Tôi Gặp Phải Nam Chính Ngầm Ở Mạt Thế
-
Chương 1
Âm thanh gào thét của quái vật hòa lẫn cùng tiếng gió lọt vào tai Uyển Như, lòng cô lập tức nguội lạnh, đôi chân không biết mệt mỏi cứ chạy nhanh về phía trước.
Vì không chú ý cẩn thận, cô vấp phải cục đá trên đường rồi ngã lộn nhào, cú ngã xuống đất ấy khiến Uyển Như rách cả da.
Người cô vốn yếu ớt từ trước đến nay, nhưng giờ cũng không kịp để tâm nữa rồi, cô bèn nhanh chóng bò dậy.Âm thanh phía sau ngày càng gần, lúc sắp tuyệt vọng, cô nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ.
Ánh sáng chợt lóe lên, như thể tìm được hy vọng sống sót.
Cô lo lắng tiến đến ấn chuông cửa, hỏi: "Có người không?"Cót két, cửa sắt trong sân tự động mở ra.
Uyển Như thấy thế bèn chạy vào, vừa quay đầu nhìn thì cửa sắt đã khép lại, ngăn cách đám quái vật giương nanh múa vuốt ở bên ngoài cửa.Cô thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, qua quýt lau mồ hôi lấm tấm trên mặt mình.
Cô không để ý cái tay dính đầy bụi đang lau gương mặt của mình, vậy nên khuôn mặt nhỏ bỗng trở nên dơ hơn, duy chỉ có đôi mắt đặc biệt sáng sủa.Nghe thấy âm thanh cót két ở phía sau, Uyển Như căng thẳng cả người, cảnh giác quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà màu trắng đang đẩy xe lăn đi ra, khóe môi cong lên rồi cất giọng chào hỏi."Cô à, cô có muốn vào nghỉ ngơi trước một chút không?"Người đàn ông này có ngoại hình rất ưa nhìn.
Đôi mắt thâm thúy đen kịt, sống mũi cao thẳng.
Cái cổ thiên nga thon dài đẹp mắt, mái tóc lòa xòa trên trán cùng làn da mềm mịn, cả người lộ ra khí chất ôn hòa.
Đó là một người đàn ông đẹp trai, nếp sống lại càng tinh tế hơn.Quần áo sạch sẽ gọn gàng, gài nút chiếc áo khoác cẩn thận đến tận nút trên cùng.
Gió thổi nhẹ một cái, quanh mũi thoang thoảng hương thơm của người đàn ông, như là mùi hoa sơn chi.Cúi đầu nhìn lại mình, người đầy bụi đất, quần thì bị rách một chỗ do quẹt phải cành cây.
Bởi vì phải chạy thoát thân nên cô đã làm mất một chiếc giày, một người đẹp trai như vậy, cô nhất định sẽ liếc mắt nhìn lần thứ hai nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy vô cùng cảnh giác.Nửa năm trước virus zombie phát tác, nhanh chóng quét sạch cả nước.
Nền an ninh cũng như cuộc sống yên bình bị phá vỡ, nơi đâu cũng thấy được địa ngục trần gian.
Người bị nhiễm virus zombie sẽ mất hết lý trí, biến thành quái vật không có khả năng suy nghĩ, gặp người là cắn.
Mà người bị cắn sẽ biến thành đồng loại của nó, rồi tiếp tục lặp đi lặp lại như thế.Người sống thì nơm nớp lo sợ, vì mạng sống mà trốn đông trốn tây.
Có một số người bị dồn vào bước đường cùng nên đã đánh thức được dị năng, để mang lại cho mình nhiều hy vọng hơn ở nơi mạt thế này.
Nhưng phần lớn đều là người bình thường, mỗi khi đối mặt chỉ có thể chạy trốn.Ở nơi tràn đầy tuyệt vọng như thế nào, mạt thế u ám, ít ai có thể sống một cách gọn gàng sạch sẽ như vậy được, dù là cường giả cũng sẽ có lúc chật vật không chịu nổi.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại an phận ở một góc, cứ như chưa phải chịu tàn phá gì cả."Không cần lo lắng.
Hai chân của tôi tàn tật, không làm gì được cô." Mộ Hàn thấy cô gái hơi lưỡng lự nên không vui, tốt bụng nói: "Cô bị thương rồi, trong phòng có chút đồ dùng chữa bệnh, có thể khử trùng."Một đám zombie vây quanh cửa sắt, cánh tay xuyên qua khe cửa, mặt mày dữ tợn quơ quơ.
Uyển Như thấy cả da đầu tê rần, cô cách xa cánh cửa một chút, nói với người đàn ông: "Cám ơn anh, làm phiền rồi."Mộ Hàn cười cười không nói gì, đẩy xe lăn đi vào trong phòng rồi lấy ra một cái hòm thuốc xách tay trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn trà, sau đó chỉ chỉ lên lầu: "Bên trên có phòng tắm, còn có chỗ giặt quần áo.
Trên người cô dính bùn đất, nếu không tắm trước thì sao khử trùng vết thương được?"Anh nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: "Sau khi virus zombie phát tác, bố mẹ và chị của tôi đều đã mất tích, vậy nên ở đây chỉ có mình tôi.
Vì đi đứng bất tiện nên tôi vẫn luôn ở lầu một.
Lầu hai không có ai, cô có thể tự lựa quần áo để thay, tất cả đều rất sạch sẽ."Căn nhà này có ba tầng, trong nhà có đầy đủ tất cả các loại đồ dùng thường ngày, còn có bình sứ, đồ vật trang trí chạm khắc, có thể nhìn ra trước khi mạt thế, điều kiện kinh tế của người ở nhà này không tồi.Cả người đẫm mồ hôi, cơ thể cứ dinh dính, quần áo cũng rách tả tơi rồi, còn ngửi thấy vài mùi kỳ lạ nữa.
Uyển Như nhíu mày, cô thật sự rất muốn đi tắm trước: "Vậy làm phiền anh rồi."Cô nhấc chân đi lên lầu hai, có hai căn phòng rất lớn trên đó, một phòng treo đầy quần áo bốn mùa, còn có một gian phòng là nhà kính trồng hoa.
Đáng tiếc đã lâu hoa chưa được tưới nên tất cả đã chết khô.Cô chọn một bộ đồ đơn giản và thuận tiện di chuyển trong phòng chứa quần áo, rồi bước vào phòng tắm.
Cô đặt quần áo lên trên vách ngăn, cẩn thận kiểm tra phòng tắm, không chừa một ngóc ngách nào.
Không phát hiện vật kỳ lạ gì nên cô thấy yên tâm hơn, mở máy nước nóng lên.Vì sống sót mà chạy cả một ngày, hai chân của cô như bị chặt đứt vậy, cuối cùng cũng được tắm nước nóng, cơn mệt mỏi vơi đi rất nhiều..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook