Edit: Kidoisme

Tầng hầm tối tăm, bếp lò kỳ quái được đặt trong cùng, kể cả nó có thông với bức tường bên ngoài thì nơi đây cũng thực sự quá oi bức.

Vách tưởng bốn phía đóng đầy đinh sắt, khoáng thạch đủ mọi hình thù chất khắp nơi bên trên có nhãn dán cẩn thận, thậm chí đến bình thủy tinh cũng thế.

Bên bếp lò, Nhất Ngôn ngồi bắc chân chữ ngũ trầm mặc nhìn đống lửa, thỉnh thoảng trong đó vang ra tiếng “lách tách” sưởi ấm.

“Tiếp theo cho long cốt vào.”

Bạch Ngọc gật đầu cầm quyển sách nhỏ đi tới chỗ giá treo tường, theo tên in trên nhãn dán móc ra cái hộp nhỏ, bên trong có hai mẩu xương trắng.

“Long cốt là tên gọi chung của xương rắn đã sống được năm mươi năm, Bạch Ngọc em phải nhớ, quy trình chế tác “khí” đồng phải cực kỳ kín đáo, dù là thời gian hay mức độ lửa tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”

Nói xong Nhất Ngôn đứng dậy, dùng cây kẹp bên lò móc ra khe nhỏ, nghiêng đầu ý bảo Bạch Ngọc nhét long cốt vào.

“Đồng Khí” là vũ khí có thể khắc chế dị tộc, chỉ bằng nó người bình thường cũng có khả năng đối mặt với quái vật sở hữu năng lực siêu nhiên. Vũ khí như vậy cực kỳ quý hiếm, thậm chí hồi còn bé Bạch Ngọc thỉnh thoảng mới được nhìn qua ở chỗ ông nội.

Sau này khi cậu gia nhập vòng tượng nhân mới biết, tất cả tượng nhân từng chế tạo ra loại vật dụng này, “khí” đều không cao, kể cả người đó cố gắng thế nào, dành thời gian nghiên cứu ra làm sao.

Hơn nữa tượng nhân sẽ không bao giờ làm lộ ra phương thức chế tác, có nơi quy định truyền nam không truyền nữ, không có con nối dõi thì chết mang theo xuống quan tài.

Chẳng hiểu sao Bạch Ngọc lại may mắn nhận được tài liệu quý giá chỉ bằng một tháng ở cạnh Nhất Ngôn!

Y thực sự tin tưởng mình đến vậy?

Bạch Ngọc kích động nhìn y, Nhất Ngôn ném mảnh long cốt vào lửa, mỉm cười: “Tôi biết em đang nghĩ gì, thực ra lần này đi Tề Sơn, tôi cũng không rõ mình sẽ sống hay chết…”

Bàn tay y nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Ngọc: “Tất cả mọi thứ của tôi đều để lại cho em.”

Đôi mắt dài hiện lên chút ý cười dịu dàng, cưng chiều cực điểm.

Khoảnh khắc đó, Bạch Ngọc biết y không nói dối.

Bản thân cậu ta hiểu chấp niệm muốn giết chết Hạn Bạt của Nhất Ngôn, cũng biết y… đang lợi dụng mình. Nhưng bỏ qua chuyện đó, Nhất Ngôn thực sự rất tốt với cậu, tình cảm trong mắt y không phải thứ giả dối.

Tựa như một viên kẹo bọc thủy tinh, trẻ con chưa được nếm ngọt không đành lòng vứt, chẳng sợ cắn phải đau khổ máu chảy đầm đìa cũng muốn ngậm chặt nó trong miệng.

Chỉ vì một chút ngọt ngào mà không từ thủ đoạn, phần lớn tình cảm trên đời đều là như thế.

Binh khí đỏ hòn bị cái kẹp lôi ra thả vào nước phát ra mấy tiếng “xèo xèo”. Sương trắng qua đi, Nhất Ngôn nắm tay Bạch Ngọc dẫn cậu ta tới trước hồ nước.

“Em thực sự rất có thiên phú, tuy có tôi đằng sau chỉ đạo nhưng một tháng đã chế tạo ra vũ khí đầu tiên.” Bàn tay Nhất Ngôn ấm nóng lạ thường, y nói: “Đây là sản phẩm đầu tay của em, thích chứ?”

“Có ạ!” Cậu ta gật đầu.

Vũ khí tỏa ra ánh sáng vàng nịnh mắt, tay Bạch Ngọc dừng giữa không trung, phảng phất như muốn sờ vào thứ sản phẩm thần kỳ kia.

Ánh sáng màu vàng dần dần biến thành chất liệu cổ xưa, dưới ánh sáng đỏ của bếp lò, kim quang chiếu vào mắt cậu đầy si mê thành kính…

Bên kia, biệt thự.

Hai người nằm trên giường lớn, quần áo ném hết trên thảm bông xù, hai mái tóc dài cuốn vào nhau, dây giưa kịch liệt.

Ván giường đong đưa.

Văn Phong Tẫn đè tay lên ngực Vương Tiểu Mị, hắn nằm trên giường, khóe mắt đỏ lên vì khó chịu. Xương quai xanh lõm xuống bắt đầu thở dốc, đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà, mày nhíu chặt.

“Hơi đau, huynh cố nhịn nhé.”

Nhìn gương mặt khó chịu của Vương Tiểu Mị, đôi mắt gã đàn ông âm trầm, bàn tay lạnh lẽo tiếp tục dùng sức.

“Chỉ cần cảm nhận ra huyết khế giữa hai chúng ta, huynh sẽ thoải mái hơn.”

Vương Tiểu Mị cắn chặt môi, mặt trắng bệch gật đầu.

Ngay sau đó đôi mắt hẹp dài bỗng khởi khộng trận pháp!

“Á!”

Đôi mắt Vương Tiểu Mị đột ngột trừng to, đồng tử ướt át dần phủ kín tơ máu!

Thân thể giật lên, mồ hôi lạnh bao phủ cơ thể, gã đàn ông không nói không rằng dùng tay ấn chặt ngực hắn.

“Đau quá! Á —! Đau quá, đầu anh —–!!!”

Vương Tiểu Mị trên giường kêu la thảm thiết, ngón tay cắm sâu vào đầu tóc điên cuồng giật xuống, mái tóc màu đen bù xù, hai chân mệt mỏi đạp lung tung vào không khí!

“A a a đau quá, Phong Tẫn anh đau quá! Buông—buông anh ra!!!!!”

Vài giây ngắn ngủi khiến ga giường ướt sũng, may mắn bọn họ đã chuẩn bị tốt không mặc quần áo, Văn Phong Tẫn đè bụng Vương Tiểu Mị không cho hắn động đậy, thấy Vương Tiểu Mị đau quá, gã chỉ có thể nhỏ máu, hung hăng nắm chặt tay kia của hắn, dùng sức tới phát run.

“Huynh nhịn một chút, qua rồi, qua rồi, Tiểu Mị ngoan, đừng tự làm bản thân bị thương!”

Văn Phong Tẫn lớn tiếng gọi hắn, Vương Tiểu Mị chỉ lo đau điên cuồng vặn vẹo. Văn Phong Tẫn hết hơi, dứt khoát dùng một tay nắm chặt hai cổ tay hắn, tay kia vẫn tiếp tục ấn ngực Vương Tiểu Mị.

Vương Tiểu Mị không nhìn thấy xung quanh, chỉ cảm nhận ra được đôi mắt đỏ rực như máu của gã đàn ông. Hắn mệt mỏi giãy giụa tựa như muốn chặt đôi cột sống.

Vài giây sau mạch máu toàn thân hắn nổi lên, xanh lè!

Mà dàn da trắng nõn bắt đầu chuyển sang màu than chì, đôi mắt đầy tơ máu thẫn thờ nhìn lên trần nhà, để mạch máu bao trọn tâm trí hắn…

Ai nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm Văn Phong Tẫn đang từ từ hút hết sinh khí của Vương Tiểu Mị.

“Đau quá, anh đau quá, Phong Tẫn ơi, anh đau quá…”

Hắn khàn giọng nỉ non, hai hàng nước mắt chảy ra. Con quái vật vừa rồi còn đang giãy giụa giờ ngoan ngoãn không khác nào con cừu chết, ngã liệt trên giường.

Bề ngoài Vương Tiểu Mị hiện tại giờ đã không còn dính chữ nào liên quan tới dịu dàng, chỉ còn lại khủng bố, khô khan.

Sư huynh đau.

Văn Phong Tẫn biết.

Gã từng thề với trời rằng sẽ bao bọc sư huynh trong lòng bàn tay, để huynh ấy thỏa thích làm bậy không lo không nghĩ.

Nhất Ngôn…

Mặt gã đàn ông xanh mét buông Vương Tiểu Mị, móng tay cà vào thịt vẽ ra miệng vết thương hở, từng giọt máu thong thả rơi xuống môi Vương Tiểu Mị.

Mùi thuốc chua loét nhanh chóng bao quanh phòng ngủ, Vương Tiểu Mị thất thần nhìn nóc nhà, môi đỏ thấm đẫm máu tươi, men theo khe hở chảy xuống họng.

“Tí tách, tí tách”.

Thuốc bắt đầu có công hiệu, Vương Tiểu Mị không kêu đau, ngoan ngoãn nằm im, đôi mắt hóa đỏ.

Huyết khế có hiệu lực.

Mười phút sau, năng lực khép lại vết thương hoạt động, máu ngừng chảy, mùi thuốc trong phòng đủ sức nhấn chìm người khác.

Mặt Văn Phong Tẫn cũng bắt đầu xuất hiện xu hướng suy tàn, lúc này Vương Tiểu Mị đột nhiên nghiêng người “ọe” một tiếng phun đầy chất lỏng màu đỏ xuống đất.

Phun xong, Văn Phong Tẫn nhanh tay dừng huyết khế, vớt người lên ôm chặt trong ngực.

Từng nụ hôn ướt át hạ trên trán, trên ngực, trên bờ môi xấu xí, không vì dung mạo bị tàn phá mà tình yêu giảm đi. Gã nỉ non gọi sư huynh, gọi Tiểu Mị thẳng tới khi cơ thể đầy máu bắt đầu phồng rộp lên, khôi phục hình hài vốn có.

Tóc đen rơi rụng đầy gối, hằn xuống ra dấu vết con người.

Chờ trạng thái Vương Tiểu Mị ổn định, Văn Phong Tẫn ôm hắn tới bồn tắm rửa cơ thể, giường phòng ngủ chính bẩn quá không dùng nổi, gã đành ôm người sang phòng ngủ phụ.

Trước sau không buông người xuống.

Tối đến, toàn thân Vương Tiểu Mị đau nhức tỉnh lại, vừa mở mắt đã làm nũng: “Anh đau.”

Văn Phong Tẫn vuốt ve gương mặt hắn, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên khóe mắt.

“Không sao, xong rồi.”

“Ừm.” Vương Tiểu Mị thở hổn hển, liếc mắt nhìn Văn Phong Tẫn ngẩn ngơ sau đó nhẹ giọng đáp.

Gã đàn ông không phát hiện đôi mắt mình bệnh trạng ra sao, nhìn thôi đã đủ làm người khác khiếp hoảng. Hơn nữa bàn tay gã dùng sức quá mạnh, đến nỗi giác quan chậm rì rì của Vương Tiểu Mị có thể cảm nhận ra đau đớn.

Sắp điên rồi, đây là ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy anh chồng.

“Phong Tẫn, anh không sao.” Vương Tiểu Mị nuốt ngụm nước bọt an ủi gã.

Văn Phong Tẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm hắn. Vương Tiểu Mị không dám kích động gã, cứng đờ nằm trong chăn làm con tằm, lộ cái đầu nhỏ húp lấy húp để nhan sắc anh chồng.

Nửa tiếng sau, gã đàn ông hoàn toàn tỉnh lại.

Thấy cái mặt lạnh tanh thường ngày, Vương Tiểu Mị thở ra, nhanh miệng hỏi: “Sao? Xử lý xong cái đồ anh uống hôm qua chưa? Mẹ kiếp, đau vậy không biết cậu ta định cho anh uống thêm mấy lần.”

Lúc ở mộ cung, Tiểu Văn Tử đoán ra được Nhất Ngôn sẽ dùng thủ đoạn đối phó bọn họ cho nên thấy cái chai nước kia có độc, trong lòng bọn họ đã bắt đầu tính toán.

Độc tính cao lại khiến Văn Phong Tẫn không phát hiện, bức ra là được.

Bạch Ngọc nói muốn sang nhà Nhất Ngôn ở, Văn Phong Tẫn cũng coi như hiểu, quả thực gã tính chuyện như thần, ngay tối hôm đó đã dùng phương pháp huyết tế bức độc ra cho hắn.

Nhưng Vương Tiểu Mị không hề biết quả độc này khiếp hồn đến thế! Đau chết ông mày!

Vương Tiểu Mị âm thầm hỏi han mười tám đời tổ tông nhà Nhất Ngôn, rít: “Mả cha, muốn giết anh thì nói mẹ ra, tàn nhẫn quá đáng…”

“Ta đổi ý rồi.” Văn Phong Tẫn bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Ta phải giết chết nó ngay bây giờ!”

“Em đừng xúc động!” Vương Tiểu Mị uốn éo vài cái trong ngực gã, nôn nóng khuyên can: “An Giai từng bảo thân phận Nhất Ngôn không tầm thường còn gì? Trong tay y có nhiều vũ khí lạ, lại thêm con bé người gỗ kia nữa!”

“Hai mươi năm trước y bị An Giai đánh thừa sống thiếu chết mà còn có thể chạy được, An Giai là Hạn Bạt chứ có phải thằng vô danh nào đâu! Kể cả em giết được y, em cũng chưa chắc toàn mạng trở về!”

Vương Tiểu Mị nói xong sắc mặt Văn Phong Tẫn đen sì, nhìn cái dáng chắc chắn chưa bỏ qua chuyện hôm nay.

Vương Tiểu Mị tức giận: “Vậy em đi đi! Thích chồng em thành quả phu lắm hả?”

“Mẹ kiếp, đọc mấy bài báo về quả phu ngoại tình chưa? Ngày nào cũng cắm sừng em, cho cái bài vị của em sáng màu xanh lục luôn!”

Văn Phong Tẫn cạn lời: “Huynh dám?”

Vương Tiểu Mị cười vào mặt gã: “Chết là hết, xem em làm gì được anh!”

“Ha ha.” Hắn bĩu môi, há mồm hát: “Tình yêu là một ánh sáng ~ à í a á à ~ xanh xanh màu lá chuối ~~~ bùm bùm bùm ~~~”

“…”

Gã đàn ông trầm mặc nhéo mặt hắn sau đó luồn tay xuống dưới..bóp.

“Đánh chết em!”

Hết chương 71

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương