Trương đông bất mãn cong môi, dường như đối với việc mình ra vẻ đe dọa thất bại có điểm tiếc rẻ, hắn chỉ tay về hướng Lâm Nghiêm: "Người khiến tôi cảm thấy vui vẻ nhiều nhất ở vòng này chính là anh, đi đi."
Lâm nghiêm sửa sang âu phục, chỉnh lại mắt kính, sắc mặt trầm ổn, thẳng lưng chậm rãi tiến về khu hàng hóa.
Giờ phút này trên mặt tên lưu manh xăm tay lộ ra vài tia phức tạp.
Đi theo Lâm Nghiêm gồm có năm người, vậy mà giờ đây đã chết ba người.

Lâm Nghiêm cũng không có vẻ gì là hối hận hay chột dạ.

Cho dù gã có là người không được nhanh nhạy cho lắm thì cũng có thể nhận ra người này chính là muốn lấy mạng người khác để làm vũ khí cho bản thân.
Hiện tại gã nên làm gì bây giờ?
Gã không dám tiếp tục tin tưởng Lâm Nghiêm, nhưng cũng không dám tin tưởng vào bản thân mình..
Phải biết rằng bọn họ tìm được manh mối gì đều đem giao lại hết cho Lâm Nghiêm, sau đó anh ta mới kết luận lại cho bọn họ nghe.

Mà ngược lại, bất kể là manh mối hay quá trình phân tích, Lâm Nghiêm cũng không để lộ ra chút gì.
Tên lưu manh xăm tay lúc trước còn cảm thấy Lâm ca đáng tin cậy, hiện tại gã thực sự muốn quay lại lúc đó đập cho sự ngu xuẩn của bản thân một trận.
Gã ngồi xổm trên mặt đất, trông thực sự rất giống một Tiểu Bạch bơ vơ giữa trời đông lạnh giá..

Có thể không phải được bạch cho lắm, nhưng cũng có thể xem như củ cải nhỏ đi.
Để phối hợp với tình cảnh này, Lạc còn vẽ thêm một cái chén bể trước mặt gã, thật là một bức tranh..

khiến người khác phải thương tâm đến rơi lệ.
Tiêu Lam: "..."
Đừng có mà ỷ vào việc người khác không nhìn thấy mà tạo nghiệp vậy chứ!

Thấy sắc mặt Tiêu Lam bỗng trở nên cổ quái, giống như đang kìm nén cái gì, Triệu Tiểu Hà lo lắng nói: "Tiêu ca, anh không sao chứ?"
"..

Không có chuyện gì" Tiêu Lam nói xong liền đưa tay vào túi quần miết nhẹ phong thư, ý bảo Lạc đừng nghịch nữa.
Thấy động tác như vậy, Triệu Tiểu Hà như hiểu ra điều gì, liền nhỏ giọng nói: "Hay là, anh thừa dịp Lâm Nghiêm còn chưa quay về thì vào nhà vệ sinh đi?"
Đột nhiên bị hoài nghi thận yếu, Tiêu Lam kiểu (◕‿◕)..
Không có! Không phải! Đừng có nói bừa!
Đúng lúc này Lâm Nghiêm quay trở lại, vừa hay giúp giảm bớt bầu không khí xấu hổ khiến ánh mắt Tiêu Lam nhìn anh ta có thêm vài phần xúc động, không ngờ người này còn có thể thuận mắt như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Lâm Nghiêm bỗng thấy có chút mờ mịt: Cái tình huống gì đây? Cậu ta chuẩn bị đập mình hay gì?
Lâm Nghiêm vượt qua vòng này mà không gặp chút nguy hiểm nào.
Anh ta chọn lấy một cục xà phòng thuốc [1], vẻ mặt vô cùng chắc chắn.

Giây phút này tên lưu manh xăm tay đã có thể đoán ra được, Lâm Nghiêm đã nắm bắt được manh mối gì, nhưng chỉ muốn độc chiếm cho chính bản thân mình.
Manh mối an toàn thì giữ cho chính mình, những thứ có vẻ nguy hiểm hay không xác định được liền lợi dụng người khác đi thử nghiệm, thực khiến người khác muốn vỗ tay khen một câu "quả là một tâm cơ boy chân chính"
Người bị chọn tiếp theo là tên lưu manh xăm tay, gã ta xanh mặt liếc Lâm Nghiêm một cái, dường như muốn nói cái gì, sau đó sờ sờ đầu một chút, cảm giác vẫn là không cần thiết, cuối cùng rời đi.
Gã lượn qua lượn lại siêu thị vài vòng, cứ cầm lên rồi lại bỏ xuống, chậm chạp không dám ra quyết định.

Đến mức nữ hướng dẫn viên phải mở miệng cảnh cáo: "Xin đừng làm ra những hành vi tiêu cực trong trò chơi!"
Rốt cuộc sau lần cảnh cáo thứ hai không lâu, tên lưu manh xăm tay mới chịu quay lại, trên tay cầm một bao -- đồ lót.
Một bao gồm có tám cái, đủ để mang mỗi ngày một cái, sau bảy ngày có thể bỏ vào giặt cùng một lúc mà trên người vẫn có để mang, thật là một thiết kế có tâm.
Đây có phải là do sự tâm linh tương thông giữa những nam trung niên độc thân? Dù gì đối với người trưởng thành thì số lượng này có thể dùng từ một đến hai tháng..
Nhưng mà Tiêu Lam không thể hiểu được, bởi vì cậu căn bản không đủ tiền mua tới tám cái quần lót, quá xa xỉ! Mỗi ngày đều giặt lại không phải tốt hơn sao?
Tên lưu manh xăm tay đem bao đồ lót tới quầy thu ngân với vẻ mặt khẩn trương, Trương Đông đối với sự lựa chọn này có vẻ rất hài lòng.


Thứ này vốn sinh ra là để dành cho sự lười biếng của hắn.
Hắn thậm chí còn tặng kèm cho tên lưu manh một nụ cười, vẻ đẹp kia quá mức cay mắt, thiếu chút nữa dọa gã ướt quần.
Triệu Tiểu Hà cũng thuận lợi qua cửa.
Cuối cùng cũng đến lượt Tiêu Lam.
Trương Đông: "Đừng có để tôi thất vọng đấy, cậu chính là người may mắn mà tôi xem trọng nhất đó~"
Lời nói thì vậy nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là: Tôi đã vì cậu mà thiết kế ra đủ loại kiểu chết đặc sắc rồi, chỉ chờ mỗi cậu nữa thôi.
Tiêu Lam hướng về khu hàng hóa, trong đầu sắp xếp lại manh mối về Trương Đông mà mình thu được: Nam nhân trung niên vừa nghèo vừa lười, đi làm cho có lệ, xem mình là trung tâm, tự tin vào mị lực của bản thân, và luôn có những tưởng tượng không thực tế với phụ nữ xung quanh.
Tiêu Lam: "Nếu vậy..

cái mà..

thứ đồ vật đó hẳn là.."
Mặc dù khả năng cao là Boss sẽ không nghe thấy mình, nhưng Tiêu Lan vẫn làm mờ các từ khóa để đảm bảo an toàn, lỡ mà hắn nghe được rồi nổi giận thì sao.
[Tiên sinh muốn tìm gì sao? ]
Tiêu Lam thấp giọng nói: "Lạc, có thể giúp tôi so sánh các loại giấy trong siêu thị được không? Chính là cái loại cấp thấp và đóng thành gói lớn, chất lượng không thành vấn đề."
Kẻ như Trương Đông chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc chất lượng giấy có thô ráp hay không, mà dù có thô ráp thì hắn cũng chưa chắc đã nhận ra.
[Vâng, tiên sinh]
Ba giây sau
[Đi thẳng đến phía trước quẹo trái kệ thứ sáu, chi phí nguyên liệu trên mỗi gam là thấp nhất.]
Thậm chí trên mặt đất còn để lại dấu mũi tên để dẫn đường
Tiêu Lam không khỏi sửng sốt.

Tốc độ này thực sự làm cho người ta vô cùng kinh ngạc, cậu lúc đầu nghĩ hai người cùng tìm sẽ nhanh hơn một người, không lường trước được Lạc sẽ thả đại chiêu như vậy.

Tựa như vốn muốn cùng đồng bọn hẹn nhau để làm bài tập hè, đột nhiên nó nói với mình là đã làm xong hết rồi.
Phải biết rằng siêu thị này có năm kệ đựng giấy các loại, mỗi kệ được chia thành năm tầng, chứa đầy đủ các loại giấy của từng hãng, kiểu dáng bao bì cũng hoàn toàn khác nhau.
Lạc thế nhưng chỉ trong vòng ba giây trực tiếp tính toán ra loại nào phù hợp với yêu cầu nhất, Tiêu Lam chợt ý thức được có lẽ mình không cẩn thận nhặt được vật trói buộc vô cùng lợi hại rồi.
Thấy Tiêu Lam không nói gì, Lạc tiếp tục viết:
[Xin lỗi tiên sinh, tốc độ tìm kiếm có chút chậm, hiện tại bên trong tôi đang bị suy yếu, nếu có thể khôi phục trạng thái thì nhất định có thể trợ giúp cho ngài nhiều hơn.]
WTF? Cái tốc độ này mà còn đang bị suy yếu? Có phải trong trạng thái hưng thịnh thì anh có thể trong vòng một giây liền chứng minh được giả thuyết của Goldbach [2] hay không hả?
Người này rốt cuộc tồn tại ở cái cấp bậc nào thế?
Tiêu Lam hồi phục trạng thái: "Thế này thôi đã giúp ích cho tôi rất nhiều rồi, thật đó, anh không cần phải xin lỗi đâu."
[Đây là vinh hạnh của tôi]
Tiêu Lam: "Anh nói bên trong đang bị suy yếu, vậy anh có nhớ rõ vì sao lại ra thế này không?"
[Không nhớ rõ, trí nhớ của tôi dường như đã bị xóa đi, chỉ còn lại một vài đoạn ngắn, nhưng cũng không liên quan đến trí nhớ]
Tiêu Lam hỏi: "Vậy có cách nào giúp anh khôi phục lại không?"
[Phải qua cửa, tiên sinh.

Trực giác của tôi mách bảo rằng chỉ cần tôi có thể cùng ngài qua cửa càng nhiều thì năng lực sẽ khôi phục càng nhanh]
"Được rồi, cố lên nào." Tiêu Lam hít sâu một hơi, hiện tại cậu phải gánh vác một lần hai sinh mệnh, chỉ cần cậu chết đi, thì sẽ là một xác hai mạng đó.
Phi phi phi, cái gì mà một xác hai mạng! Nghe kiểu gì cũng có vẻ hơi lạ..
Bước đến giá sách, đây là một gói giấy lớn, đủ để chia làm ba đống chất thành ba tầng đặt trên đầu giường, thậm chí mỗi đêm dù có bóc đến tróc da thì cũng không sợ hết.
Tiêu Lan bước tới lôi ra một xấp giấy, trên đó toàn bộ đều in hình một người đàn ông to lớn đang gặm nội tạng, không đề cập đến hình ảnh có máu me như thế nào, nhưng nhân vật chính nhìn kiểu gì cũng giống Trương Đông.

Dù một số người trông có hơi thô kệch, nhưng trong lòng vẫn luôn ao ước được làm boy minh tinh.
Tiêu Lam cầm theo tờ giấy đem đến quầy thu ngân, đối diện với ánh mắt tiếc nuối của Trương Đông.
Trương Đông: "Khó mà tìm được người nào nghèo đến như cậu, không bằng cậu lưu lại nơi này giúp tôi có phải tốt hơn không?"
Tiêu Lam: "Cám ơn, không cần." Đại ca à, đừng có nhìn cậu rồi nói như vậy chứ, cậu đây chính là đang liều mạng muốn qua cửa đó.

"Vòng lựa chọn thứ ba." Trương Đông nhìn bốn người còn sót lại, "Chúng ta đổi thể lệ chơi một chút, mấy người có thể trực tiếp mang theo thứ tốt nhất mà bản thân tìm được đưa đến cho tôi xem."
Hắn không có ý tốt cười cười: "Cho dù là vật cướp được từ người khác cũng có thể, chỉ cần ngay lúc đó thuộc về chính mình là được."
Nghe vậy sắc mặt Triệu Tiểu Hà tái hẳn đi, trong bốn người bọn họ thì sức chiến đấu của cô là thấp nhất.
Sắc mặt Tiêu Lam cũng có vẻ trầm trọng, tên lưu manh xăm tay vừa nhìn liền có thể thấy cơ thể vô cùng rắn chắc, chắc chắn sẽ rất khó đối phó.
Còn Lâm Nghiêm, dựa vào tình huống anh ta đã hất ngã người bạn gái trong cặp tình nhân trước dó, xem ra sức chiến đấu cũng không hề tầm thường, không biết là do cũng có kỹ năng giống như cậu hay là do trò chơi có thể tăng cường tố chất cơ thể.
Nhưng dù cái nào đi chăng nữa thì cũng đều phiền phức như nhau.
Nếu là kỹ năng, nhìn anh ta sử dụng một cách tùy tiện như thế thì có lẽ thời gian Cold – down rất ngắn, cho nên anh ta không cần kiêng nể gì hết.

Còn [Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tưởng của tôi] của Tiêu Lam thì lại cần làm lạnh đến 24h.
Nếu là tăng cường thể chất, thì cũng đồng nghĩa với việc anh ta luôn có thể đảm bảo sức chiến đấu không bị giảm xuống, thậm chí còn có kỹ năng chiến đấu, cái này còn rắc rối hơn cả cái trước.
Mà thời gian Tiêu Lam có thể duy trì đối phó với bọn họ chỉ có -- năm phút.
Thời gian đếm ngược một lần nữa bắt đầu -- 00: 59: 59
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam – người đàn ông nghèo đến nỗi chỉ có một cái quần để mặc
Lạc: Tiên sinh, tôi nuôi ngài.
Tiêu Lam: Anh cũng có mặc quần đâu!
· Chú thích:
[1] Xà phòng thuốc: được làm từ các nguyên liệu thô như mỡ động vật, dầu dừa (hoặc các loại dầu khác), một lượng nhỏ chất tạo bọt, xút và hàm lượng hợp pháp của thuốc diệt khuẩn được thêm vào.

Xà phòng thuốc không chỉ có chức năng làm sạch, khử độc mà còn có tác dụng khử trùng.

Nó được sử dụng rộng rãi trong đời sống và y học [theo Baidu]
[2] Giả thuyết của Goldbach:
- Mỗi số tự nhiên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố.
- Giả thuyết đã được chỉ ra là đúng tới 4 × 1018 nhưng vẫn chưa được chứng minh hoàn toàn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương