Chương 12


 

Một khoảng không gian trong suốt và sâu thẳm được tô điểm bởi ánh sáng xanh.

 

Bên trong khối mana dường như là đại dương không đáy.

 

JaeHyun cảm thấy lo lắng trước những làn sóng mana cô đặc lần đầu tiên cậu gặp, nhưng sau khi dần làm quen với nó, cậu bắt đầu quan sát xung quanh.

 

‘Nơi này giống như… một đại dương sâu rộng được cấu thành từ mana? May là mình có thể thở mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Mình đã lo rằng mình sẽ bị nghiện mana hay gì đó chứ.’

 

Nghiện mana.

 

Cái tên được dùng cho căn bệnh xuất hiện khi một người tiếp xúc với một lượng lớn mana trong một thời gian dài.

 

Thông thường, mana không khác gì oxy trong thế giới này.

 

Nó đóng vai trò quan trọng để sử dụng ma pháp hoặc kỹ năng, nhưng tiếp xúc với loại mana cực kỳ đậm đặc trong một thời gian dài sẽ làm suy yếu chức năng của tim và phổi.

 

Các chuyên gia gọi bệnh này là ‘nghiện mana’.

 

Bệnh nghiện mana sẽ gây ra hàng loạt triệu chứng như thở khó khăn, nôn mửa, sốt cao, vân vân – và nó được biết đến nhiều nhất khi ăn mòn sự sống của một đột kích giả.

 

Và vì thế, việc hiện tại JaeHyun có thể di chuyển tự do chứng tỏ cậu không phải chịu ảnh hưởng của căn bệnh nghiện mana.

 

Thật sự vô cùng may mắn.

 

‘Nhưng cứ phí phạm thời gian thì chẳng mang lại ích lợi gì cả. Có thể những triệu chứng vẫn chưa bộc lộ ra hoàn toàn.’

 

Đương nhiên, họ nói rằng một Pháp sư tài năng vẫn có thể dễ dàng hít thở dưới lượng mana vô cùng áp đảo như vậy.

 

Nhưng JaeHyun ở hiện tại là ví dụ điển hình cho một Pháp sư mới.

 

Khoảng cách giữa cậu và những siêu nhân kia đúng là không thể đo đếm được.

 

Sau khi xác định rằng cơ thể mình có thể di chuyển bình thường, JaeHyun hít nhẹ vào trong.

 

Cậu có thể cảm nhận được mana thấm qua phổi cậu, cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp thân thể.

 

‘Đầu tiên, tìm cách thoát khỏi đây là việc quan trọng nhất. Nếu mình nhớ chính xác, chỉ có một cách duy nhất để thoát thân khỏi một khối mana.’

 

Cố gắng để không chìm xuống, JaeHyun không ngừng bơi về phía trước và quan sát môi trường xung quanh.

 

‘Tìm được xoáy nước nơi tập trung nhiều mana nhất và lặn xuống. Đó là mục tiêu của bài khảo nghiệm khối mana này.’

 

Dưới chân cậu, vô vàn dòng nước và xoáy nước đang va vào nhau.

 

Trong số chúng chỉ có duy nhất một xoáy nước thông với thế giới bên ngoài. Cậu buộc phải liên tục lặn xuống các xoáy nước vài lần trước khi cậu có thể tìm ra đúng nơi cần tìm, sau đó phá vỡ khối mana này và thoát khỏi đây.

 

Nói cách khác, mục tiêu của một khối mana là để kiểm tra xem một người sẽ nhạy cảm với mana đến đâu.

 

‘Phù… tập trung nào. Mình cần cảm nhận được tần suất của những đợt sóng mana này……’

 

Thở ‘phù’ một hơi,

 

JaeHyun hít một hơi dài hơn trước và nằm sấp người xuống, rồi cậu cẩn thận cử động tay chân của mình.

 

Ghi nhớ kỹ càng cảm giác trôi nổi của cơ thể, cậu dồn sự chú ý vào các giác quan.

 

‘Kể từ giờ, mình cần tập trung tìm ra nơi có dấu hiệu mana yếu nhất và đi vào những mảnh vỡ đó…’

 

Khoảnh khắc JaeHyun đang bận rộn khua tay và tiến về phía trước—

 

“Hở?”

 

Cậu nhìn thấy một thứ khiến cậu không thể tin vào mắt mình.

 

Ở trung tâm biển xoáy nước,

 

Cậu thấy một thứ kỳ lạ đang tỏa ra ma pháp mạnh mẽ.

 

‘Đó là… một viên pha lê?’

 

Quên bẵng việc bản thân đang ở dưới nước, JaeHyun lẩm bẩm.

 

Trong bể xoáy nước khủng khiếp trước mặt, cậu nhìn thấy một tinh linh nước bé nhỏ—

 

Một viên pha lê tỏa ra ma pháp hùng mạnh, giống như một cỗ máy thanh lọc nước trong đại dương này vậy.

 

***

 

“Hội trưởng, cô nói như thể Min JaeHyun có thể phá vỡ khối mana và thoát ra ngoài vậy.”

 

“Đương nhiên là được rồi.”

 

Trước thái độ tự tin của Yoo Sung-Eun, Park SungJae gần như đùa cợt.

 

Mặc dù anh chưa giải thích chuyện đó cho JaeHyun, bên trong của khối mana khá nguy hiểm.

 

Là nơi vực sâu bao gồm 15 cấp độ mana của một căn phòng mana,

 

Tìm được một dấu hiệu mana yếu ớt là vô cùng khó khăn.

 

‘Không ngờ cô ấy lại để một đứa trẻ còn chưa nhập học cao trung đi vào đó…...’

 

Park SungJae thở dài nhưng không để ai nhìn thấy.

 

Đương nhiên anh ta thừa biết Min JaeHyun vô cùng tài năng, nhưng thử thách lần này là một cấp độ hoàn toàn khác.

 

Anh ta đã chứng kiến vô số đột kích giả thiên tài từng vượt qua đủ loại thử thách, nhưng hiếm ai trên thế giới vượt qua được bài khảo nghiệm này.

 

Đúng là anh ta nghi ngờ việc liệu JaeHyun có thể làm tốt được không, nhưng…

 

‘Cô ấy đang nghĩ cái gì vậy……?’

 

Có một chuyện.

 

Nếu có một chuyện mà anh ta mong đợi giữa sự lo lắng bồn chồn này, đó là hành động của Yoo Sung-Eun.

 

Một người phụ nữ giỏi giang trong việc tìm kiếm nhân tài và lôi kéo được những đột kích giả hạng cao vào Công hội của mình.

 

Một người tài năng đã gây dựng nên công hội hàng đầu đất nước, Yeonhwa.

 

Anh ta nghĩ rằng một Yoo Sung-Eun như thế sẽ không yêu cầu một cậu học sinh làm một chuyện mà cậu ta không thể làm.

 

“Anh nghĩ cậu ấy sẽ mất bao lâu?”

 

Giọng nói của Yoo Sung-Eun đột ngột vang lên trong hành lang rèn luyện yên ắng.

 

Park SungJae trưng ra biểu cảm hoang mang và thì thầm một chữ ‘umm’ ngắn ngủi.

 

Yoo Sung-Eun vẫn rất bình tĩnh.

 

“Ngày đó tôi chỉ mất khoảng 40 phút. Và đó là thời gian nhanh nhất trên toàn đất nước.”

 

Nói về kỷ lục của riêng cô ấy, nghe không giống khoe khoang chút nào.

 

Park SungJae nghĩ ngợi một hồi và trả lời.

 

“Có thể là được ăn cả ngã về không.”

 

Ánh nhìn của Yoo Sung-Eun hướng về phía Park SungJae. Anh ta bình tĩnh nói tiếp.

 

“Cậu ta có thể sẽ không phá vỡ được khối mana đó, hoặc…… cậu ta sẽ phá vỡ nó với một kỷ lục mới.”

 

Biểu cảm của Park SungJae cực kỳ trang nghiêm.

 

Nếu Yoo Sung-Eun thật sự nhìn ra tài năng tuyệt thế từ cậu nhóc đó, cậu ta ít nhất cũng sẽ làm được điều gì đó để chứng minh được giá trị của bản thân. Dù sao thì họ cũng đã cho cậu bản hợp đồng tốt nhất, chỉ dành cho các đột kích giả hạng A mà thôi.

 

“Tôi cũng nghĩ thế đấy. Nhưng bằng cách nào đó… tôi không nghĩ Min JaeHyun sẽ ra khỏi đó với bộ dạng thống khổ đâu.”

 

Nghe thấy những lời nói đầy sự quả quyết như vậy,

 

Park SungJae chợt nổi hết da gà khi nhìn Yoo Sung-Eun.

 

Đúng lúc đó—

 

Rắc! Rắc!

 

“Anh SungJae! Đây rồi…...!”

 

Park SungJae nhanh chóng quay người nhìn về hướng mà Yoo Sung-Eun chỉ tay tới.

 

Đó là nơi đặt khối mana kia.

 

Và khi nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mắt mình, anh ta lẩm bẩm.

 

“Chỗ đó… có một vết nứt trên khối mana sao?!”

 

Với biểu cảm bất ngờ tột độ, cả hai người đồng thời nhìn nhau.

 

Park SungJae nhanh chóng rút điện thoại ra và kiểm tra thời gian hiện tại.

 

‘Được 10 phút rồi. Chỉ trong 10 phút… Đã xuất hiện vết nứt trên khối mana rồi.’

 

Park SungJae và Yoo Sung-Eun cùng nuốt nước bọt – và không thể dời mắt khỏi Khối Mana.

 

Gần như cùng một lúc cả hai người đều nghĩ—

 

‘Chuyện quái gì đang xảy ra trong đó vậy?’

 

***

 

Bên trong bóng tối nhợt nhạt của đại dương,

 

JaeHyun đang trong quá trình thăm dò viên pha lê cậu vừa mới phát hiện ra vài phút trước.

 

Viên pha lê phát ra ánh sáng đỏ tía yếu ớt, tỏa ra mùi ma pháp lạ lùng.

 

Theo trực giác, JaeHyun biết rằng viên pha lê này chính là nguồn gốc của khối mana, và cậu nhận ra đó cũng là nơi bắt nguồn của mana ở nơi này.

 

“Mình có thể cảm nhận được ma pháp dày đặc từ viên pha lê này hơn những luồng ma pháp trôi nổi trong đại dương kia.”

 

Quên cả việc nín thở, JaeHyun lẩm bẩm khi đưa mắt nhìn viên pha lê.

 

“Điều này tương đương với việc thứ vận hành khối mana chính là viên pha lê này.”

 

Có khả năng rất lớn rằng viên pha lê đỏ tía này là một thánh di vật được tạo ra để kiểm soát đại dương ở đây.

 

Và cũng có nghĩa là.

 

‘Nếu mình phá vỡ nó, mình có thể thoát ra ngoài. Không có lý do gì để mình tiếp tục tìm kiếm xoáy nước mana nữa.’

 

Một nụ cười dần nở trên khuôn mặt JaeHyun khi cậu nghĩ vậy.

 

Có lẽ Park SungJae và Yoo Sung-Eun không ngờ cậu sẽ phá vỡ khối mana bằng cách này, nhưng JaeHyun quyết định mặc kệ họ.

 

Yoo Sung-Eun bảo cậu phá vỡ khối mana, chứ không bảo cậu phá nó theo một cách nhất định nào.

 

Điều đó cũng có nghĩa là nếu JaeHyun dùng một phương pháp mưu mẹo hơn chút, cô ấy cũng sẽ chấp nhận nó.

 

JaeHyun chịu đựng cơn chóng mặt đang dần kéo tới và nắm lấy viên pha lê.

 

 

- Đây là một cách làm không hợp lệ!

 

Rắc!

 

Khi cậu dồn thêm chút sức vào tay mình, viên pha lê nhanh chóng vỡ ra thành từng mảnh.

 

 

- Bạn đã thành công phá vỡ hạt nhân mana!

 

JaeHyun lắng nghe thông báo của hệ thống lần lượt nảy ra và mỉm cười.

 

Mặc dù cách làm này của cậu khác xa so với cách làm thông thường.

 

“Thôi, sao cũng được mà.”

 

 

- Bạn đã vượt qua bài kiểm tra khối mana.

 

- Bạn nhận được kỹ năng bị động [Cường Hóa Mana].

 

- Đang dịch chuyển về thế giới thực.

 

***

 

Rắc!

 

Ngay sau khi khối mana dừng hoạt động, cánh cổng xanh ở bên ngoài lập tức vỡ ra thành từng mảnh vụn.

 

Điều này chứng tỏ JaeHyun đã thành công phá vỡ được khối mana.

 

“Chúa ơi……”

 

Park SungJae nhìn chằm chằm những mảnh vỡ rải rác của khối lập phương với biểu cảm sững sờ.

 

Thông thường, số lượng xâm nhập giả hệ Pháp sư có thể phá vỡ được khối mana là 7%.

 

Thời gian trung bình để họ vượt qua bài khảo nghiệm là hơn 3 giờ đồng hồ.

 

Trong số họ, những người ở hạng B mất 2 giờ. Những người ở hạng A cần 1 giờ rưỡi. Hạng S tốn khoảng 30 phút tới 1 giờ. Nhưng JaeHyun đã làm được điều đó trong một khoảng thời gian mà chưa một ai trên thế giới này làm được.

 

Cho tới bây giờ, người có thể phá vỡ được khối mana nhanh nhất chính là Camilla tới từ Hoa Kỳ.

 

Với kỷ lục 36 phút, cô ấy là một Pháp sư thiên tài được ghi danh vào Sách Kỷ lục Guinness.

 

Nhưng JaeHyun đã vượt qua kỷ lục đó.

 

Với chênh lệch 26 phút.

 

‘Không ai nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra. Một đứa trẻ mới chỉ học năm ba sơ trung lại có thể phá vỡ khối mana trong vòng 10 phút…… Làm gì có ai tin được điều này chứ?’

 

Nhưng chuyện này lại xảy ra ngay trước mắt bọn họ.

 

Park SungJae cảm nhận được sự tê dại vì quá hưng phấn đang tràn ngập khắp cơ thể anh ta.

 

Thịch. Thịch.

 

<Một khắc sau>

 

JaeHyun đi ra từ cỗ máy. Thấy cậu xuất hiện mà không có dấu hiệu nào của bệnh nghiện mana, Park SungJae cuối cùng cũng có thể lên tiếng.

 

Anh ta chạy tới chỗ JaeHyun, người đang đi tới, và gần như thốt lên.

 

“T-thật tuyệt vời! Min JaeHyun. Chỉ trong 10 phút. Cậu đã thành công phá vỡ khối mana và thoát ra ngoài chỉ trong vòng 10 phút.”

 

“Hở? Có nghĩa là tôi đã làm rất tốt rồi à?”

 

JaeHyun hơi hoang mang một chút.

 

Cậu nghĩ rằng cậu đã tìm được hạt nhân mana khá nhanh, nhưng không ngờ lại chỉ trong 10 phút.

 

JaeHyun vốn là một Chiến binh, nên cậu không biết việc cậu vừa làm là một kỳ tích thế nào,

 

Nhưng nhìn thấy cách phản ứng của họ, JaeHyun đoán cậu nhận được một kết quả không tồi.

 

‘Thôi, dù sao thì mình cũng gặp được chút may mắn. Kết quả tốt vẫn là kết quả tốt.’

 

<Đúng lúc đó>

 

Yoo Sung-Eun đi tới chỗ JaeHyun và hỏi.

 

“Min JaeHyun. Làm sao cậu có thể thoát khỏi khối mana này nhanh đến như vậy?”

 

“Hở? Chỉ là… Dưới đáy đại dương, tôi tìm được một viên pha lê bằng cách nào đó. Khi tôi bóp nát nó thì……”

 

JaeHyun lẩm bẩm đoạn cuối của câu nói trong miệng và gãi đầu.

 

Đó là vì cậu không vui cho lắm về việc thừa nhận rằng mình đã dùng chút mưu mẹo để thoát khỏi khối mana thật nhanh.

 

Yoo Sung-Eun khi nghe xong chắc hẳn cũng sẽ thất vọng về cậu.

 

Nhưng phản ứng của Yoo Sung-Eun hoàn toàn khác xa so với những gì cậu tưởng tượng.

 

“Sao?! Cậu bóp vỡ nó? Viên pha lê đó á?”

 

Yoo Sung-Eun lẩm bẩm, khuôn mặt ngập tràn vẻ bối rối.

 

‘Hạt nhân của khối mana là nơi tập trung tất cả ma pháp. Nếu là người bình thường, họ sẽ không thể nào tìm được nó hay phá vỡ nó. Cậu nhóc này lại có thể phá hủy được nó… chứng tỏ mana mà Min JaeHyun sở hữu thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả mana của khối mana kia.’

 

Cả cơ thể cô rùng mình.

 

Yoo Sung-Eun nhìn chằm chằm JaeHyun, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cô ấy.

 

Và rồi, một nụ cười tham lam nhanh chóng nở rộ trên khuôn mặt cô.

 

“Được rồi. Min JaeHyun. Nhân danh Công hội Yeonhwa và tôi – Yoo Sung-Eun, tôi thề rằng chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu trở thành Pháp sư vĩ đại nhất.

 

Cậu đã chuẩn bị chưa?”



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương