêu cầu quá vô lý.

 

"Được chứ. Nhưng chỉ một năm thôi. Cậu sẽ chẳng học được gì trong khoảng thời gian đó nếu cậu không luyện tập. Hiểu chứ?"

 

“Này, thật không công bằng chút nào!

 

… Chà, thôi được rồi.”

 

Nghe câu trả lời của cô, JaeHyun mỉm cười.

 

‘Nếu đó là một năm, cô ấy sẽ quên thôi.’

 

Kim YooJung có một tính cách bất cẩn.

 

Cô ấy có thể sẽ không nhớ gì sau một năm.

 

Che giấu những suy nghĩ nham hiểm của mình, JaeHyun biểu hiện vô tư.

 

“Mà này, sao trông cậu nghiêm túc thế? Nó làm cậu xấu hơn đấy. Tôi không biết là chuyện này còn có thể xảy ra đấy."

 

"Gì?! Ok… cậu muốn chết, phải không?! À! Cậu bỏ tôi một mình và phủi mông đi mất vào ngày đó đấy? Được rồi, hôm nay cậu biết tay tôi!”

 

Kim YooJung nắm chặt tay và đấm vào mặt JaeHyun.

 

Một âm thanh đau đớn vang lên.

 

JaeHyun hét toáng lên.

 

"Này! Đánh tôi chỉ vì điều đó có phải là quá đáng không!”

 

"Câm miệng!"

 

Họ tiếp tục cãi nhau trong lúc ăn tối cùng Lee SeonHwa.

 

Đó không phải là một cảm giác quá tệ.

 

Ngày hôm sau sẽ là buổi học ma thuật của cậu ấy.

 

Sau khi nhận thẻ ID tại sảnh, JaeHyun đứng đợi hai người.

 

Cậu không biết ID của mình được làm từ bao giờ, nhưng giờ cậu đã là thành viên của Công hội Yeonhwa.

 

"Mặc dù, vì tôi vẫn chưa thành niên nên loại thẻ này có thể không có hiệu lực pháp lý."

 

Đây là bài khoe khoang của Yoo Sung-Eun.

 

Vì cậu đã là người của Công hội Yeonhwa, đây là cách để cảnh báo cậu không được dây dưa với mấy Công hội khác và làm trái quy định.

 

JaeHyun khẽ mỉm cười khi nhớ lại việc mình đã ký hợp đồng với Công hội Yeonhwa như thế nào.

 

‘Trước khi trở về quá khứ, mình như ở đáy xã hội vì chẳng Công hội nào thèm để ý. Ngay cả một chi nhánh nhỏ cũng không tuyển dụng mình.’

 

Còn bây giờ thì một hợp đồng béo bở được đang tới tận miệng cậu khi vẫn còn là một thanh niên.

 

Khi JaeHyun đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, một giọng nói lớn vang lên ở đại sảnh của Công hội.

 

"Vậy! Một chút thôi mà quý cô? Đừng có quan trọng hóa vấn đề như thế chứ?”

 

Một người đàn ông tức giận hét lên trong khi giữ cổ tay một người phụ nữ ngồi ở quầy lễ tân.

 

JaeHyun nheo mắt.

 

‘Người đó là... Yoo SunJae?’

 

Nổi bật với mái tóc đỏ tía giống như Yoo Sung-Eun cùng khuôn mặt sáng sủa,

 

‘Đó là em trai suy nhất của Yoo Sung-Eun, Yoo SunJae. Ở dòng thời gian trước, chính hắn là kẻ chiếm đoạt Công hội Yeonhwa khi Hội trưởng rơi vào trạng thái thực vật.'

 

JaeHyun cau mày trước hành động của Yoo SunJae.

 

Hắn vẫn tiếp tục làm phiền cô ấy dù cho đã bị từ chối.

 

“Vậy thì…. sẽ chẳng ai biết nếu cô ra ngoài một lúc và quay lại. Đây là Công hội hội của chị tôi mà nhỉ? Nếu cô hiểu lời tôi nói thì ……”

 

“Không, tự ý ra ngoài trong giờ làm việc là vi phạm nội quy. Nếu không còn gì, mong anh rời đi cho. Anh đang cản trở tôi làm việc đấy.”

 

Mặc dù trả lời một cách bình tĩnh, có vẻ cô ấy đang kìm nén cơn giận bên trong mình.

 

JaeHyun lắc đầu khi chứng kiến ​​hành vi thô tục của Yoo SunJae.

 

“Có vẻ như chuyện này xảy ra không chỉ một lần. Tôi đoán hắn vẫn luôn là một kẻ chơi bời.”

 

Cái tính này của hắn ở đâu cũng có.

 

Yoo SunJae là người đã kiểm soát Công hội Yeonhwa vào thời điểm Yoo Sung-Eun hôn mê.

 

Sau năm năm, Công hội Yeonhwa chìm sâu vào khủng hoảng và tan rã. Và sau mười năm, Công hội này thậm chí còn bị lãng quên.

 

‘Tuy nhiên - trong dòng thời gian này, điều đó sẽ không xảy ra.’

 

JaeHyun cười thầm.

 

Ban đầu, sau khi Yoo Sung-Eun bất tỉnh, mọi quyền hành của Công hội Yeonhwa sẽ được chuyển cho Yoo SunJae,

 

và sau đó, Công hội Yeonhwa nhanh chóng chìm sâu vào khủng hoảng và Yoo SunJae sẽ bị tống vào tù.

 

Đó là chuyện ở thế giới khác.

 

‘Nhưng bây giờ, Hội trưởng Yoo Sung-Eun sẽ không chết. Tại sao ư? Vì sự hiện diện của mình.'

 

Thời điểm mà tên côn đồ ăn chơi đó trở thành Hội trưởng Yeonhwa sẽ không bao giờ xảy ra. Khi nhìn Yoo SunJae và người phụ nữ cãi nhau, JaeHyun tiến lại gần hai người.

 

Cậu dừng lại bên cạnh bàn và nói.

 

"Ừm, tôi đến vì một việc, cô vui lòng giúp tôi được không?"

 

"Huh? Mày là thằng khốn nạn nào vậy?! Mày không thấy rằng tao nói chuyện với cô ấy trước sao?"

 

Trước những lời nói thô lỗ của Yoo SunJae, JaeHyun cười khẩy khi hỏi lễ tân.

 

"Tôi xin lỗi. Anh ấy đến đây vì một việc quan trọng sao?”

 

"Không."

 

Một câu trả lời quyết định. Chắc hẳn cô ấy đã vô cùng mệt mỏi với Yoo SunJae. JaeHyun cười nham nhở với Yoo SunJae, người đang đứng trước mặt cậu, và nói.

 

“Nếu anh tới đây mà không có chuyện gì quan trọng, thì xin mời biến đi. Tôi không phải người nhàn rỗi đâu.”


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương