Cô hiện đang là sinh viên năm hai ngành Luật của trường đại học đứng đầu cả nước - đại học B.

Vừa khai giảng học kỳ mới chưa được vài ngày thì thế giới đột nhiên trở nên như vậy.

Cô bị bao vây ở trường học, mất liên lạc với người nhà.Lúc một đám zombie tấn công vào đại học B, hai trong số người bạn cùng phòng của cô bị thương ở cánh tay, lập tức biến dị ngay tại chỗ.

Còn có một người tên Kim Hoa chạy trốn cùng cô, trong lúc hỗn loạn các cô gặp phải một nhóm dị năng nhỏ.

Thành viên nhóm đó thấy hai sinh viên nữ tay trói gà không chặt nên trong chốc lát thấy không nỡ, bọn họ dẫn các cô đi cùng.Dù thiếu ăn nhưng mạng sống của cô vẫn được bảo đảm.

Uyển Như cho rằng mình có thể đi theo nhóm nhỏ này để tìm được bố mẹ, thế nhưng tình hình lại không thuận lợi như vậy.Nhóm dị năng có bốn người, đều là nam, tuổi tác không lớn lắm, trông cỡ hai mươi bốn hai mươi lăm gì đó.


Bởi vì trong nhóm không có cô gái nào nên lần này có đến hai người, mấy nam sinh đó đều tỏ thái độ khách khí.

Đặc biệt là Uyển Như xinh đẹp, lúc đó cô là hoa khôi của ngành nên càng được ưa thích.Có lẽ vì đố kị, cảm thấy Uyển Như cướp đi ánh nhìn của người khác, Kim Hoa sinh lòng bất mãn.

Lúc bốn người kia chuyên tâm chống lại zombie, không có thời gian để xem các cô, Kim Hoa đã đẩy Uyển Như ra.

Hàng rào bảo vệ trên cầu treo đã hư từ lâu, Uyển Như hoảng loạn không kịp chuẩn bị đã rơi xuống sông.Âm thanh người rơi xuống nước khiến bốn người kia chú ý đến.

Bọn họ có lòng muốn cứu người, đáng tiếc đám zombie xúm lại ngày càng đông, bọn họ không thể tiến lên đành bỏ lại Uyển Như đang chìm dưới nước.Cô bơi theo dòng chảy của sông rất lâu, không nhìn thấy bóng dáng zombie trên đường đi, lúc đó Uyển Như đã kiệt sức mới bò lên bờ.

Xung quanh không có lấy một bóng người, cô càng không tìm được phương hướng, bèn kiên trì đi theo đúng một phía.

Vận khí không tốt mấy nên nửa đường đụng phải zombie, cô phải chạy hơn phân nửa thành phố mới đến được chỗ này.Cô cũng không biết đây là nơi đâu, gần đó cũng không có những ngôi nhà khác, chỉ có một căn nhà độc lập, cứ như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Không bị zombie tập kích, trong nhà ngăn nắp sạch sẽ như lúc ban đầu.Cô không biết nước này có được cung cấp vô hạn không nên không dám xài nhiều.

Cô gội đầu tắm vài ba phút rồi vội vàng đi ra ngay.

Uyển Như dùng khăn lông khô lau đi nước trên mái tóc của mình rồi sửa sang quần áo mặc trên người.Cô khá ưng ý với bộ đồ dài này, có thể dễ dàng di chuyển chạy trốn.


Nhưng mà kích cỡ hơi lớn một chút, ống tay áo cũng như ống quần đều hơi dài.Cô xắn tay áo lên một lớp rồi chọn đôi giày thể thao trong cái tủ, đúng như dự đoán khá vừa chân.

Uyển Như soi gương chải tóc kỹ càng, sửa sang lại áo quần rồi đi xuống lầu.Ngón tay cái có cái không nhẹ nhàng đặt trên tay cầm xe đẩy, nghe thấy âm thanh truyền tới từ cầu thang, Mộ Hàn nhìn sang.

Động tác trên tay thoáng ngừng lại, anh cong môi khen: "Rất đẹp, nhưng quần áo hơi rộng một chút."Lời khen của anh rất thật lòng.

Gương mặt còn vương nước của cô gái ửng hồng, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe trong suốt như thấy được đáy, cô vui vẻ mím đôi môi đỏ mọng của mình, lộ ra vẻ non nớt ngây thơ không rành thế sự.

Dù cho có mặc bộ áo quần bình thường nhất cũng không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp của cô.Trước đây có rất nhiều như thế đến nơi này, nhưng cô lại là người xinh đẹp nhất.

Giống như con búp bê tinh xảo khiến người ta không nhịn được, ngứa tay muốn giấu đi.

Cũng không biết có thể sống được bao lâu, nếu như bị biến thành zombie xấu xí gì đó thì ít nhiều cũng hơi đáng tiếc.Hàng lông mi thật dài khẽ chớp, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, Mộ Hàn lấy bình cồn khử trùng trong hòm thuốc ra rồi đặt lên bàn trà, sau lại vẫy tay với cô gái: "Tôi thấy lòng bàn tay của cô bị rách ra, có rướm chút máu, dùng cồn này khử trùng đi để tránh nhiễm trùng."Uyển Như đi đến, ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện người đàn ông.


Cô rút hai cây bông gòn ra rồi vặn mở bình cồn.

Bông gòn nhúng cồn đụng vào vết thương khiến cô đau nhói, bàn tay cô hơi run rẩy, không thể làm tiếp được."Hay là tôi giúp cô." Mộ Hàn cất lời đúng lúc.Anh lấy ra hai cây bông gòn nữa rồi nhúng vào cồn, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của cô.

Trong lúc anh đang rủ mắt nhìn xuống dưới, cô gái nọ cắn môi không hề hé răng, bàn tay siết chặt vạt áo, khóe mắt đỏ lên.Chậc, thật mong manh dễ vỡ.Sau khi xử lý xong vết trầy ở lòng bàn tay, anh hỏi xem cô còn bị thương chỗ nào khác nữa không.

Cô gái do dự xắn ống quần lên, lộ ra chỗ máu ứ đọng nơi đầu gối.

Xanh xanh tím tím, còn sưng lên nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương