Chương 11


 

<Ngày hôm sau>

 

JaeHyun đi theo Park SungJae vào phòng tập của Công hội Yeonhwa.

 

Ấn tượng đầu tiên khi bước vào phòng là biểu tượng của Công hội Yeonhwa gồm một đại liên và một cây sồi được chạm khắc tinh tế ở trên tường.

 

Họ đến một căn phòng bí mật nằm bên dưới phòng tập.

 

Theo Park SungJae, đây là khu vực hiện đại được thiết kế đặc biệt dành riêng cho Yoo Sung-Eun và các đột kích giả cấp cao khác trong hội.

 

Nói cách khác, nơi này là một khu vực rất bí mật, nơi rất ít người biết về sự tồn tại của nó.

 

JaeHyun đã nhận ra lý do Yoo Sung-Eun gọi cậu đến nơi này.

 

‘Cô ấy có lẽ rất muốn kéo mình vào đây sau khi xem qua hồ sơ thức tỉnh giả của mình.  97% điểm năng lực phép thuật là một con số mà chẳng ai tin là nó tồn tại. Số người đạt đến khả năng ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.'

 

Thành thật mà nói, trước khi trở lại, rất nhiều học viện đột kích giả đã rót vào tai JaeHyun những lời mật ngọt sau khi biết về điểm năng lực phép thuật của cậu.

 

Nhưng lý do JaeHyun chọn trở thành một Chiến binh dù cậu không hợp với nó thật ra rất đơn giản. Là do cậu đã thiếu quyết đoán.

 

‘NBC …… phá sản à.’

 

Và chính việc cậu chọn trở thành một Chiến binh thay vì một Pháp sư với tài năng trời phú của mình đã làm đảo lộn cuộc sống của cậu.

 

Cậu đã từ bỏ viễn cảnh tươi sáng khi trở thành một Pháp sư chỉ để trở thành một Đột kích giả hạng D.

 

‘Ngày xưa mình thật là……’

 

Cậu cảm thấy tức giận khi nghĩ về những điều mình đã làm.

 

Sẽ thật khác thường nếu cậu ấy không thấy hối hận sau khi chứng kiến sự sụp đổ của triều đại của các Đột kích giả và sự nổi lên của các Pháp sư.

 

Khi JaeHyun đi xuống giữa cầu thang trong phòng tập và suy tư, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

 

"Cậu đến rồi sao."

 

JaeHyun cúi đầu về hướng giọng nói phát ra.

 

“Xin chào, Hội trưởng. Chúng ta lại gặp nhau rồi."

 

Cậu bắt gặp một gương mặt quen thuộc ở bên kia cầu thang.

 

Yoo Sung-Eun. Hội trưởng của Công hội Yeonhwa chào đón JaeHyun.

 

“Cậu nghĩ sao về các điều khoản trong hợp đồng? Tôi nghĩ chúng khá ổn với cậu."

 

"Phải. Những điều khoản đó không có gì để chê cả."

 

JaeHyun chỉ có thể gật đầu trước lời nói của Yoo Sung-Eun.

 

Nội dung của hợp đồng mà cậu nhận được từ Công hội Yeonhwa thực sự tốt đến mức khó tin.

 

Sinh hoạt phí hàng tháng từ 5 đến 10 triệu, cùng với vô vàn trang bị công hội lên tới tận hạng B mà không phải bồi thường khi chúng bị hỏng.

 

Sau khi càn quét hầm ngục, lợi nhuận sẽ được chia theo tỷ lệ 8 : 2 với công hội tùy thuộc vào đóng góp, vân vân.

 

Đó là một bản hợp đồng có mọi thứ mà JaeHyun cần.

 

‘Tỷ lệ phân phối lợi nhuận trong hầm ngục cho những đột kích giả bình thường khác là khoảng 6 : 4. Loại hợp đồng này không dễ kiếm được. Một hợp đồng chỉ được cung cấp cho những đột kích giả hạng A trở lên.’

 

Chả tội gì mà bỏ qua một lời đề nghị béo bở như vậy.

 

Đó không phải là một hợp đồng độc quyền với Công hội Yeonhwa.

 

Ký hợp đồng chắc chắn sẽ hữu ích cho sự phát triển của cậu. Hơn nữa, có nằm mơ thì nhiều đột kích giả cũng không dám nghĩ đến việc được tự do ra vào hầm ngục.

 

"Mình phải gia nhập Công hội nào đó."

 

Ngoài ra, Công hội Yeonhwa sở hữu độc quyền hơn 50% các hầm ngục cấp cao trong cả nước. Vì vậy, Công hội Yeonhwa là nơi phù hợp nhất dành cho sự phát triển của JaeHyun.

 

‘Có năng lực mà không chọn đúng nơi phù hợp để mài dũa thì cũng vô dụng. Từ góc độ đó, điều khoản của Yeonhwa thực sự là tốt nhất. Phải nắm lấy cơ hội này…… Tuy nhiên.’

 

Một nụ cười bắt đầu nở trên môi JaeHyun.

 

Nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm, Yoo Sung-Eun tập trung vào những lời tiếp theo của JaeHyun.

 

“Tôi đã nói với Quản lý Park SungJae, nhưng tôi có một điều kiện trước khi ký vào hợp đồng.”

 

"Phải rồi. Đúng như tôi đoán, cậu quả là một đứa trẻ có đầu óc.”

 

"Tôi đoán cô đã xem hồ sơ của tôi rồi."

 

Ban đầu, việc điều tra thông tin của một đột kích giả là bất khả thi nếu không có sự chấp thuận của cá nhân đó trong trường hợp người đó từ chối tham gia khoá đào tạo.

 

Tuy nhiên, người đứng trước JaeHyun là Yoo Sung-Eun. Hội trưởng của Công hội Yeonhwa. JaeHyun nghĩ rằng việc kiểm tra lý lịch của một học viên thức tỉnh giả không khó đối với cô ấy.

 

Có lẽ bởi vì suy đoán của cậu là đúng, một nụ cười nở trên khuôn mặt của Yoo Sung-Eun.

 

“Như cô đã biết, tôi chuyển mục tiêu từ Pháp sư sang Chiến binh chưa đầy một tháng trước. Vì vậy tôi vẫn chưa thành thạo việc sử dụng ma pháp. Nên điều kiện của tôi……”

 

Ở phía sau, Park SungJae nuốt nước bọt khi nhìn JaeHyun.

 

‘Cậu ấy là người duy nhất giữ được sự bình tĩnh trước Hội trưởng. Thật đáng ngạc nhiên.’

 

Yoo Sung-Eun và Park SungJae. Ánh mắt của hai người chạm nhau trong giây lát.

 

JaeHyun yêu cầu Yoo Sung-Eun làm gì vậy?

 

Họ tập trung quan sát xem cậu định nói gì.

 

JaeHyun mở lời, và điều cậu nói làm cả hai đều bất ngờ.

 

“… Là để Hội trưởng Yoo Sung-Eun tự dạy tôi về phép thuật.”

 

JaeHyun nói với vẻ mặt ranh mãnh.

 

Trong đầu cậu đã có sẵn một kế hoạch cho những việc cậu sẽ làm tiếp theo.

 

JaeHyun thấy rõ vẻ mặt ngơ ngác của Park SungJae và biểu cảm thích thú của Yoo Sung-Eun.

 

"Đã làm thì phải làm cho hết chứ."

 

Đó là chìa khóa giúp cậu bám trụ với công việc Đột kích giả trong suốt bảy năm.

 

Park SungJae ngạc nhiên nhìn JaeHyun, cực kỳ bất ngờ.

 

‘Cậu ta đủ can đảm để đưa yêu cầu đó sao, yêu cầu Hội trưởng Công hội Yeonhwa dạy phép thuật cho mình?’

 

Cô ấy là Hội trưởng của Công hội hàng đầu cả nước và là một trong số ít các Hội trưởng vang danh toàn thế giới-

 

Yoo Sung-Eun.

 

Cô ấy không phải là người tự ý thu nhận một ai đó làm học trò.

 

Dù vậy, đôi mắt của JaeHyun tràn ngập sự quyết tâm, như thể cậu chắc chắn họ không thể từ chối yêu cầu này.

 

JaeHyun đã quá mạo hiểm khi yêu cầu như thế.

 

“Nếu cô đồng ý với điều kiện này, tôi sẽ ký một hợp đồng đàm phán ưu tiên với Hội Yeonhwa.”

 

Những lời nói táo bạo của JaeHyun vang lên. Yoo Sung-Eun đáp lại bằng một tiếng cười ngắn.

 

"Thật là một điều kiện thú vị."

 

Ánh mắt của hai người chạm nhau trong giây lát.

 

Cuộc đàm phán này đã kết thúc trước khi nó thực sự bắt đầu.

 

Không có chỗ cho bất kỳ thỏa hiệp nào khác.

 

Ngay sau đó, Yoon Sung-Eun gật đầu.

 

"Được. Tôi sẽ đồng ý với điều kiện của cậu. Nhưng trước hết, tôi muốn xem qua kỹ năng của cậu.”

 

"Tôi vẫn còn có rất nhiều điều phải học hỏi người khác nữa. Tôi tin rằng Hội trưởng sẽ giúp đỡ tôi rất nhiều.”

 

"Ừ. Tất nhiên. Nhưng trước hết,”

 

Yoo Sung-Eun tỏ vẻ nghi ngờ. Cô ấy khoanh tay và nói.

 

“Tôi muốn kiểm tra năng lực của cậu. Cậu nghĩ sao?”

 

JaeHyun im lặng lại một lúc.

 

‘Đúng như mình dự đoán. Bên phía Yeonhwa muốn kiểm tra khả năng của mình."

 

Tất nhiên, chỉ cần biết được JaeHyun có khả năng sao chép kỹ năng [Hi sinh] là quá đủ để cho thấy tài năng của cậu.

 

Nhưng năng khiếu ma thuật của cậu là 97% trên hồ sơ.

 

Nó vượt qua mọi tiêu chuẩn bình thường.

 

"Kiểm tra kỹ năng là điều chính đáng."

 

Yoo Sung-Eun khẽ cắn môi. Hai mắt cô lóe lên tia ham muốn mãnh liệt.

 

Lưng Park SungJae ướt sũng trước vẻ mặt của cô.

 

“Ánh mắt đó …… Phải thật bình tĩnh.”

 

Ngay cả trong tình huống cấp bách như thế này, JaeHyun vẫn rất thong dong.

 

Như thể mọi chuyện đã được cậu tính từ trước.

 

JaeHyun từ tốn lên tiếng.

 

"Ổn thôi. Cô muốn kiểm tra khả năng của tôi đúng không?”

 

"Đúng vậy."

 

"Vậy tôi phải làm gì đây? Tôi có cần làm bài khảo nghiệm năng lực dành cho Thức tỉnh giả ngay ở đây không?”

 

Yoo Sung-Eun lắc đầu trước lời nói của cậu và cười nhẹ.

 

“Không, bài kiểm tra kiểu đó chỉ là mấy cái mánh ấy dùng cho đám sắt vụn mà thôi. Điều tôi muốn thấy không chỉ là năng khiếu bẩm sinh của cậu, mà là những kỹ năng của cậu.”

 

Yoo Sung-Eun nhẹ nhàng vỗ tay như thể, giống như JaeHyun, cô ấy cũng đã biết trước mọi chuyện.

 

Ddddrrrrrrrrr……

 

Cùng lúc đó, một khối lập phương khổng lồ bắt đầu nhô lên từ sàn của phòng huấn luyện.

 

Căn phòng hình chữ nhật tràn ngập ánh sáng xanh của ma lực.

 

Nhìn nó, Yoo Sung-Eun cười nhẹ.

 

“Đây là khối mana. Bây giờ hãy phá vỡ nó cho tôi xem đi.”

 

JaeHyun nhíu mày.

 

‘……phá vỡ một khối mana?’

 

JaeHyun mím chặt môi. Một thói quen khi cậu phải đối mặt với những tình huống ngặt nghèo.

 

Tay cậu ướt mồ hôi.

 

“Một khối mana…… Cô nghiêm túc đấy à?”

 

"Vậy thì sao? Tôi nghĩ như vậy là đủ. Nếu cậu muốn ký một hợp đồng đàm phán ưu tiên với Yeonhwa, cậu phải làm được điều đó.”

 

Khuôn mặt Yoo Sung-Eun luôn nở một nụ cười, nhưng nội tâm của cô ấy thật đáng sợ.

 

‘…… Cô ấy chắc chắn muốn làm mình chùn bước trước bài kiểm tra.’

 

JaeHyun cay mày thay vì tỏ ra thoải mái như mọi khi.

 

Thông thường, một khối mana được sử dụng bởi Đột kích giả Pháp sư hạng B trở lên để kiểm soát độ nhạy mana của họ.

 

Đối với JaeHyun, người vẫn chưa là một Pháp sư thực thụ, đây là một bài kiểm tra cực kỳ khó nhằn.

 

‘Tổng số đột kích giả có thể phá hủy một khối mana là khoảng 7% trong số tất cả các Thức tỉnh giả Pháp sư. Liệu mình có thể làm được điều đó không?'

 

JaeHyun vừa nói vừa cười nhát gừng.

 

"Nghe có vẻ như cô muốn làm tôi nhụt chí nhỉ?"

 

Yoo Sung-Eun nhún vai với vẻ mặt ranh mãnh.

 

"Tại sao tôi phải làm điều đó? Ngay cả khi cậu thất bại, sẽ không có vấn đề gì với hợp đồng đàm phán ưu tiên. Các điều khoản vẫn vậy. Tôi, hội trưởng Công hội Yeonhwa, xin đảm bảo với cậu điều đó.”

 

Mặt JaeHyun tối sầm lại.

 

Dù cậu có tài năng đến đâu thì phá huỷ một khối mana ở thời điểm hiện tại là bất khả thi. Rất nhiều pháp sư với hàng chục năm kinh nghiệm cũng không thể làm điều này.

 

Nên JaeHyun lo lắng cũng dễ hiểu.

 

JaeHyun suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định.

 

‘Không còn cách nào rồi. Giờ mà mình chùn bước sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.’

 

JaeHyun gật đầu với vẻ mặt kiên quyết. Nếu cậu ấy tỏ ra thiếu tự tin vào khả năng của mình, cậu sẽ không thể có quyền tự quyết khi đàm phán với Công hội Yeonhwa.

 

Ngay cả khi thất bại, cậu vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

 

Với vẻ mặt hài lòng, Yoo Sung-Eun nhanh chóng quay đầu lại.

 

“Vậy thì, anh SungJae. Hãy chuẩn bị đi.”

 

"……thật sao? Hội trưởng, một khối mana là một thiết bị mà ngay cả những Đột kích giả Pháp sư cũng không thể phá huỷ được. Chứ nói chưa nói đến Min JaeHyun, cậu ấy vẫn chưa phát triển hết tiềm năng…”

 

“Anh nghĩ đứa trẻ trước mặt chúng ta là người bình thường sao? Cậu ấy có quyền thử mà.”

 

Biểu cảm của Yoo Sung-Eun đầy nghiêm túc.

 

Trước những lời nói dứt khoát của cô ấy, Park SungJae không còn cách nào khác ngoài việc đến gần khối mana và bật công tắc.

 

Vù……

 

Một tiếng kêu đầy giận dữ phát ra từ khối mana. Mana màu xanh lam tạo ra những âm thanh nguy hiểm khi chúng va vào nhau. Nhìn vào khối lập phương, JaeHyun nuốt nước bọt.

 

‘Khối mana …… Mình đã nhìn thấy nó trên TV trước khi hồi quy nhưng …… Nó mạnh hơn mình nghĩ, giờ mình mới được chứng kiến tận mắt. Có vẻ một lượng lớn năng lượng cô đọng trong đó.’

 

“Bắt đầu được chứ? Tôi mong rằng cậu sẽ có kết quả tốt. Cứ làm hết sức mình đi."

 

"Tôi không biết. Có kết quả thì chúng ta sẽ biết thôi."

 

Két……!

 

Âm thanh phát ra từ khối lập phương.

 

JaeHyun đứng trước mặt nó với hai bàn tay nắm chặt. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Nhìn vào khuôn mặt của Yoo Sung-Eun phản chiếu trên khối lập phương, JaeHyun đẩy thân mình vào bên trong.

 

Cổ vật màu lam quấn chặt lấy cơ thể cậu, sau đó nó nhanh chóng nuốt chửng JaeHyun.

 

Chứng kiến cậu ấy bị hút vào bên trong, Park SungJae khẽ thở dài.

 

“Ha… thực sự sẽ ổn chứ? Tôi khá là lo lắng đấy. Tôi hoàn toàn hiểu tại sao cô lại quan tâm đến cậu ấy, nhưng…… dù sao cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

 

"Đứa trẻ đó sẽ làm được mà."

 

"Gì cơ? Làm sao cô chắc chắn về điều đó vậy……"

 

Trước câu hỏi của Park SungJae, Yoo Sung-Eun hồn nhiên trả lời với vẻ mặt tươi tắn.

 

"Trực giác."

 

"Gì cơ?!"

 

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Park SungJae, Yoo Sung-Eun bỗng thấy buồn cười.

 

Cô khẽ lẩm bẩm trong khi nhìn vào khối mana đang rung động.

 

"Giờ thì. Cậu sẽ mất bao lâu để phá vỡ khối mana và thoát ra ngoài đây?”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương