Chu Mẫn nghe hai người nói chuyện mà mờ mịt, nói chuyện hợp nhau như vậy không đi kết hôn đúng thật là phí.

Hai người ngồi trên chiếc xe lâu đời của Tịnh Y, xe dừng trước một quán club rất lớn bên ngoài còn có một cái bảng lớn nhấp nháy như thu hút sự chú ý của người qua đường, Tịnh Y tìm chỗ đổ xe.

Ba người đi vào trong.

Đạo diễn Dư không thuê phòng mà thuê một cái bàn lớn ở ngay giữa trung tâm, bên trong còn có hồ bơi không ít người đang mặc đồ bơi nhảy ùng ùng xuống nước, nước bắn lên tung toé.

Tịnh Y với Tony rất nhanh liền nhập cuộc, Chu Mẫn lười động đậy ngồi ở sô pha trong tay cầm đĩa hoa quả mà ăn, mắt nhìn ở bên kia hồ bơi, chỗ đó đặt một con gấu màu nâu, người đi qua không nhịn được đưa tay vuốt nó hai ba cái, có người chạy lại chụp ảnh cùng.

Nhưng nó như mô hình, vừa to lại vừa cứng vừa nhìn liền biết sờ không đã, Chu Mẫn dời mắt nhìn sang chỗ khác.

Ở đây như nhà hàng thu nhỏ nhưng lại có quầy bar còn có hồ bơi, nhạc cũng rất lớn nhạc sập sình khiến người ta váng hết cả đầu.

Chu Mẫn gọi mấy món ăn, phục vụ rất nhanh liền đem món ra.

Chu Mẫn kêu người trong đoàn phim ăn, bọn họ làm gì có tâm trạng ăn uống, trên người toàn là nước nhảy xuống lại chạy lên bờ nhảy xuống lại đến Tịnh Y cũng ở một góc đằng kia với Tony.

Chu Mẫn không để ý đến bắt đầu động đũa.

Món ăn ở đây tuy không quá đặc sắc nhưng nước sốt lại rất ngon, béo nhưng không ngấy có vài món có nước sốt cay thì khỏi phải bàn.

Chu Mẫn ăn đến thoả mãn nhưng không quên lấy điện thoại chụp lại gửi cho Tử Minh.

Lúc mọi người về đã gần 1 giờ sáng, có người còn muốn đi tăng hai tăng ba trong đó không có Chu Mẫn.

Ba người đi chung về chung.

Chu Mẫn vừa đến khách sạn liền thay quần áo ngủ, ngồi trên sô pha lấy mấy bịch chân gà rút xương ra mà gặm cắn, mắt dính chặt trên tv.

Sáng hôm sau Tịnh Y qua phòng Chu Mẫn liền thấy cô ngồi trên sô pha như đã ngồi từ đêm hôm qua đến giờ.

Chu Mẫn nghe tiếng mở cửa liền nhìn sang, dưới mí mắt xuất hiện một quầng thâm nhàn nhạt không đến gần sẽ không thấy nhưng trên người đều là sự mệt mỏi do thức trắng đêm.

Chu Mẫn:" Chân gà của chị có phải có thuốc độc không? Em ăn xong không ngủ được."

Trong tv còn truyền ra giọng nói của người dẫn chương trình bản tin sáng, giọng nói rất có sức sống.

Tịnh Y đi vào đóng cửa lại nhìn bảy tám gói chân gà đã bị ăn sạch còn để nguyên hiện trường ở trên bàn.



- Một mình em ăn hết? Hôm qua chị thấy em ăn cũng không ít lúc về còn ăn bao nhiêu đây chân gà? Em ăn no quá không ngủ được thì có.

Chu Mẫn đứng dậy cả người lung lay như sắp đổ, Tịnh Y nhanh tay lẹ mắt kéo lấy tay Chu Mẫn ấn xuống sô pha.

- Bây giờ em đi ngủ đi, ngủ dậy chúng ta liền trở về, chị cũng không vội.

Chu Mẫn:" Em vội lắm, một lát về chị ghé sang trung tâm thương mại cho em đi, em phải mua đồ về nhà làm quà."

Tịnh Y:" Được được, trước tiên em cứ đi ngủ khi nào dậy chị chở em đến trung tâm thương mại."

Tịnh Y không muốn diễn viên đầu tiên mình quản lý cũng là người cuối cùng.

Thời đại bây giờ biết bao nhiêu người thức đêm rồi đột tử chết chứ, đa số toàn là giới trẻ.

Mấy hôm trước thời sự còn đưa tin nam diễn viên trẻ mới dành được giải cũng vừa qua đời vì thức đêm làm việc quá sức, đang ở tuổi đỉnh cao cuộc đời sự nghiệp đang phát triển nói ra đi liền ra đi, tiếc nuối bao nhiêu chứ.

Chu Mẫn:" Không ngủ, em phải về nhà, chị đợi em thay đồ."

Chu Mẫn đứng dậy, lắc lư đi vào nhà vệ sinh.

Tịnh Y thấy không khuyên được cô liền đứng ngồi không yên, chốc chốc lại gọi tên cô, đề phòng người ngất trong nhà vệ sinh nếu không có ai trả lời Tịnh Y tức tốc xông vào bên trong.

Số cấp cứu cũng đã soạn sẵn rồi.

Chu Mẫn thay đồ xong, liền kéo vali đi phía trước Tịnh Y.

Tịnh Y vừa lái xe vừa lo sợ Chu Mẫn sẽ ngất trên xe, số cấp cứu trước khi rời khách sạn đã cài làm số khẩn cấp rồi.

Tịnh Y lái xe đến trung tâm thương mại, Chu Mẫn đã che một ít khuyết điểm lên mặt son cũng thoa lên một chút, so với lúc sáng bây giờ nhìn có chút sức sống hơn nhiều.

Tịnh Y lần đầu tiên đi vào những chỗ như này hết nhìn đông lại ngó tây, Chu Mẫn cũng không khác gì chẳng qua đời trước Chu Mẫn có làm nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại đến nhân viên dọn vệ sinh cũng đã làm qua, còn vào đây là một khách hàng thì vẫn là lần đầu.

Hai người đi vào một cửa hàng bán khăn choàng.

Nhân viên thấy hai người liền niềm nở:" Xin chào, xin hỏi hai tiểu thư đã lựa được mẫu khăn choàng nào chưa?"

Chu Mẫn lắc đầu một cái:" Cho hỏi ở đây cô có bán loại khăn choàng màu nhu một chút cho người có tuổi không?"

Nhân viên dẫn hai người đến trước quầy khăn choàng, muốn màu nào cũng có đủ chẳng qua giá cũng không rẻ.

- Đều là khăn choàng vừa mới về, khăn choàng lông cũng có, mùa này tuy mặc có chúng nóng nhưng mà mùa đông choàng lên rất ấm.



Nói xong liền đi lại quầy đứng để hai người thoải mái lựa.

Tịnh Y nhìn giá khăn choàng mà nuốt ngụm nước miếng.

Khăn choàng còn đắt hơn gan của Tịnh Y.

Chu Mẫn lựa một cái khăn choàng màu đỏ đậm, màu này không quá nổi như màu đỏ sáng, chất khăn sờ vào liền biết choàng lên rất ấm dùng làm quà tặng không tồi.

Tịnh Y nhìn Chu Mẫn lấy ra thẻ đưa cho nhân viên, nói quẹt là quẹt đến nước mắt cũng không chảy.

Tịnh Y lại cảm thấy đau thắt tim gan giùm cô.

Chu Mẫn bề ngoài giả vờ như vậy nhưng bên trong tim gan như bị cái quẹt kia moi sạch ra rồi, thẻ này là của cô đó, đã lựa cái rẻ nhất rồi cũng đi tong gần phân nửa tiền trong thẻ.

Chu Mẫn mua thêm một cái thảm lông màu trắng, thảm này không dày cũng có chút mỏng nhưng sờ lên rất đã tay, Chu Mẫn thấy vậy liền mua, nhưng mà lần này là dùng thẻ của Tử lão gia, dù sao thảm lông này cũng quá đắt, tiền sót lại trong thẻ cũng không đủ quẹt.

Hai người ra khỏi trung tâm thương mại.

Chu Mẫn đặt hai túi đồ ra ghế phía sau, cốp xe đã nhồi hai vali của hai người không còn chỗ để nhồi thêm.

Trên đường về Chu Mẫn mua một chút đặt sản về cho thím Lưu.

Tịnh Y:" Em ngủ một lúc đi, khi nào tới chỗ chị gọi em dậy, chị thấy em dùng hết năng lượng của ngày hôm nay vô chỗ trung tâm thương mại kia rồi."

Chu Mẫn cũng muốn ngủ một chút nhưng lại không có cảm giác buồn ngủ liền lắc đầu.

- Lịch trình kế tiếp của em là cái gì ạ?

Tịnh Y né tránh ánh mắt của Chu Mẫn mà nói:" Lịch trình tiếp theo là về nhà."

Được rồi.

Cô hiểu rồi.

Dù sao là một diễn viên flop đến độ như vậy, lịch trình tiếp theo chắc hai tháng nửa mới có.

Chu Mẫn cũng không hỏi nữa dựa vào ghế nhắm mắt.

Tịnh Y cũng không còn cách nào, công ty thì không nhớ có tên Chu Mẫn, tài nguyên đều do Tịnh Y giành đến u đầu mẻ trán mới giành được đó, phía trên công ty làm gì có đưa xuống cái nào chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương