Tôi Là Đạo Sĩ
-
Quyển 5 - Chương 7: Sơn Tinh giáng lâm
Một làn hơi nóng tỏa ra khắp người gã trung niên, đôi mắt hắn sáng rực lên nhìn về phía trước. Mộc tinh sợ hãi lấy hết sức bình sinh chạy về phía con đường, nhưng bỗng nhiên hắn đứng khựng lại, hai chân hắn run rẩy như vừa nhìn thấy điều gì đó.
- Ngươi muốn chạy đi đâu...?
Gã trung niên bước từng bước nặng nề tiến về phía Mộc tinh, tay gã vẫn còn đang nắm chặt cành roi dâu. Mộc tinh sợ hãi lắp bắp không nói lên thành lời, hắn đưa hai tay lên mặt như có ý tránh né đại họa sắp ráng xuống đầu:
- Tản Viên Sơn Thánh đại nhân! Tiểu thần biết sai rồi...! Xin tha cho tiểu thần một con đường sống...!
- Đường trước mặt đấy...! Chạy đi....!
Tiếng nói ồm ồm phát ra từ miệng gã trung niên như vang dội khắp một vùng trời. Mộc tinh nhìn về phía con đường sau lưng hắn, rồi hắn lại nhìn về phía gã trung niên, rõ ràng hắn đang rất do dự không biết phải làm gì nữa nên chạy hay không?
Một cơn gió thổi mạnh ùa đến, hình hài Mộc tinh từ từ biến mất vào màn đêm tĩnh lặng. Gã trung niên vẫn đứng bất động giữa con đường đất phủ đầy bụi, gã đưa tay lên khoảng không trước mặt lẩm nhẩm điều gì đó rồi hét thật lớn:
- Dời non lấp bể....!
Mặt đất dưới chân tôi bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, hình như có điều gì khác lạ đang xảy ra. Từ trong khoảng không, một hình bóng quen thuộc bị đánh bật trở lại xuống nền đất. Mộc tinh nhăn nhó vì đau đớn, hắn cố gắng gồng mình đứng dậy nhưng xem ra đã lực bất tòng tâm. Gã trung niên lạnh lùng nhìn về phía Mộc Tinh rồi khẽ mỉm cười:
- Bản thể của người là mộc luôn chịu sự chi phối từ ta! Dù ngươi có trốn xuống tận trời cuối đất thì ta vẫn có cách moi được ngươi lên...!
Gã trung niên lẩm nhẩm niệm chú rồi ấn mạnh ngón trỏ lên trán mộc tinh, một ấn chú màu đỏ hiện lên trên trán hăn. Gã trung niên lạnh lùng nói tiếp:
- Nể tình người biết nghĩ cho vạn vật chim muông, lại mới phạm sai lần đầu! Ta tha cho ngươi một con đường sống! Nếu như lần sau còn đi ngược thiên lý tuyệt không nể tính! Giờ thì cút...!
Mộc Tinh quỳ rạp xuống lạy gã trung niên rồi vội vã biến thành làn gió bay đi. Gã trung niên cũng nhắm mắt chắp hai tay lại rồi lẩm nhẩm hô lớn:
- Xa loan thánh giá...... Hồi cung....!
Thân hình gã trung niên bỗng nhiên đổ gục xuống nền đất lạnh, tôi vội vàng chạy đến rồi đỡ gã dậy. Có thâm niên trong việc thỉnh thần linh nên tôi cũng không lạ gì mấy việc này, chỉ cần ấn nhẹ huyệt ở hai bên thái dương là tỉnh lại ngay.
Đôi mắt gã từ từ mấp máy nhìn mọi thứ chung quanh, rồi gã đứng thẳng dậy thở dài nhìn về phía tôi:
- May là có cậu...! Không thì hôm nay ta lành ít dữ nhiều...! Mà sao...!
Gã trung niên bỗng im lặng rồi nhìn về phía tôi với giọng điệu hoài nghi:
- Chắc chắn cậu không phải người thường...! Đôi mắt của cậu là thiên nhãn....!
- Ngươi muốn chạy đi đâu...?
Gã trung niên bước từng bước nặng nề tiến về phía Mộc tinh, tay gã vẫn còn đang nắm chặt cành roi dâu. Mộc tinh sợ hãi lắp bắp không nói lên thành lời, hắn đưa hai tay lên mặt như có ý tránh né đại họa sắp ráng xuống đầu:
- Tản Viên Sơn Thánh đại nhân! Tiểu thần biết sai rồi...! Xin tha cho tiểu thần một con đường sống...!
- Đường trước mặt đấy...! Chạy đi....!
Tiếng nói ồm ồm phát ra từ miệng gã trung niên như vang dội khắp một vùng trời. Mộc tinh nhìn về phía con đường sau lưng hắn, rồi hắn lại nhìn về phía gã trung niên, rõ ràng hắn đang rất do dự không biết phải làm gì nữa nên chạy hay không?
Một cơn gió thổi mạnh ùa đến, hình hài Mộc tinh từ từ biến mất vào màn đêm tĩnh lặng. Gã trung niên vẫn đứng bất động giữa con đường đất phủ đầy bụi, gã đưa tay lên khoảng không trước mặt lẩm nhẩm điều gì đó rồi hét thật lớn:
- Dời non lấp bể....!
Mặt đất dưới chân tôi bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, hình như có điều gì khác lạ đang xảy ra. Từ trong khoảng không, một hình bóng quen thuộc bị đánh bật trở lại xuống nền đất. Mộc tinh nhăn nhó vì đau đớn, hắn cố gắng gồng mình đứng dậy nhưng xem ra đã lực bất tòng tâm. Gã trung niên lạnh lùng nhìn về phía Mộc Tinh rồi khẽ mỉm cười:
- Bản thể của người là mộc luôn chịu sự chi phối từ ta! Dù ngươi có trốn xuống tận trời cuối đất thì ta vẫn có cách moi được ngươi lên...!
Gã trung niên lẩm nhẩm niệm chú rồi ấn mạnh ngón trỏ lên trán mộc tinh, một ấn chú màu đỏ hiện lên trên trán hăn. Gã trung niên lạnh lùng nói tiếp:
- Nể tình người biết nghĩ cho vạn vật chim muông, lại mới phạm sai lần đầu! Ta tha cho ngươi một con đường sống! Nếu như lần sau còn đi ngược thiên lý tuyệt không nể tính! Giờ thì cút...!
Mộc Tinh quỳ rạp xuống lạy gã trung niên rồi vội vã biến thành làn gió bay đi. Gã trung niên cũng nhắm mắt chắp hai tay lại rồi lẩm nhẩm hô lớn:
- Xa loan thánh giá...... Hồi cung....!
Thân hình gã trung niên bỗng nhiên đổ gục xuống nền đất lạnh, tôi vội vàng chạy đến rồi đỡ gã dậy. Có thâm niên trong việc thỉnh thần linh nên tôi cũng không lạ gì mấy việc này, chỉ cần ấn nhẹ huyệt ở hai bên thái dương là tỉnh lại ngay.
Đôi mắt gã từ từ mấp máy nhìn mọi thứ chung quanh, rồi gã đứng thẳng dậy thở dài nhìn về phía tôi:
- May là có cậu...! Không thì hôm nay ta lành ít dữ nhiều...! Mà sao...!
Gã trung niên bỗng im lặng rồi nhìn về phía tôi với giọng điệu hoài nghi:
- Chắc chắn cậu không phải người thường...! Đôi mắt của cậu là thiên nhãn....!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook