Tôi Là Đạo Sĩ
-
Quyển 5 - Chương 6: Dâng sớ xin thần
Tôi hạ cánh xuống mặt đất rồi nhanh chân chạy đến cởi trói cho gã trung niên, gã ngạc nhiên nhìn tôi miệng run run hỏi:
- Cậu là....!
- Khi nào thắng được con yêu quái đã rồi hãy nói chuyện tiếp đi!
Tôi nhăn mặt lấy hai tay dứt mạnh rễ cây ra khỏi người gã, bỗng nhiên gáy tôi có cảm giác lành lạnh. Một tiếng gầm gừ khe khẽ rít lên đằng sau lưng tôi:
- Nhãi con...! Dám đánh lén tao...! Vậy mày cũng lên đường theo nó đi....!
- Bang...!
Một tiếng kêu chát chúa vang lên, tôi quay mặt lại xem chuyện gì xảy ra chỉ thấy mộc tinh bị đẩy ra xa vài bước. Đâu đó vẫn thấy một làn khói mỏng đang phảng phất trong không trung, gã trung niên đã thoát khỏi rễ cây từ lúc nào.
- Tiểu tử mau lấp vào một góc...! Kẻo tự nhiên thành ruồi muỗi chết oan!
Bố khỉ nhà gã! Tôi vừa cứu gã xong giờ gã lại coi tôi là chướng ngại vật đuổi đi ngay được. Nhưng thấy khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc của gã thì chắc chắn chuyện này không phải đùa, thì thôi cứ thử để trâu bò đánh nhau tiện thể xem trình độ của gã trung niên này đến đâu.
Tôi lại chạy về phía con hẻm rồi từ từ hé mắt ngó ra xem diễn biến tiếp tục của trận quyết đấu, gã trung niên nghiêm mặt lấy trong túi ra một vật gì đó rồi dùng âm thần lên tiếng:
- Mộc tinh...! Ta xem ngươi lần này còn dùng trò mèo gì để đấu lại nữa...!
Tên mộc tinh tái mặt lại khi nhìn thấy vật thể kì lạ của gã trung niên, hắn lùi lại rồi xua tay lắp bắp:
- Đừng... đừng mà...! Tôi biết lỗi rồi....! Tôi không dám hại người nữa...! Tha cho tôi đi mà...!
Gã trung niên đưa vật thể kì lạ đó ra trước mặt rồi lấy tay bắt quyết, lúc này tôi mới có thể nhìn rõ vật kì lạ đó rốt cuộc là cái gì. Một miếng kim loại màu ánh bạc, hình như nó có vẻ gì đó giống một cái lệnh bài.
- Gửi sớ trời, mời chư tiên! Về đây chứng giám nhập thân con tiêu diệt yêu ma tà đạo! Kính khẩn "Tản Viên Sơn Thánh" giáng trần!
Một ánh sáng trên trời chiếu thẳng xuống người gã trung niên tỏa ra bá khí ngút trời. Phép thuật này hình như hơi quen quen, tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải, thôi đúng rồi.... Thỉnh thần linh....
- Cậu là....!
- Khi nào thắng được con yêu quái đã rồi hãy nói chuyện tiếp đi!
Tôi nhăn mặt lấy hai tay dứt mạnh rễ cây ra khỏi người gã, bỗng nhiên gáy tôi có cảm giác lành lạnh. Một tiếng gầm gừ khe khẽ rít lên đằng sau lưng tôi:
- Nhãi con...! Dám đánh lén tao...! Vậy mày cũng lên đường theo nó đi....!
- Bang...!
Một tiếng kêu chát chúa vang lên, tôi quay mặt lại xem chuyện gì xảy ra chỉ thấy mộc tinh bị đẩy ra xa vài bước. Đâu đó vẫn thấy một làn khói mỏng đang phảng phất trong không trung, gã trung niên đã thoát khỏi rễ cây từ lúc nào.
- Tiểu tử mau lấp vào một góc...! Kẻo tự nhiên thành ruồi muỗi chết oan!
Bố khỉ nhà gã! Tôi vừa cứu gã xong giờ gã lại coi tôi là chướng ngại vật đuổi đi ngay được. Nhưng thấy khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc của gã thì chắc chắn chuyện này không phải đùa, thì thôi cứ thử để trâu bò đánh nhau tiện thể xem trình độ của gã trung niên này đến đâu.
Tôi lại chạy về phía con hẻm rồi từ từ hé mắt ngó ra xem diễn biến tiếp tục của trận quyết đấu, gã trung niên nghiêm mặt lấy trong túi ra một vật gì đó rồi dùng âm thần lên tiếng:
- Mộc tinh...! Ta xem ngươi lần này còn dùng trò mèo gì để đấu lại nữa...!
Tên mộc tinh tái mặt lại khi nhìn thấy vật thể kì lạ của gã trung niên, hắn lùi lại rồi xua tay lắp bắp:
- Đừng... đừng mà...! Tôi biết lỗi rồi....! Tôi không dám hại người nữa...! Tha cho tôi đi mà...!
Gã trung niên đưa vật thể kì lạ đó ra trước mặt rồi lấy tay bắt quyết, lúc này tôi mới có thể nhìn rõ vật kì lạ đó rốt cuộc là cái gì. Một miếng kim loại màu ánh bạc, hình như nó có vẻ gì đó giống một cái lệnh bài.
- Gửi sớ trời, mời chư tiên! Về đây chứng giám nhập thân con tiêu diệt yêu ma tà đạo! Kính khẩn "Tản Viên Sơn Thánh" giáng trần!
Một ánh sáng trên trời chiếu thẳng xuống người gã trung niên tỏa ra bá khí ngút trời. Phép thuật này hình như hơi quen quen, tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải, thôi đúng rồi.... Thỉnh thần linh....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook