Tôi Không Phải Fan Của Cậu
-
Chương 55: Ai hơn ai
Ring..... Ring....
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự không gian yên tĩnh giữa cô và hắn.
Nhưng điều đó có vẻ không làm hắn để ý. Hắn vẫn hướng đôi mắt về phía rất xa, mải suy nghĩ. Gió làm mái tóc hắn bay bay. Hắn trầm ngâm, nghĩ ngợi rất nhiều.
Cô nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình. Cô lén nhìn sang hắn. Thật may cho cô, hắn không hề để ý đến. Cô nhẹ nhõm, mở điện thoại ra xem.
“ From: Xxxx
Có chuyện gấp. Tôi muốn gặp cô.”
Tin nhắn của Kin. Anh ta đột nhiên muốn gặp cô làm gì chứ. Chắc chắn là có chuyện rồi.
Nhưng điều cô lo lắng nhất không phải là việc Kin muốn gặp cô làm gì mà là ở hắn. Cô không muốn làm hắn buồn nữa. Phải làm cách nào để vẹn cả đôi đường, vừa tới gặp Kin mà vừa làm hắn vui vẻ được.
Cô nhăn mặt, suy nghĩ một lát. Nói thẳng ra ư? Như vậy quá phũ phàng với hắn. Thuyết phục hắn nghe theo cô. Đương nhiên hắn sẽ đồng ý nhưng sẽ không vui vẻ chút nào. Cách này không được, cách kia cũng không được làm đầu óc cô rối bời...
- Này, Tuấn Khải. - Cô gọi.
- Sao vậy? - Hắn quay lại hỏi cô.
- Cậu sẽ đợi tôi chứ, được không?
- Đợi cậu? Có chuyện gì sao?
- Chỉ cần cậu trả lời thôi. Dù có chuyện gì xảy ra cậu vẫn sẽ đợi tôi chứ?
- Ừ. Sẽ luôn đợi.
- Cám ơn cậu.
- Có chuyện rồi à? - Hắn hỏi.
- Mẹ tôi nhắn tin bảo tôi về gấp. Cậu có giận tôi không?
Đôi mắt hắn thoáng buồn. Nỗi buồn như ám ảnh lấy ánh mắt. Khuôn mặt hắn cũng thay đổi hẳn đi. Điều đó làm cô thấy mình thật sự có lỗi.
- Tôi... Tôi... Xin lỗi - Cô cúi mặt, ấp úng.
- Cậu vẫn ngốc như vậy sao Băng Di?
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ, khó hiểu.
- Sao?
- Chỉ có việc đó thôi mà làm như cậu sắp đi xa lắm ý. Cái gì mà đợi cậu chứ? Làm tôi giật mình tưởng chuyện gì. Cậu có việc bận, không ở lại được thì chỉ cần nói thẳng với tôi thôi, đừng vòng vo kiểu đấy nữa. Tôi không giận cậu đâu, làm gì có nam tử nào giận người mình yêu thương vì một lý do không đáng đấy. Cậu đúng là ngốc mà!
- Phải rồi. Tôi ngốc. Tôi nói vòng vo khiến cậu lo lắng. Nhưng tôi chỉ sợ cậu giận tôi thôi, chỉ sợ cậu buồn thôi. Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi không muốn là nguyên nhân làm cậu mất vui....
Cô nói xong, hai mắt hơi đỏ. Giọng nói cũng nghẹn ngào như sắp khóc. Cảm xúc ùa về dồn lại trong lòng cô.
Hắn nhìn cô, người con gái nhỏ bé mà hắn rất mực muốn cưng chiều. Hắn thấy mình có chút quá đáng trong lời nói khi nãy. Hắn vội vàng xin lỗi, dỗ dành cô:
- Tôi xin lỗi, tôi nói hơi nặng lời với cậu. Tôi xin lỗi mà, cậu đừng khóc được không? Khóc trông xấu lắm, phải cười lên mới xinh chứ. Băng Di à, tôi sai rồi mà. Tôi xin lỗi mà.
Băng Di thấy hai tay hắn đang đặt trên vai mình thì bỗng vung tay gạt ngay ra. Hắn hoảng hồn, đinh ninh lần này sẽ phải mua hẳn mười cái kẹo mút khổng lồ để xin lỗi cô thì:
- Cậu nghĩ tôi là trẻ con à? Cái kiểu dỗ dành của cậu đem về mà dỗ em cậu ấy.
- Hì hì. Tôi có bao giờ dỗ dành ai đâu mà biết cách dỗ chứ. Nhưng mà Băng Di à, cho tôi xin lỗi nhé.
- Bỏ đi. Tôi giận cậu làm gì mà.
Hắn nghe được câu đấy thì mừng rỡ. Hắn cười cười, vô thức đưa tay lên véo má cô một cái.
- Càng ngày cậu càng đáng yêu đấy Triệu Băng Di.
Băng Di xoa xoa má, cô quát:
- Sao cậu dám véo má tôi hả? Bộ chán sống rồi sao?
Hắn lại thấy cô tức rồi mà còn cố tình nhe miệng ra cười. Nhìn hắn mà cô phát ghét lên được. Rồi bỗng, cô cười nham hiểm.
Hắn không được nhìn thấy nụ cười chết người đó của cô nên vẫn còn cười được. Theo hắn, có lẽ cô xinh nhất, dễ thương nhất là lúc cô tức giận. Vậy nên hắn chỉ muốn trêu chọc để được thấy biểu cảm đó của cô.
Cô hơi kiễng chân lên, đưa tay véo má hắn. Cô véo rất mạnh nên hắn không thể nào cười nổi nữa luôn. Hắn nhăn nhó:
- Á... Á.... Đau... Đau...
Cô phá lên cười, chịu bỏ tay ra. Cô không thể ngừng cười cho đến khi bắt gặp ánh mắt giết người cùng khuôn mặt tức giận của hắn.
Hắn nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Hình như ánh mắt này, biểu cảm đáng sợ này cô chạm phải một lần rồi. Lần mà hắn ghen vì cô chỉ mải nói chuyện với Nguyên và Thiên, bỏ mặc hắn. Hình như cô lại vừa làm một việc tội lỗi lắm thì phải. Nhưng mà hắn véo má cô mà, sao cô không được phép véo lại chứ. Nói đi nói lại thì hắn đúng là đồ đáng ghét mà. Toàn bắt nạt cô thôi.
Cô thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, từng bước tiến lại gần mình thì hơi hoảng. Cô quay ngang quay dọc tìm sự cầu cứu. Cô phải sớm thoát khỏi cái tên Đại ca đáng sợ này. Hắn càng tiến gần hơi, cô càng run. Không phải sẽ ép cô vào chân tường rồi sẽ nói một câu nồng nặc mùi sát khí, ví dụ như “không được động vào người tôi “ chứ. Nghĩ vậy thôi cũng thấy lạnh người rồi.
- A, đùa với cậu hơi lâu rồi nhỉ. Tôi phải về rồi, không mẹ tôi sẽ giận lắm đó. Tạm biệt cậu nha.
Cô nói xong, giơ tay vẫy vẫy hắn rồi cứ hướng về phía cầu mà đi thẳng. Đằng sau cô lại là một ánh mắt khác, ánh mắt theo dõi, vừa vui vừa buồn, ánh mắt đầy quan tâm của một chàng trai.
“ Dám trêu lại tôi. Cậu sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu, Triệu Băng Di.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự không gian yên tĩnh giữa cô và hắn.
Nhưng điều đó có vẻ không làm hắn để ý. Hắn vẫn hướng đôi mắt về phía rất xa, mải suy nghĩ. Gió làm mái tóc hắn bay bay. Hắn trầm ngâm, nghĩ ngợi rất nhiều.
Cô nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình. Cô lén nhìn sang hắn. Thật may cho cô, hắn không hề để ý đến. Cô nhẹ nhõm, mở điện thoại ra xem.
“ From: Xxxx
Có chuyện gấp. Tôi muốn gặp cô.”
Tin nhắn của Kin. Anh ta đột nhiên muốn gặp cô làm gì chứ. Chắc chắn là có chuyện rồi.
Nhưng điều cô lo lắng nhất không phải là việc Kin muốn gặp cô làm gì mà là ở hắn. Cô không muốn làm hắn buồn nữa. Phải làm cách nào để vẹn cả đôi đường, vừa tới gặp Kin mà vừa làm hắn vui vẻ được.
Cô nhăn mặt, suy nghĩ một lát. Nói thẳng ra ư? Như vậy quá phũ phàng với hắn. Thuyết phục hắn nghe theo cô. Đương nhiên hắn sẽ đồng ý nhưng sẽ không vui vẻ chút nào. Cách này không được, cách kia cũng không được làm đầu óc cô rối bời...
- Này, Tuấn Khải. - Cô gọi.
- Sao vậy? - Hắn quay lại hỏi cô.
- Cậu sẽ đợi tôi chứ, được không?
- Đợi cậu? Có chuyện gì sao?
- Chỉ cần cậu trả lời thôi. Dù có chuyện gì xảy ra cậu vẫn sẽ đợi tôi chứ?
- Ừ. Sẽ luôn đợi.
- Cám ơn cậu.
- Có chuyện rồi à? - Hắn hỏi.
- Mẹ tôi nhắn tin bảo tôi về gấp. Cậu có giận tôi không?
Đôi mắt hắn thoáng buồn. Nỗi buồn như ám ảnh lấy ánh mắt. Khuôn mặt hắn cũng thay đổi hẳn đi. Điều đó làm cô thấy mình thật sự có lỗi.
- Tôi... Tôi... Xin lỗi - Cô cúi mặt, ấp úng.
- Cậu vẫn ngốc như vậy sao Băng Di?
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ, khó hiểu.
- Sao?
- Chỉ có việc đó thôi mà làm như cậu sắp đi xa lắm ý. Cái gì mà đợi cậu chứ? Làm tôi giật mình tưởng chuyện gì. Cậu có việc bận, không ở lại được thì chỉ cần nói thẳng với tôi thôi, đừng vòng vo kiểu đấy nữa. Tôi không giận cậu đâu, làm gì có nam tử nào giận người mình yêu thương vì một lý do không đáng đấy. Cậu đúng là ngốc mà!
- Phải rồi. Tôi ngốc. Tôi nói vòng vo khiến cậu lo lắng. Nhưng tôi chỉ sợ cậu giận tôi thôi, chỉ sợ cậu buồn thôi. Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi không muốn là nguyên nhân làm cậu mất vui....
Cô nói xong, hai mắt hơi đỏ. Giọng nói cũng nghẹn ngào như sắp khóc. Cảm xúc ùa về dồn lại trong lòng cô.
Hắn nhìn cô, người con gái nhỏ bé mà hắn rất mực muốn cưng chiều. Hắn thấy mình có chút quá đáng trong lời nói khi nãy. Hắn vội vàng xin lỗi, dỗ dành cô:
- Tôi xin lỗi, tôi nói hơi nặng lời với cậu. Tôi xin lỗi mà, cậu đừng khóc được không? Khóc trông xấu lắm, phải cười lên mới xinh chứ. Băng Di à, tôi sai rồi mà. Tôi xin lỗi mà.
Băng Di thấy hai tay hắn đang đặt trên vai mình thì bỗng vung tay gạt ngay ra. Hắn hoảng hồn, đinh ninh lần này sẽ phải mua hẳn mười cái kẹo mút khổng lồ để xin lỗi cô thì:
- Cậu nghĩ tôi là trẻ con à? Cái kiểu dỗ dành của cậu đem về mà dỗ em cậu ấy.
- Hì hì. Tôi có bao giờ dỗ dành ai đâu mà biết cách dỗ chứ. Nhưng mà Băng Di à, cho tôi xin lỗi nhé.
- Bỏ đi. Tôi giận cậu làm gì mà.
Hắn nghe được câu đấy thì mừng rỡ. Hắn cười cười, vô thức đưa tay lên véo má cô một cái.
- Càng ngày cậu càng đáng yêu đấy Triệu Băng Di.
Băng Di xoa xoa má, cô quát:
- Sao cậu dám véo má tôi hả? Bộ chán sống rồi sao?
Hắn lại thấy cô tức rồi mà còn cố tình nhe miệng ra cười. Nhìn hắn mà cô phát ghét lên được. Rồi bỗng, cô cười nham hiểm.
Hắn không được nhìn thấy nụ cười chết người đó của cô nên vẫn còn cười được. Theo hắn, có lẽ cô xinh nhất, dễ thương nhất là lúc cô tức giận. Vậy nên hắn chỉ muốn trêu chọc để được thấy biểu cảm đó của cô.
Cô hơi kiễng chân lên, đưa tay véo má hắn. Cô véo rất mạnh nên hắn không thể nào cười nổi nữa luôn. Hắn nhăn nhó:
- Á... Á.... Đau... Đau...
Cô phá lên cười, chịu bỏ tay ra. Cô không thể ngừng cười cho đến khi bắt gặp ánh mắt giết người cùng khuôn mặt tức giận của hắn.
Hắn nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Hình như ánh mắt này, biểu cảm đáng sợ này cô chạm phải một lần rồi. Lần mà hắn ghen vì cô chỉ mải nói chuyện với Nguyên và Thiên, bỏ mặc hắn. Hình như cô lại vừa làm một việc tội lỗi lắm thì phải. Nhưng mà hắn véo má cô mà, sao cô không được phép véo lại chứ. Nói đi nói lại thì hắn đúng là đồ đáng ghét mà. Toàn bắt nạt cô thôi.
Cô thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, từng bước tiến lại gần mình thì hơi hoảng. Cô quay ngang quay dọc tìm sự cầu cứu. Cô phải sớm thoát khỏi cái tên Đại ca đáng sợ này. Hắn càng tiến gần hơi, cô càng run. Không phải sẽ ép cô vào chân tường rồi sẽ nói một câu nồng nặc mùi sát khí, ví dụ như “không được động vào người tôi “ chứ. Nghĩ vậy thôi cũng thấy lạnh người rồi.
- A, đùa với cậu hơi lâu rồi nhỉ. Tôi phải về rồi, không mẹ tôi sẽ giận lắm đó. Tạm biệt cậu nha.
Cô nói xong, giơ tay vẫy vẫy hắn rồi cứ hướng về phía cầu mà đi thẳng. Đằng sau cô lại là một ánh mắt khác, ánh mắt theo dõi, vừa vui vừa buồn, ánh mắt đầy quan tâm của một chàng trai.
“ Dám trêu lại tôi. Cậu sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu, Triệu Băng Di.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook