Tôi Không Phải Fan Của Cậu
-
Chương 56: Phát hiện của Kin
Băng Di trở về nhà. Không có ai ở nhà cả. Chắc là mẹ cô đã tới công ti, còn bà ngoại với chị giúp việc chắc đã đi siêu thị mua đồ.
Cô lên phòng, nhanh chóng thay đồ. Vẫn là bộ quần áo đen bó sát, áo khoác jacket đen, đôi boot da cùng với đôi găng tay cũng màu đen. Cô xõa tóc ra, mái tóc dài ngang lưng. Lấy chìa khóa xe moto, cô đi xuống dưới nhà. Cô vào gara, bằng một vài động tác quen thuộc tới mức nhắm mặt lại cô cũng làm được, cô phóng xe ra khỏi nhà.
Chiếc xe lao vun vút trên đường phố. Giữa đường phố náo nhiệt, chiếc xe vẫn không chịu giảm tốc độ. Chẳng ai dám nghĩ người điều khiển chiếc moto ấy là một cô gái cả.
Đến biệt thự, cô dừng xe, ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ mở cửa. Cánh cổng từ từ mở ra, chiếc xe tiến nhanh vào bên trong, rồi lại đóng lại. Người ngoài rất muốn biết bên trong của cánh cổng ấy là những gì nhưng không thể. Sự bảo vệ nghiêm ngặt của đám vệ sĩ cùng với quyền lực vô cùng của ông chủ căn biệt thự này thì đến cảnh sát cũng chẳng dám động vào.
Băng Di vừa bước vào biệt thự đã gặp mấy người giúp việc đang dọn dẹp phòng khách rồi trong bếp . Theo thói quen khi tới đây, cô lên tiếng :
- Chào.
Những người giúp việc thấy cô thì chân tay bủn rủn, lúng túng. Họ sợ cô. Họ lắp bắp :
- Chào....cô.....
- Không cần sợ tôi như thế đâu. Tôi không phải kẻ đáng sợ. - Cô nói.
- Dạ... - Họ đồng thanh, nhưng nghe rất nhỏ.
Khi cô đang định lên trên tầng thì chợt dừng lại. Cô nhìn thấy cô bé giúp việc lần trước cô gặp đang quỳ xuống nền nhà, lau bàn, khuôn mặt không chút sức sống. Đôi mắt vô hồn, người cô bé run run. Trên người cô bé, cô thấy những vết thương, vết sẹo cứ tiếp nhau. Bộ váy giúp việc còn xộc xệch, tóc rối, trên má nước mắt còn chưa kịp khô.
- Cô bé này vừa làm việc ở khu B phải không? - Cô hỏi.
Một cô gái giúp việc khác đứng gần cô bé ấy, trả lời cô:
- Vâng.
- Nói lại với quản gia là tôi muốn người khác thay cô bé ấy hằng ngày sang làm việc ở khu B.
- Nhưng... - Cô giúp việc đó bỏ dở câu.
- Nhưng làm sao?
- Việc cho Tiểu Quân sang làm việc ở khu B là yêu cầu của cô Sherry.
- Chỉ cần nói lại với quản gia như vậy. Việc khác để tôi lo.
- Dạ vâng.
Băng Di không nói gì, lặng lẽ lên trên tầng. Cô cứ thế đi đến phòng Kin.
Vừa mới bước vào phòng cô đã hỏi ngay:
- Có chuyện gì mà muốn gặp tôi vậy?
Kin đang ngồi trên ghế sofa, trả lời :
- Rose, cô ta chết rồi.
- Chẳng phải đang tiến triển rất tốt sao?
- Vết thương ở bụng bị nhiễm trùng. Không còn cách nào cứu được.
Băng Di ngồi xuống ghế, thở dài :
- Chán nhỉ? Tôi tưởng sẽ cứu được.
- Haizzzz. Cô ta chết cũng hơi tiếc, nhưng cũng tốt cho cô và tôi.
Băng Di suy nghĩ một lát, rồi nhếch môi cười. Nụ cười khóe miệng như ánh trăng vào đêm không sao, ma mị, vằng vặc soi sáng.
- Mà gọi tôi đến chỉ để nói chuyện này thôi à?
- Không.
- Vậy còn chuyện gì nữa?
Kin nhìn cô, lưỡng lự không muốn nói. Nhưng rốt cuộc thì:
- Trên vai cô ta có một hình xăm hoa hồng giống hệt với hình xăm trên vai Ryan. Cũng màu đỏ thẫm như máu, cũng là vết sẹo rồi phun màu lên, giống nhau đến từng chi tiết.
Cô nghe Kin nói xong thì giật mình. Không thể nào như vậy được. Hình xăm hoa hồng trên vai Triều Anh vốn rất đặc biệt, nó có từ khi cậu ấy còn nhỏ. Hình xăm ấy không phải vẽ mà là dùng một khối sắt có in hình hoa hồng, nung nóng rồi in vào vai, đợi khi nào vết bỏng khỏi thì mới phun màu vào. Hoa hồng được xăm sống động như thật, màu đỏ thẫm như nhuốm màu máu, trên những cánh hoa còn có vài giọt máu đọng lại nữa. Nếu nói về hình xăm hoa hồng như thật thì không thiếu người có, nhưng xăm theo kiểu làm thành sẹo rồi phun màu lên thì rất hiếm. Chẳng ai lại muốn làm đẹp cơ thể mình theo cách đấy cả.
Chỉ có Triều Anh là sinh ra trong một gia đình có bố từng là người nắm trong tay mọi quyền lực, chi phối cả thế giới ngầm, mẹ là sát thủ nổi tiếng dã man. Ngay từ nhỏ đã được huấn luyện khắt nghiệt để trở thành một sát thủ thực thụ, làm việc cho chính bố mẹ mình. Họ còn bắt buộc Triều Anh phải có một hình xăm theo cách đó để chứng tỏ cậu ấy là người mang trong mình dòng máu lạnh lẽo của sát thủ. Nhưng cậu ấy lại vốn là người có tâm hồn trong sáng, tấm lòng nhân hậu, dù được huấn luyện nghiêm ngặt nhưng vẫn giữ được ít nhiều tính cách thật của mình. Khi bố mẹ cậu ấy bị kẻ thù giết, Triều Anh đã được cha nuôi cứu và trở thành một thành viên của Death. Nghe nói cậu ấy còn có một người chị gái nhưng cũng đã bị giết trong buổi đột nhập năm đó. Nhưng không lẽ....
Kin lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta đã quá mệt với những gì vừa xảy ra. Ra sức tìm cách cứu Rose rồi cũng không được kết quả gì, đã làm anh ta đau đầu rồi. Lại phát hiện ra hình xăm giống y hệt hình xăm của Ryan trên vai của Rose. Suy nghĩ liên miên làm anh ta ngày càng đau đầu hơn. Suy nghĩ rối ren không tìm ra mối gỡ. Anh ta nghĩ mình sẽ có câu trả lời gì đó khi nói chuyện với Regina. Vậy nên mới tìm đến cô.
- Cũng nghĩ như tôi à? - Kin hỏi.
Cô nhấn giọng:
- Không lẽ lại như vậy. Khó tin thật.
- Cũng không chắc chắn. Nhưng cũng có thể lắm.
Cô đột ngột đứng dậy, đi ra phía cửa phòng. Vừa mở cửa cô vừa nói:
- Tôi sẽ tìm hiểu.
Cô lên phòng, nhanh chóng thay đồ. Vẫn là bộ quần áo đen bó sát, áo khoác jacket đen, đôi boot da cùng với đôi găng tay cũng màu đen. Cô xõa tóc ra, mái tóc dài ngang lưng. Lấy chìa khóa xe moto, cô đi xuống dưới nhà. Cô vào gara, bằng một vài động tác quen thuộc tới mức nhắm mặt lại cô cũng làm được, cô phóng xe ra khỏi nhà.
Chiếc xe lao vun vút trên đường phố. Giữa đường phố náo nhiệt, chiếc xe vẫn không chịu giảm tốc độ. Chẳng ai dám nghĩ người điều khiển chiếc moto ấy là một cô gái cả.
Đến biệt thự, cô dừng xe, ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ mở cửa. Cánh cổng từ từ mở ra, chiếc xe tiến nhanh vào bên trong, rồi lại đóng lại. Người ngoài rất muốn biết bên trong của cánh cổng ấy là những gì nhưng không thể. Sự bảo vệ nghiêm ngặt của đám vệ sĩ cùng với quyền lực vô cùng của ông chủ căn biệt thự này thì đến cảnh sát cũng chẳng dám động vào.
Băng Di vừa bước vào biệt thự đã gặp mấy người giúp việc đang dọn dẹp phòng khách rồi trong bếp . Theo thói quen khi tới đây, cô lên tiếng :
- Chào.
Những người giúp việc thấy cô thì chân tay bủn rủn, lúng túng. Họ sợ cô. Họ lắp bắp :
- Chào....cô.....
- Không cần sợ tôi như thế đâu. Tôi không phải kẻ đáng sợ. - Cô nói.
- Dạ... - Họ đồng thanh, nhưng nghe rất nhỏ.
Khi cô đang định lên trên tầng thì chợt dừng lại. Cô nhìn thấy cô bé giúp việc lần trước cô gặp đang quỳ xuống nền nhà, lau bàn, khuôn mặt không chút sức sống. Đôi mắt vô hồn, người cô bé run run. Trên người cô bé, cô thấy những vết thương, vết sẹo cứ tiếp nhau. Bộ váy giúp việc còn xộc xệch, tóc rối, trên má nước mắt còn chưa kịp khô.
- Cô bé này vừa làm việc ở khu B phải không? - Cô hỏi.
Một cô gái giúp việc khác đứng gần cô bé ấy, trả lời cô:
- Vâng.
- Nói lại với quản gia là tôi muốn người khác thay cô bé ấy hằng ngày sang làm việc ở khu B.
- Nhưng... - Cô giúp việc đó bỏ dở câu.
- Nhưng làm sao?
- Việc cho Tiểu Quân sang làm việc ở khu B là yêu cầu của cô Sherry.
- Chỉ cần nói lại với quản gia như vậy. Việc khác để tôi lo.
- Dạ vâng.
Băng Di không nói gì, lặng lẽ lên trên tầng. Cô cứ thế đi đến phòng Kin.
Vừa mới bước vào phòng cô đã hỏi ngay:
- Có chuyện gì mà muốn gặp tôi vậy?
Kin đang ngồi trên ghế sofa, trả lời :
- Rose, cô ta chết rồi.
- Chẳng phải đang tiến triển rất tốt sao?
- Vết thương ở bụng bị nhiễm trùng. Không còn cách nào cứu được.
Băng Di ngồi xuống ghế, thở dài :
- Chán nhỉ? Tôi tưởng sẽ cứu được.
- Haizzzz. Cô ta chết cũng hơi tiếc, nhưng cũng tốt cho cô và tôi.
Băng Di suy nghĩ một lát, rồi nhếch môi cười. Nụ cười khóe miệng như ánh trăng vào đêm không sao, ma mị, vằng vặc soi sáng.
- Mà gọi tôi đến chỉ để nói chuyện này thôi à?
- Không.
- Vậy còn chuyện gì nữa?
Kin nhìn cô, lưỡng lự không muốn nói. Nhưng rốt cuộc thì:
- Trên vai cô ta có một hình xăm hoa hồng giống hệt với hình xăm trên vai Ryan. Cũng màu đỏ thẫm như máu, cũng là vết sẹo rồi phun màu lên, giống nhau đến từng chi tiết.
Cô nghe Kin nói xong thì giật mình. Không thể nào như vậy được. Hình xăm hoa hồng trên vai Triều Anh vốn rất đặc biệt, nó có từ khi cậu ấy còn nhỏ. Hình xăm ấy không phải vẽ mà là dùng một khối sắt có in hình hoa hồng, nung nóng rồi in vào vai, đợi khi nào vết bỏng khỏi thì mới phun màu vào. Hoa hồng được xăm sống động như thật, màu đỏ thẫm như nhuốm màu máu, trên những cánh hoa còn có vài giọt máu đọng lại nữa. Nếu nói về hình xăm hoa hồng như thật thì không thiếu người có, nhưng xăm theo kiểu làm thành sẹo rồi phun màu lên thì rất hiếm. Chẳng ai lại muốn làm đẹp cơ thể mình theo cách đấy cả.
Chỉ có Triều Anh là sinh ra trong một gia đình có bố từng là người nắm trong tay mọi quyền lực, chi phối cả thế giới ngầm, mẹ là sát thủ nổi tiếng dã man. Ngay từ nhỏ đã được huấn luyện khắt nghiệt để trở thành một sát thủ thực thụ, làm việc cho chính bố mẹ mình. Họ còn bắt buộc Triều Anh phải có một hình xăm theo cách đó để chứng tỏ cậu ấy là người mang trong mình dòng máu lạnh lẽo của sát thủ. Nhưng cậu ấy lại vốn là người có tâm hồn trong sáng, tấm lòng nhân hậu, dù được huấn luyện nghiêm ngặt nhưng vẫn giữ được ít nhiều tính cách thật của mình. Khi bố mẹ cậu ấy bị kẻ thù giết, Triều Anh đã được cha nuôi cứu và trở thành một thành viên của Death. Nghe nói cậu ấy còn có một người chị gái nhưng cũng đã bị giết trong buổi đột nhập năm đó. Nhưng không lẽ....
Kin lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta đã quá mệt với những gì vừa xảy ra. Ra sức tìm cách cứu Rose rồi cũng không được kết quả gì, đã làm anh ta đau đầu rồi. Lại phát hiện ra hình xăm giống y hệt hình xăm của Ryan trên vai của Rose. Suy nghĩ liên miên làm anh ta ngày càng đau đầu hơn. Suy nghĩ rối ren không tìm ra mối gỡ. Anh ta nghĩ mình sẽ có câu trả lời gì đó khi nói chuyện với Regina. Vậy nên mới tìm đến cô.
- Cũng nghĩ như tôi à? - Kin hỏi.
Cô nhấn giọng:
- Không lẽ lại như vậy. Khó tin thật.
- Cũng không chắc chắn. Nhưng cũng có thể lắm.
Cô đột ngột đứng dậy, đi ra phía cửa phòng. Vừa mở cửa cô vừa nói:
- Tôi sẽ tìm hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook