Chương 33: Hai người đã ly hôn

Lúc này tại thành phố Nhạc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt ngồi trong phòng thu âm, nhạc đệm đã lặp đi lặp lại vô số lần, nhưng anh vẫn chậm chạp không hát một chữ nào.

Anh ngồi trên ghế cao, cầm điện thoại nhìn hai chấm đỏ cách nhau trên màn hình, biểu cảm nôn nóng.

Cũng chỉ mới cách xa nhau vài tiếng thôi vậy mà đã muốn gặp lại cô rồi



Anh vò đầu bứt tóc, cảm thấy như vậy nhất định sẽ làm cô khó chịu, vì vậy cố nén lại ý muốn gửi tin nhắn quấy rầy cô, nhìn chằm chằm định vị của cô ngẩn người.

Sau khi Tiểu Duy xuống máy bay lập tức đi thẳng đến tập đoàn Thu Thị, xem ra đúng như lời cô nói, là người của Thu Thị, dáng vẻ đó của cô, chắc chắn là lãnh đạo cấp cao của công ty.

Bởi vì gia cảnh, thật ra anh không quá thích giao tiếp với người trong giới tư bản, nhưng nếu là Tiểu Duy, anh lại nhịn không được tưởng tượng ra dáng vẻ của cô mặc trang phục công sở dạy dỗ cấp dưới.

Làm sao đây? Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy rất đáng yêu...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh khẽ cười, phía sau cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Tô Ngạn giơ tay gõ cửa, vẻ mặt cần bao nhiêu ghét bỏ có bấy nhiêu ghét bỏ.

"Tớ nói này, cậu không thu âm bài hát cho tốt mà ở đây cười khúc khích cái gì vậy? Không chịu nỗ lực còn muốn theo đuổi chị Duy? Hãy tự hỏi bản thân cậu có xứng đáng không?”

Lời này quá thâm độc, Bạc Nguyên Triệt lập tức cất thu điện thoại di động, không dám lười biếng nữa.

Thấy anh chuyên tâm lao vào công việc, nét căng thẳng trên mặt của Tô Ngạn lúc này mới thay bằng ý cười, xem ra sau này nếu mà muốn đốc thúc thằng nhóc này, chỉ cần nhắc đến chị Duy là được rồi.

Bạc Nguyên Triệt ở trong phòng thu cho đến tối mới đi ra ngoài, lúc này trời đã tối đen, trong gió tràn ngập sự mát mẻ đặc trưng của đêm mùa thu.

Anh không vội đi ăn cơm, mà trước tiên lấy điện thoại di động ra xem Tiểu Duy ở đâu, thấy chấm đỏ kia vẫn còn dừng lại ở tập đoàn Thu Thị, anh không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ còn đang xử lý công việc?

Đã trễ như vậy rồi...


Mặc dù sợ quấy rầy đến cô, nhưng anh vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn cho cô: [Trễ như vậy vẫn còn ở công ty? Nhớ ăn đúng giờ nhé.]

Sau khi gửi qua, anh nhìn chằm chằm vào hộp thoại trò chuyện chờ một lúc, không đợi được hồi âm, anh xuống tầng với vẻ thất vọng đi nhà ăn.

Quý Ninh để lại cho anh không ít đồ ăn ngon, nhưng nhìn lại nhạt nhẽo vô vị.

Tiểu Duy không có ở nhà, anh không có cảm giác thèm ăn.

Nhìn nhà ăn trống trải anh nặng nề thở dài, cuối cùng anh vẫn không ăn gì cả, ủ rũ trở về phòng ngủ.



Đầu bên kia, màn hình điện thoại di động trên bàn làm việc sáng lên trong chớp mắt, rất nhanh lại tối xuống.

Thu Danh Duy không chú ý tới, bây giờ cô đang đọc lướt qua đủ loại tài liệu, tính toán nhanh chóng nắm bắt được tình hình của Thu Thị.

Suất ăn công vụ trong tầm tay đã sớm nguội lạnh, trợ lý thấy cô căn bản không động mấy miếng, nghĩ có lẽ không hợp khẩu vị, cho nên đã gọi thêm một phần thức ăn, một lần nữa đưa lên cho cô.

Ngửi thấy mùi thơm, Thu Danh Duy hơi ngước mí mắt lên, nói "Cảm ơn" rồi tiếp tục xem tài liệu, thỉnh thoảng hỏi thư ký Chu một số câu hỏi.

“Phần này đã xem xong rồi, hay là cô ăn cơm trước đi? Phần còn lại ngày mai chúng ta tiếp tục.” Thư ký Chu thấy thời gian không còn sớm, đề nghị như vậy.

Thu Danh Duy nhanh chóng lật xong mấy trang cuối cùng, thân thể lùi về phía sau, tựa vào ghế da rộng rãi nghỉ ngơi một chút, sau đó mới đi mở phần cơm mới kia.

"Không cần." Cô vừa ăn vừa nói: "Thỉnh thoảng thức đêm cũng không có gì đáng ngại, chỉ là phải vất vả thư ký Chu rồi.”

Thư ký Chu: “Cô nói gì vậy? Trước kia khi ông cụ còn sống tăng ca suốt đêm là bình thường, đây là công việc của tôi, không vất vả.”

Thu Danh Duy cười cười, tiếp tục ăn cơm.

Nghĩ đến cái gì đó, cô cầm điện thoại lên nhìn, lúc này mới phát hiện tin nhắn đáng thương kia trong danh sách trò chuyện wechat.

Cô chụp một tấm bữa ăn trước mặt, gửi qua cho anh.

[Vừa rồi đang xem văn kiện, tôi đang ăn cơm, cậu cũng biết đã khuya rồi, có phải nên đi ngủ rồi không?]

Bên kia trả lời sau vài giây: [Anh vẫn chưa buồn ngủ]


[Không buồn ngủ cũng phải đi ngủ sớm, lời bác sĩ nói trước khi xuất viện cậu quên rồi sao?]

Bên kia, Bạc Nguyên Triệt ngồi xếp bằng trên thảm, trong nháy mắt tràn đầy sức sống tinh thần rạng rỡ, khó khăn lắm Tiểu Duy mới trả lời tin nhắn, anh không nỡ cứ như vậy đã kết thúc cuộc nói chuyện, cho nên trả lời: [Anh chờ khi em ngủ rồi anh ngủ]

Thu Danh Duy nhanh chóng gõ ba chữ: [Vậy ngủ ngon]

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Cho rằng anh là thằng ngốc sao?

Không thể nào ngoan ngoãn đi ngủ được, nhưng mà nghĩ đến cô nhất định rất bận rộn, cho nên không thể tiếp tục quấy rầy, một mạch gửi hết toàn bộ lời muốn nói qua…

[Thành phố Nhạc rất tốt, phòng làm việc rất tốt, tất cả mọi người đều rất tốt, em không cần lo lắng, em cứ làm việc của em là được]

[Nhưng cũng đừng liều mạng quá, phải nhớ ăn cơm đầy đủ nghỉ ngơi thật tốt]

[Còn nữa, mọi người rất nhớ em]

Cuối cùng, lại gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon, miễn cưỡng kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi.

Nhìn chằm chằm dòng chữ cuối cùng, hắn ở trong lòng yên lặng gạch bỏ hai chữ "mọi người", thay bằng "anh", trên mặt mặc dù có ý cười xấu hổ, nhưng vẻ mặt lại buồn bã.

Ngày đầu tiên xa nhau.

Rất nhớ rất nhớ cô...

*

Trên hành lang của cao ốc Thu Thị, Lục Cảnh Thâm vẫn đang quỳ.

Đêm khuya vắng lặng, không ít nhân viên đều đã rời đi, văn phòng xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có phòng làm việc phía xa xa kia còn sáng đèn, ánh sáng luồn qua khe cửa, hắt một vòng lạnh lẽo trên mặt đất.

Chờ đợi là một chuyện dài đăng đẳng.


Đặc biệt còn chờ người mình yêu tha thứ.

Anh ta bất động quỳ, đầu gối sớm đã tê đến không biết cảm giác.

Nhìn vào ánh sáng phía trước, anh ta nghĩ đến giấc mơ lúc trước.

Thu Niệm trong giấc mơ đang khổ sợ chờ đợi anh ta ở dưới lầu, khi đó tâm trạng của cô ấy có phải cũng giày vò như vậy hay không?

Không, chắc chắn còn giày vò hơn anh ta.

Bị chẩn đoán mắc bệnh nan y trong lòng cô ấy nhất định vô cùng sợ hãi lại bế tắc, cô ấy ôm một chút hy vọng cuối cùng đến tìm kiếm sự trợ giúp của anh ta, lại bị anh chế giễu một trận, lúc đó, trái tim cô ấy không biết có bao nhiêu đau đớn.

Mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng chân thật giống như tự mình trải qua, cái loại cảm giác ngột ngạt, tuyệt vọng, đau khổ đó, sau đó mỗi ngày đều bao phủ trong tâm trí anh ta, cho đến tận bây giờ cũng khó mà thoát khỏi.

Đối mặt với hành lang vắng vẻ, anh ta khàn giọng gọi tên cô ấy, mỗi một tiếng, đều lưu luyến tình cảm sâu sắc muộn màng:

"Niệm Niệm..."

"Xin lỗi..."

"Niệm Niệm..."

Lúc này, trong phòng làm việc Thu Danh Duy ăn cơm xong tiếp tục xem tài liệu cũng không biết, một tên đàn ông cặn bã không đáng để ý chút nào, đã sớm bị cô quên lãng cho lên chín tầng mây.

Chỉ là, khi cô lật qua một trang khác, ngực lại đột nhiên quặn đau.

Thư ký Chu thấy cô đột nhiên nhíu mày che ngực, giật mình, vội vàng hỏi: "Cô chủ, cô không sao chứ?”

Thu Danh Duy trở lại bình thường một lúc, lắc đầu ý bảo với anh ta cô không sao.

Loại đau thắt ngực này trước đó cũng từng xuất hiện, lần đầu tiên là trước trận so tài thứ ba với Minh Toa Toa, một lần nữa là đêm trước khi phát hiện ra chẩn đoán sai. Cô vốn tưởng rằng đó là do bệnh nan y, nhưng sự thật chứng minh cũng không phải, lúc kiểm tra sức khoẻ cô cũng đặc biệt hỏi thăm, bác sĩ nói trái tim của cô rất khỏe mạnh, xuất hiện cơn đau thắt ngực có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt.

Nhưng…

Cô duỗi tay xoa nhẹ khóe mắt, không ngoài dự đoán, nơi đó ươn ướt, giống như hai lần trước, cô lại không khống chế được mà rơi nước mắt, lồng ngực tràn ngập bi thương cực lớn cũng không giống như đau thắt ngực đơn thuần không nghỉ ngơi tốt dẫn đến.

Thất thần nhìn những giọt nước mắt trên đầu ngón tay, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lúc này thư ký Chu đã chạy vội đến phòng trà rót nước nóng cho cô, cửa văn phòng mở rộng, gió từ hành lang thổi vào, làm cho người ta dễ chịu hơn rất nhiều.

Thu Danh Duy vịn mép bàn đứng lên, muốn đi ra phòng nghỉ bên ngoài hít thở không khí.

Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, cô ngước mắt lên đã nhìn thấy Lục Cảnh Thâm đang quỳ ở hành lang. Cho dù người đàn ông dáng người thấp như thế mà lưng vẫn thẳng tắp, dường như anh ta vẫn luôn nhìn về phía này, thấy cô đi ra, trong đôi mắt ảm đạm có ánh sáng.


Thực sự vẫn luôn quỳ …

Thu Danh Duy liếc nhìn anh ta, cũng không có ý định để ý tới. Cô vẫn đi đến phòng nghỉ, đứng bên cửa sổ gió thổi hít thở không khí.

Lục Cảnh Thâm cứ im lặng nhìn cô như vậy. Sau khi trải qua nỗi đau khổ lớn mất đi cô, bây giờ có thể ở bên cạnh cô đã làm cho anh ta thỏa mãn rồi.

Lúc Cố Trì đi tới tầng cao của Thu thị, nhìn thấy chính là cảnh như vậy…

Thu Danh Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Cảnh Thâm quỳ trên mặt đất si ngốc nhìn cô.

Mặc dù biết trong cơ thể kia đã thay đổi người, nhưng vẫn làm anh ấy cảm thấy không vui.

Vì thế anh ấy sải bước đi tới, cất cao giọng gọi một cách vô cùng thân mật: "Niệm Niệm.”

Âm thanh này đồng thời thu hút theo sự chú ý của hai người.

Thu Danh Duy thấy là Cố Trì, sửng sốt trong chốc lát, khách sáo gật đầu với anh: "Sao anh lại tới đây?”

Lục Cảnh Thâm thu lại vẻ tình cảm dịu dàng trên mặt, hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm khắp người tình địch này đề.

Cố Trì không để ý đến sự tồn tại của người sau, nở nụ cười dịu dàng đi tới bên cạnh Thu Danh Duy, cố ý nói: “Không phải đã nói để anh đi đón em trở về sao? Sao lại nhân lúc anh đi công tác nước ngoài lén lút chuồn về rồi? Sợ anh vất vả như vậy sao?”

Thật ra anh ấy cũng mới biết được tin Thu Danh Duy chưa chết, vốn dĩ còn đang họp ở nước ngoài, lập tức bay về. Những lời nói vô cùng mập mờ này chủ yếu là bịa ra cho Lục Cảnh Thâm nghe.

Thu Danh Duy hiểu ý, rất phối hợp nói: “Dù sao cũng là chuyện của nhà họ Thu, em muốn tự mình xử lý, hơn nữa anh bận rộn như vậy, em không nỡ để cho những chuyện này làm anh mệt mỏi.”

“Chuyện của em, không mệt." Cố Trì nhìn gương mặt nhớ nhung vô số lần trong mơ này, bất giác mang theo vài phần giả vờ mà làm thật: “Huống chi anh còn là chồng chưa cưới của em, giúp em chia sẻ những chuyện này là việc nên làm.”

Chỉ với vài ba câu, làm cho Lục Cảnh Thâm ở một bên ghen tị đến phát điên. Anh ta bò dậy từ trên mặt đất, lảo đảo vài bước, loạng choạng đi tới, thô bạo tách cách hai người ra.

Thu Danh Duy không muốn bị anh ta chạm vào, lập tức lùi lại, đứng sang một bên lạnh lùng nhìn anh ta.

Cố Trì nhíu mày, liếc anh ta như ruồi nhặng: “Anh còn ở đây làm gì? Không phải đã bị Thu Thị sa thải rồi sao?”

“Lời này nên là tôi hỏi anh!” Nghĩ đến lúc trước kia mình bị lừa gạt, suýt nữa vĩnh viễn bỏ lỡ với Niệm Niệm, Lục Cảnh Thâm ước gì có thể giết người đàn ông xảo quyệt này. Anh ta kích động túm lấy cổ áo Cố Trì, đứt hơi khản tiếng chất vấn: “Lừa tôi Niệm Niệm bị bệnh nan y, lừa tôi cô ấy đã chết, còn gióng trống khua chiêng dựng bia mộ cho cô ấy, làm cho toàn bộ người ở thành phố Bái đều cho rằng tất cả đều là sự thật! Kết quả anh lại ngấm ngầm lén giấu cô ấy, thừa dịp nhảy vào! Cố Trì, anh thật hèn hạ!”

Niệm Niệm không còn nữa là thật, tưởng rằng Thu Danh Duy mắc bệnh nan y sống không quá ba tháng cũng là thật, cho nên anh mới lập bia mộ để tưởng nhớ mối tình không kịp nói ra.

Thu Danh Duy sẽ sống sót trở về vào lúc này là chuyện anh ấy chưa từng nghĩ tới, nhưng anh ấy không ngại gánh cái tội này. Dù sao, Lục Cảnh Thâm khó chịu, anh ấy đã thấy thoải mái.

Thế là độ cong của khóe môi anh ấy càng sâu hơn, không kiêu ngạo mà đâm vào tim Lục Cảnh Thâm: “Vậy thì sao? Anh và Niệm Niệm đã ly hôn, anh có tư cách gì nhúng tay vào chuyện giữa chúng tôi?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương